Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1685: Tình hình này của cô rất nghiêm trọng...

Ở hai đầu của một chiếc bàn dài, một nam một nữ đều cầm một chiếc ly thủy tinh, thưởng thức một chai rượu ngon Châu u giá mấy trăm nghìn.

Người phụ nữ nói ra chuyện riêng trong lòng, người đàn ông chăm chú lắng nghe.

Cảnh tượng như vậy thật giống như một đôi tình nhân.

Đáng tiếc, chẳng dính dáng gì với tình yêu cả.

Bạch Tiểu Thăng làm "Quân sư", hoặc là "Chuyên gia tình cảm", đang nghe lịch sử tình yêu của Hồng Vũ.

Hồng Vũ không nói thì thôi, vừa nói thật đúng là từ khi bắt đầu tới khi kết thúc.

- Anh đừng thấy năm nay tôi hai mươi tám, nhưng trên chuyện tình cảm này, đến bây giờ tôi vẫn giống như một tờ giấy trắng.

- Muốn nói liên quan giữa tôi và đàn ông, sớm nhất chắc là khi học mầm non, một cậu bé dám nhăn mặt với tôi, tôi đánh cho trên mặt đầy máu, từ lúc ấy, tôi và đàn ông đã không có duyên phận gì đáng nói nữa.

- Trong mấy năm trung học, tôi dẫn theo một đám chị em, dựa vào thu 'phí bảo vệ an toàn” của đám học sinh nam, sống cũng không tệ. Đương nhiên, anh muốn giản lược tên của phí này thành ba chữ cũng được. Nói chung, tôi là anh Năm không người nào dám trêu vào, lúc đó tôi cũng không thấy có gì không tốt.

- Mối tình đầu à? Không tồn tại. Có thể trên phương diện này, thần kinh của tôi hơi tự nhiên trì độn, sợi gân này mọc suốt mấy chục năm. Thậm chí tôi mặc quần áo trang điểm cũng không thích quá nữ tính. Khóc sướt mướt, động một tí gạt nước mắt, càng là hình ảnh khiến tôi thấy khó chịu. Tôi cũng từng nghi ngờ liệu mình có bệnh hay không...

- Nhưng thứ tình cảm này có đôi khi quá kỳ diệu, bỗng nhiên có một ngày nó tới, đánh cho anh hoàn toàn không đề phòng, trở tay không kịp.

- Ngày đó, tôi không nhớ rõ là trường hợp nào, tôi chỉ nhớ anh họ của Lâm Thần Thăng chế giễu hắn ở trước mặt mọi người, khi đó tôi chỉ tới xem náo nhiệt.

- Kết quả, anh biết không, Lâm Thần Thăng làm cho trái tim tôi đập loạn. Tôi còn nhớ, lúc ấy có ánh nắng chiếu vào mặt hắn, khiến hắn thoạt nhìn đặc biệt soái, đặc biệt nam tính, hắn nói với anh họ của mình một câu đặc biệt truyền cảm, đặc biệt có khí thế! “Anh cười tôi vô dụng, đó là vì anh chưa nhìn thấy được giá trị của tôi, cuối cùng sẽ có một ngày anh phát hiện ra mình không theo kịp kẻ vô dụng ngày xưa! Hào quang của tôi sẽ làm anh khó có thể nhìn thẳng! Vật đổi sao dời, đến lúc đó tôi sẽ chế giễu anh một tiếng, thậm chí liếc mắt nhìn anh cũng tính là tôi thua!' "

Hồng Vũ xúc động nhớ lại. Nói đến đây, trên mặt cô ta quả thật có chút sùng bái.

Bạch Tiểu Thăng nhìn cô ta với ánh mắt kỳ quái, không cắt đứt hồi ức tốt đẹp của cô ta.

Lời này truyền cảm chỗ nào?

Khí thế chỗ nào?

