Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 520: Hôm nay, tôi liền khi dễ các người



Một người đến, trăm người im lặng.

Không cần hỏi, Bạch Tiểu Thăng cũng đoán được người tới là ai —— Tương Hâm Hà!

Đối với người này, Bạch Tiểu Thăng chưa từng gặp qua người thật.

Mặc dù Bạch Tiểu Thăng đã vạch ra kế hoạch ‘bày sạp hàng’ bên trong Trung Kinh (kế hoạch của BTT trong chương 500), đồng thời tham dự sâu vào trong đó, còn cùng Quý Minh Dương nghiên cứu một kế hoạch đáng mong đợi nhất cho hình thức của các công ty và cơ cấu, nhưng ngoại trừ tham dự hội nghị của liên minh sản nghiệp truyền thông, hắn cũng không có mặt trong hội nghị của các cơ cấu, công ty.

Sau đó, xác thực là có mấy ông chủ của các công ty, cơ cấu từng tới thăm hỏi hắn, nhưng gần đây hắn vẫn luôn đang chuẩn bị báo cáo cho giai đoạn thứ hai, trong đám người thăm hỏi, cũng không có Tương Hâm Hà.

Hiện tại, cuối cùng cũng nhìn thấy người rồi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn sang.

Người đàn ông đang đi tới trông chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, trên người có cơ bắp, lưng cũng thẳng tắp, bước đi như bay. Theo tư liệu, Tương Hâm Hà hẳn là đã hơn năm mươi, bộ dáng như thế, chỉ có thể nói ông ta bảo dưỡng vô cùng tốt, cũng thường xuyên tập thể hình.

Khi Bạch Tiểu Thăng nhìn Tương Hâm Hà, đối phương cũng hung hăng liếc mắt nhìn hắn.

Trong ánh mắt kia, lửa giận tưởng chừng như muốn tràn ra ngoài, âm trầm đến đáng sợ.

Kỳ thật là hôm nay, Tương Hâm Hà đặc biệt đi chào hỏi Tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh - Bạch Tiểu Thăng, nhưng lại vồ hụt.

Trợ lý của Bạch Tiểu Thăng - Lâm Vi Vi nói cho ông ta biết, Bạch Tiểu Thăng đã đi cùng thị trưởng đến trong tỉnh vào sáng sớm.

Tương Hâm Hà không khỏi có chút tiếc nuối.

Vị Bạch tổng ‘sất trá phong vân’ (ghê gớm) kia, nghe nói vô cùng trẻ tuổi, không đến ba mươi tuổi, thế nhưng sự tích truyền kỳ của hắn lại danh chấn Trung Kinh, làm cho người người líu lưỡi!

Nắm giữ truyền thông Trung Kinh, trấn áp Doãn gia, Trương gia, dốc hết sức thúc đẩy liên minh sản nghiệp truyền thông, ngay cả thị trưởng cũng ưu ái có thừa với hắn!

Toàn bộ những điều này đều phát sinh trong vòng hai, ba tháng ngắn ngủi, có thể xưng là kỳ tích!

Nhân vật như vậy, cũng tuyệt đối được xưng là yêu nghiệt!

Đáng tiếc, ông ta đi chào hỏi không đúng lúc.

Tương Hâm Hà cao hứng mà đi, mất hứng mà về.

Không nghĩ tới, vừa về đến liền gặp được chuyện không hợp thói thường như thế!

Có người đánh con trai ông ta ngay tại công ty của ông ta!

Cái đám nhân viên này lại còn vây xem!

Tương Hâm Hà tràn đầy lửa giận, hừng hực bốc lên, quả thực muốn giết người.

- Ba, ba, hắn đánh con!

Tương Phi Phàm cuối cùng cũng nhận ra trước mắt là cha của hắn, lập tức gào khóc.

Một tên đàn ông lớn như vậy, có luyện cơ bắp, có học vật lộn còn từng đánh người ta đến mức nhập viện.

Lúc này, vậy mà nghẹn ngào khóc nức nở…

Đám người vây xem thổn thức không thôi, thế nhưng trong lòng đều thầm mắng một tiếng: Thật là đáng kiếp!

Tương Phi Phàm bình thường cũng xem như ‘làm mưa làm gió’ đã quen, lúc này bị thu thập, đám người chỉ cảm thấy thống khoái.

