Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 466: Ủy thác trách nhiệm



Quý Minh Dương nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi mỉm cười gật đầu.

Hắn thừa nhận!

Đúng là học sinh của Tống giai đại sư! Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Lại nói, Tống giai đại sư thì có tất cả là bao nhiêu học sinh mà học sinh của hắn chỗ nào cũng có! Mà lại có rất nhiều người bắt đầu trong giới chính trị. Nếu mà so sánh với Quý Minh Dương thì vị Ngô khu trưởng ở Thiên Nam cũng chưa là gì!

Tống Giai đại sư là một nhà kiến trúc và thiết kế, ở trong đại học làm sao bồi dưỡng ra được một đám học sinh trong giới chính trị và pháp luật chứ!

Bạch Tiểu Thăng liền có vẻ mặt cổ quái.

Nó giống như là một nhóm học sinh học giỏi toán học mà thầy dạy lại là giáo viên dạy thể dục...

Quá kì lạ.

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Bạch Tiểu Thăng, Quý Minh Dương liền cười lớn.

- Bây giờ, cậu có phải là cảm thấy rất kỳ lạ, một người nổi tiếng về kiến trúc và thiết kế, lại có một đám học sinh thuộc giới chính trị không.

Quý Minh Dương cười nói.

- Thật ra ban đầu ông ấy là giáo sư của viện chính trị và pháp luật của trường học trọng điểm cấp quốc gia, thời điểm hot nhất thì chương trình học của ông ấy là môn khó cầu nhất! Trước top 100, cũng phải được ông ấy đồng ý mới được! Ông ấy cũng đã dạy học được hai mươi năm rồi sau đó các học sinh quảng bá, giới thiệu! Về sau thì thầy cảm thấy chán ngán, không còn muốn dạy nữa, sửa lại phương hướng nghiên cứu. Mất mười năm thì trở thành Tống đại sư trong miệng các ngươi! Khả năng này chính là trời sinh của thầy ấy! Chúng ta, những học sinh này năm đó đã nhận ân huệ, cho nên đối với thầy ấy vô cùng kính trọng!

- Qua thời gian dài, một người đã từng là giáo sư viện chính trị và pháp luật, chỉ sợ ngoại trừ chúng ta những học sinh này thì có rất ít người biết đến!

Quý Minh Dương thở dài.

Thì ra là thế! Cái này thật không ngờ tới!

Bạch Tiểu Thăng âm thầm sợ hãi thán phục.

Thấy thị trưởng Minh Dương có tinh thần ung dung, ánh mắt lộ ra chút ánh sáng hâm mộ.

Không khó tưởng tượng dáng vẻ của Tống đại sư năm đó.

Qua nhiều năm như vậy mà đám học sinh này còn đối với Tống giai đại sư cảm niệm không quên, chỉ sợ ngoài ân tình năm đó, thì điều khác chính là lấy Tống giai đại sư làm trung tâm của giới chính trị và giới kinh doanh, thật sự là vô cùng to lớn...

Nhưng việc như thế này, Bạch Tiểu Thăng sẽ không nghĩ sâu...

Nghĩ đến cha con Doãn gia, Bạch Tiểu Thăng không khỏi bật cười.

Lúc hắn đến, nhìn thấy khách của cha con Doãn gia là Thị trưởng thành phố thì cảm thấy mình sẽ rơi xuống thế yếu.

Hiện tại thì có vẻ như vị thị trưởng Quý Minh Dương này, ngay từ đầu lòng đã hướng đến mình.

Cha con Doãn gia sợ là đều không nghĩ tới, lúc tìm được vị đại nhân vật này cũng là lúc đại biểu bọn hắn thua một cách triệt để...

Vậy là có Quý Minh Dương ở đây làm chỗ dựa thì chỉ sợ bọn họ vĩnh viễn sẽ không làm nên được trò trống gì... Doãn gia giờ không đáng để lo!

Tuy là vậy nhưng Bạch Tiểu Thăng vẫn cảm thấy kì lạ.

Vị thị trưởng Trung Kinh Quý Minh Dương này đã nghe qua tên mình sao?

Chẳng lẽ là Tống giai đại sư làm cho mình nổi tiếng khắp thế giới rồi sao?

Bạch Tiểu Thăng vẫn bị mơ mơ màng màng, cũng không biết là nên cười hay nên khóc...

Nhưng cuối cùng cũng có người tạo điều kiện cho mình phát triển nhân lực, đây cũng không phải là chuyện xấu...

- Đúng rồi, ngài mới vừa nói, có việc muốn... ủy thác cho tôi?

Bạch Tiểu Thăng nhớ lại.

Tuy Quý Minh Dương nói như vậy, nhưng rất có thể là một ít trò đùa, dù sao "ủy thác" cái từ này có chút nặng, Bạch Tiểu Thăng cũng không biết chuyện gì, không thể đoán được nên nhất thời lại nghĩ không ra nói cái gì cho thích hợp hơn.