Bạch Tiểu Thăng rất nghi ngờ, đây là do Lâm Thần Thăng xem tiểu thuyết trên mặt, không biết từ đâu ghép ra được thôi...

Nhưng trong mắt người tình chính là Tây Thi, chuyện như vậy người ngoài thật sự không hiểu được.

- Tôi cũng không biết vì sao, vào giây phút đó, trái tim phụ nữ nhiều năm không nảy mầm của tôi không ngờ lại rơi vào tay giặc. Khi đó tôi chủ động đi an ủi hắn, còn ngầm giúp hắn giáo huấn mấy thằng nhóc nhà họ Lâm.

Hồng Vũ nói tiếp:

- Chúng tôi có thời gian là bạn, loại bạn rất tốt đấy!

Đây là bản sao nữ của "Tôi coi anh là bạn, anh lại muốn làm tôi". Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

- Tôi còn xin mẹ tôi đứng ra làm mối giúp tôi.

Hồng Vũ nói tiếp:

- Anh không biết, sau khi mẹ tôi nghe được chuyện này đã cao hứng bao nhiêu, bà còn tưởng rằng tính hướng của tôi có vấn đề, nghe nói tôi thích đàn ông, bà quả thật mừng như điên, lúc này mới dẫn tôi đến nhà họ Lâm.

- Lâm Thần Thăng nghe được mục đích của chúng tôi thì giật mình, nhưng lúc ấy hắn không phản đối. Thậm chí sau đó, hắn còn hẹn hò qua lại với tôi.

Hồng Vũ nói:

- Nhưng sau một chuyện nhỏ, hắn lại giở trò với tôi, thậm chí không gặp mặt, nhờ người ta nói lại là chúng tôi không hợp!

- Chuyện nhỏ gì?

Bạch Tiểu Thăng không khỏi tò mò nói.

Theo lẽ thường, Lâm Thần Thăng xem như đã tiếp nhận Hồng Vũ, đây coi như là chàng có tình thiếp có ý, là chuyện tốt, sao cuối cùng lại thành thế này?

- Ngày đó tôi mang theo canh tới trong công ty của hắn tìm hắn. Đương nhiên, canh là do dì tôi làm, tôi không biết làm, cũng không giỏi về chuyện này.

Hồng Vũ nói.

Chuyện này cũng không quan trọng.

- Sau đó thì sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Đó là công ty của nhà họ Lâm, anh họ của Lâm Thần Thăng làm tổng giám đốc, mấy người cùng thế hệ của nhà họ Lâm đều đang ở đó. Kết quả là vì Lâm Thần Thăng làm sai, dẫn đến phương án gì đó bị hỏng, anh họ của hắn đã mắng hắn ở trước mặt trên dưới trăm người, lúc đó hắn kiên cường, chịu đựng, không nói một lời, chịu bị sỉ nhục ở trước mặt mọi người.

Hồng Vũ nói đến đây, trên mặt còn có vẻ giận:

- Vậy tôi sao có thể đứng yên chứ? Lúc đó tôi bay lên đá một phát, đạp anh họ của hắn xuống, chỉ vào hắn nói: tôi bao người đàn ông này, về sau anh dám động tới một đầu ngón tay của anh ấy, tôi gặp anh lần nào sẽ đánh anh lần đó! Tôi lại nói với những người khác: Lâm Thần Thăng là người đàn ông của Hồng Vũ tôi, ngoại trừ tôi ra, không ai có thể bắt nạt anh ấy, đánh chó phải ngó mặt chủ!

Bạch Tiểu Thăng cầm ly rượu vang đưa đến bên miệng, nghe được cũng thấy choáng váng.

Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, Lâm Thần Thăng ở trước mặt trên dưới trăm người, bị một người phụ nữ nói thành độc chiếm như vậy sẽ ngượng tới mức nào.