Chỉ có Tương Hâm Hà, thật tâm đau lòng không ngớt.

Ông ta ba mươi tuổi mới có đứa con trai bảo bối này, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng đánh qua, không nghĩ tới hôm nay lại bị người ta đánh thành bộ dạng này.

- Con trai, con sao rồi, có cần phải đi bệnh viện hay không?!

Tương Hâm Hà vội vàng xem xét thương thế của Tương Phi Phàm.

- Ba, con không đi, con phải để cho tên khốn này đi bệnh viện!

Tương Phi Phàm chỉ vào Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt hung hăng, hét lớn.

Tương Hâm Hà trầm trọng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt ngoan độc.

- Tên nhóc ngươi là từ đâu tới, dám giương oai ở chỗ này!

Ngữ khí của Tương Hâm Hà trầm thấp, trong thanh âm ẩn ẩn như ‘lôi đình vạn quân’ (khí thế mạnh mẽ).

- Hắn do Tương Lộ, Lỗ Nhiên mang tới nói là bạn bè của người, tên này một lời không hợp, vừa lên liền động thủ với con!

Bạch Tiểu Thăng còn chưa nói gì, Tương Phi Phàm kêu to lên.

Nói thật giống như Bạch Tiểu Thăng vô cớ đánh hắn.

Trên đời này, không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận.

Người ta ăn no rỗi việc, vừa lên liền đánh ngươi? Nhất định là ngươi chọc tới đối phương!

Nhân viên Tử Vũ Tân Khoa vây xem, không khỏi âm thầm bĩu môi.

- Ah?!

Tương Hâm Hà híp mắt lại, ánh mắt ‘như đao lại tựa như kiếm’ (sắc bén, nguy hiểm).

- Không phải, không phải, tôi căn bản vốn không biết hắn là hắn nói là bạn của ngài, sau đó, sau đó Lỗ Nhiên cứ muốn dẫn hắn đến, chuyện này cùng tôi, không hề có chút quan hệ nào.

Tương Lộ kêu to lên, liên tục khoát tay, vội vã phủi sạch trách nhiệm của chính mình, để cho bản thân không dính vào vũng nước đục này.

Khá lắm!

Cô ta nhìn thấy cái ánh mắt kia của Tương Hâm Hà, thật là khiến người ta sợ hãi!

Tương tổng vô cùng yêu thương con trai, nếu như bị hiểu lầm, bị liên lụy trong chuyện này, nhẹ nhất là mất đi công việc, nghiêm trọng, vậy còn không bị Tương Hâm Hà ‘ăn sống nuốt tươi’ sao.

Liên quan tới hậu quả, Tương Lộ đã không dám nghĩ.

Về phần Lỗ Nhiên sẽ ra sao, cô ta chỉ cầu tự bảo vệ bản thân, không giúp nổi…

- Không phải như họ nói đâu, Tương tổng, thật ra…

Lỗ Nhiên gấp giọng nói.

Hắn chỉ là ngay thẳng, thật thà. Có thể trở thành phân tích viên hệ thống ở cấp bậc nhân tài kỹ thuật, nhân vật mà mỗi tuần nghiên cứu phát minh ra hai cái độc quyền nhỏ, sẽ ngốc đến mức không biết giải thích sao.

- Cậu, câm miệng cho tôi!

Ánh mắt Tương Hâm Hà trầm xuống, tức giận nói:

- Chuyện này cậu cũng có trách nhiệm, tôi trừ nửa năm tiền thưởng của cậu, giảm một phần ba tiền lương nửa năm! Tương Lộ, cô cũng giống vậy!

Không phân tốt xấu, vừa mở miệng liền phạt.

Đây là cách Tương Hâm Hà quản lí sao.

Chịu không nổi thì ‘phắn’, dù sao thứ mà Trung Kinh không thiếu nhất chính là người! Lại càng không thiếu nhân tài!

Đương nhiên, nếu Lỗ Nhiên thật sự muốn đi, Tương Hâm Hà tuyệt đối sẽ giữ người lại, nguyên nhân bởi vì người này là một báu vật, dù cho EQ không cao. Muốn đi, hơi chút làm ra một màn tình cảm, Lỗ Nhiên liền sẽ mềm lòng.

Nghe thấy bị xử phạt, vẻ mặt Tương Lộ phát khổ, có chút nhăn nhó ủ rũ.