Trong những lời này của Hồng Vũ đã đổi "nam" thành "nữ", hai người đổi giới tính cho nhau, nói không chừng phái nữ sẽ cảm động.

Nhưng người đàn ông cần tôn nghiêm, cần mặt mũi, cho dù là củi mục nhà họ Lâm cũng phải có giới hạn của mình.

Đây là Hồng Vũ đang tìm đường chết cho tình cảm giữa hai người.

- Sau đó thì sao?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được kinh sợ hỏi.

- Sau đó, Lâm Thần Thăng lại xin nghỉ ba ngày không tới công ty, trong ba ngày này, mỗi ngày tôi đều qua, không ngừng giáo dục những người đó.

Hồng Vũ nói.

Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn bó tay rồi.

Cô gái này thật sự mắc lỗi làm lão đại!

Càng lúc gần càng đi xa trên con đường tìm chết...

- Sau đó, Lâm Thần Thăng từ chức, có lẽ hắn không có hứng thú đi làm nữa.

Hồng Vũ nói.

Tôi thấy anh ta không còn mặt mũi thì đúng hơn...

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng lặng lẽ cho ra nguyên nhân thật sự.

- Hơn nữa, đáng giận nhất là bắt đầu từ đấy, hắn luôn trốn tránh tôi, không gặp mặt tôi. Còn tìm người nhắn lại, nói chúng tôi không thích hợp!

Hồng Vũ tức giận nói:

- Tôi luôn cố làm ra các biện pháp để bù đắp, tối thiểu không thể không gặp mặt chứ?

- Vậy anh ta lại làm thế nào?

Bạch Tiểu Thăng đặt chén rượu trong lên bàn, không nhịn được hỏi.

Hồng Vũ không phải là một người phụ nữ không thông minh không biết tính toán, nhưng rất có khả năng do cô ta luôn nói một không ai dám nói hai, mọi người đều cúi đầu phụ họa, nên EQ cực thấp.

- Tôi dùng tiền mua chuộc một người bạn của hắn, nhân lúc hắn gặp bạn bè uống nhiều, để hắn chơi vài ván bài rồi làm hắn thua sạch, lại cho hắn mượn trên dưới một triệu, tôi nghĩ mình trở thành chủ nợ của hắn, hắn còn có thể không gặp mặt tôi sao?

Hồng Vũ nói.

Bạch Tiểu Thăng thật muốn vỗ tay cho cô ta.

Tuyệt!

Tìm chết như thế, Lâm Thần Thăng còn có thể tốt với cô mới là lạ!

- Nhưng tôi nghe đầu trọc nói số tiền này không quá lớn với Lâm Thần Thăng, nếu như anh ta thật sự trả lại cũng không chịu gặp mặt cô thì phải làm sao?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nói.

- Hắn trả tôi ba triệu.

Hồng Vũ không khỏi cười đắc ý trả lời:

- Nhưng tôi bảo người ta nói cho anh biết, số tiền đó xem như là tiền lãi. Khoản nợ này đã tăng lên, anh ấy vẫn phải tiếp tục trả tiền!

Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Đây là cứng rắn đào hố cho Lâm Thần Thăng, còn là cái hố không đáy, Lâm Thần Thăng không còn mặt mũi còn bị cô hãm hại, có quỷ mới đồng ý tiếp tục qua lại với cô.

- Tôi gần như đã nói hết cho anh nghe rồi, anh cảm thấy bây giờ tôi nên làm gì?

Hồng Vũ nhìn Bạch Tiểu Thăng có chút chờ mong.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được mấp máy miệng:

- Tình hình này của cô tương đối nghiêm trọng! Tôi cảm thấy phần thưởng này của tôi đáng lẽ không nên thấp như vậy! Thôi đi, thôi đi, bây giờ chúng ta bắt đầu, thay đổi một chút. Tôi dạy cô cách theo đuổi, tấn công chiếm đóng đàn ông!

Bạn cần đăng nhập để bình luận