Cô ta đã trêu ai ghẹo ai, vô duyên vô cớ lại bị liên luỵ!

Thế nhưng không thể tranh luận cùng Tương tổng, nhất là tranh luận ngay mặt, như vậy càng muốn chết!

Tương Lộ ngậm miệng, nhưng Lỗ Nhiên vẫn như cũ muốn mở miệng.

- Tương tổng…

Lỗ Nhiên còn muốn nói gì, bờ vai của hắn lại bị người vỗ nhè nhẹ một cái.

Lỗ Nhiên ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đi qua bên cạnh mình, đi đến phía trước.

- Lỗ Nhiên, nhiều lời vô ích, Tương tổng không nhằm vào các người, người ông ấy muốn đối phó, là tôi.

Bạch Tiểu Thăng cười, đột nhiên hỏi:

- Tương tổng, tôi hỏi ông một vấn đề được chứ?

Cậu muốn hỏi tôi vấn đề, vấn đề gì?

Tương Hâm Hà híp mắt, ánh mắt dò hỏi.

Bạch Tiểu Thăng cười, ung dung nói:

- Đứa con trai bảo bối này của ông, bình thường là cái đức hạnh gì, ông làm cha, lẽ nào trong lòng không có chút ước đoán?

Bạch Tiểu Thăng dùng tư thái ưu nhã, chửi đổng.

- Không lẽ ông bị mù, không thấy được vết thương trên đầu Lỗ Nhiên sao!

Bạch Tiểu Thăng quát lên.

Bốn phía yên tĩnh, những nhân viên kia kinh ngạc đưa mắt nhìn một mảng lớn bầm tím trên trán Lỗ Nhiên.

- Vết thương trên đầu Lỗ Nhiên là do Tương thiếu đánh sao?

- Không phải đâu, đánh thế nào mà thành như vậy, ra tay phải hung ác cỡ nào a!

- Lỗ Nhiên chính là công thần của Tử Vũ Tân Khoa chúng ta đó, ngay cả hắn cũng tùy ý bị đánh sao…

- Hôm qua, tiểu Lưu của bộ phận hành chính không phải cũng bị đánh sao!

- Thật là quá đáng, sao có thể tùy tiện đánh người chứ!



Các nhân viên nhịn không được xôn xao nghị luận, có điều thanh âm cũng cực kỳ thấp. Nếu như bị ông chủ phát hiện, bọn họ tuyệt đối chịu không nổi, nhưng dù là như vậy, bọn họ vẫn muốn nghị luận.

Đủ thấy, Tương Phi Phàm ngày thường thực sự là đã đắc tội mọi người hung ác cỡ nào.

- Là con trai tôi đánh thì thế nào! Tôi tin tưởng nó không phải cố ý! Lỗ Nhiên là nhân viên của công ty tôi, tôi cho cậu ta tiền, một chút ủy khuất cậu ta cũng chịu không nổi sao!

Tương Hâm Hà nổi giận gầm lên một tiếng.

Lập tức, cả hành lang lại lần nữa yên tĩnh.

Các nhân viên nhìn về phía ông chủ mình, trong ánh mắt đều mang một tia không thể tưởng tượng nổi, còn có một tia phẫn nộ mơ hồ.

Lỗ Nhiên ngạc nhiên nhìn ông chủ của mình, ánh mắt ngoài khó có thể tin ra, cũng lộ ra vẻ thất vọng.

- Trái lại là cậu, coi trời bằng vung, dám đánh người ở chỗ này, tôi phải để cho cậu chịu giáo huấn thật lâu! Ăn cơm tù hay là đánh gãy chân, cậu tự chọn đi!

Tương Hâm Hà nói như thế trước mặt mọi người, kiêu ngạo quá đáng.

- Dựa vào cái gì?

Bạch Tiểu Thăng mặt không biểu tình hỏi.

- Chỉ bằng Tương gia tôi có tiền có người!

Tương Phi Phàm ngạo nghễ nói to.

Bạch Tiểu Thăng cười.

- Ah, có tiền thì ngon à, có tiền thì có thể bắt nạt người khác sao?

Bạch Tiểu Thăng nói với cha con Tương gia:

- Vậy hôm nay, tôi liền khi dễ các người!

Bạn cần đăng nhập để bình luận