Cho nên, cứ hỏi thẳng như vậy.

- Hôm nay, coi như người của Doãn gia không đến nhờ tôi tìm cậu thì tôi cũng phải tìm cậu... Không, phải nói là tìm giám đốc của truyền thông Trung Kinh mới đúng, chỉ là tôi không hề nghĩ tới, giám đốc truyền thông Trung Kinh lại là cậu.

Quý Minh Dương cảm khái.

Đối với việc Bạch Tiểu Thăng ở thời gian ngắn như vậy lại có thể thay thế Tống Trường Không làm giám đốc. Trong lòng Quý Minh Dương có chút hiếu kỳ, nhưng lại không hỏi vì thấy không cần thiết.

Dù cho công ty ở Thiên Nam bên kia hay là truyền thông Trung Kinh bên này đều thuộc về cùng một tập đoàn lớn, điều động nội bộ là việc của người ta.

Tuy nhiên, Bạch Tiểu Thăng này tuổi còn trẻ liền có thể leo lên chức vị này, cũng có thể thấy được năng lực của hắn không kém hơn Tống Trường Không, thậm chí còn cao hơn nữa!

Thật sự là tuổi trẻ tài cao!

Quý Minh Dương nhìn Bạch Tiểu Thăng không khỏi có chút cảm khái.

Ở độ tuổi này thì mình đang làm gì? Có thể làm trụ cột của truyền thông Trung Kinh hay không, có thể làm được giống Bạch Tiểu Thăng ngày hôm nay hay không, có thể đem một công ty lớn bức đến đường cùng hay không...

Chỉ sợ là không thể!

Người trẻ tuổi này thật đúng là tiền đồ không thể đo được!

Quý Minh Dương nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt lộ ra ý yêu tài.

- Ngài muốn truyền thông Trung Kinh làm cái gì?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Lần này, tôi đi họp cấp tỉnh, tỉnh yêu cầu mười ba thành phố chúng ta, đều phải đưa ra một công ty, đến để tranh cử mười công ty gương mẫu cấp tỉnh.

Quý Minh Dương nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng và nói.

- Truyền thông Trung Kinh có thể nói là công ty đứng đầu Trung Kinh có một không hai, cho nên tôi muốn để các cậu làm đại biểu tham gia!

Đây là chuyện tốt! Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

- Nếu như tranh cử thành công, vinh dự không cần phải nói, trong tỉnh cũng sẽ đối với mười công ty lớn tiến hành nâng đỡ! Thậm chí còn có thể được lợi lớn!

Quý Minh Dương trịnh trọng nhìn Bạch Tiểu Thăng và nói với giọng nghiêm túc.

- Cho nên, tôi dùng từ ủy thác cũng chính là hi vọng cậu có thể dẫn đầu truyền thông Trung Kinh đem cái vinh dự này, đem cái chỉ tiêu này mang về!

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy trong ánh mắt của Quý Minh Dương đầy sự tha thiết chờ mong lại cực kỳ coi trọng.

Đây là cơ hội, cũng là gánh nặng!

Vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng nghiêm lại, cũng không có lập tức vỗ ngực mà cam đoan hay là khẳng khái phân trần, mà là trầm ngâm mấy giây.

Quý Minh Dương nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt nhấp nháy.

Nếu như nói Tống giai đại sư nhiều lần khen ngợi làm hắn đối với Bạch Tiểu Thăng có ấn tượng.

Nếu như nói, hôm nay Doãn gia bị dồn đến đường cùng, bị ép cầu hoà thì lại để hắn đối với Bạch Tiểu Thăng có ấn tượng thật sâu.

Đến giờ phút này, trông thấy Bạch Tiểu Thăng có thể bình tĩnh trấn định như thế, lại để hắn đối với Bạch Tiểu Thăng có ấn tượng đến tột cùng.

Người trẻ tuổi này nhất định có thể làm được!

Quý Minh Dương không có lý do, mà từ đáy lòng sinh ra ý nghĩ này.

Những năm gần đây, hắn hầu như phải dựa vào căn cứ hay lý do nào đó để đưa ra quyết định.

Hôm nay, có thể nói là phá lệ một lần!

- Mười ba tỉnh cấp thành phố, mười ba công ty, có thể khác nhau về ngành nghề cho nên nhất định không đơn giản là lấy lợi nhuận để xếp hạng, nếu mà vậy thì cũng không cần cạnh tranh. Do đó. tôi nghĩ lãnh đạo trong tỉnh có ý là muốn đưa ra nhiều lĩnh vực gương mẫu, để dẫn động nhiều doanh nghiệp tiến lên. Nói tóm lại, nếu như những công ty tham gia lần này, nếu mà càng ít trùng ngành nghề của nhau thì độ khó càng thấp, nếu mà trùng càng nhiều thì độ khó càng cao! Nếu như có nhiều công ty truyền thông, chúng ta đối mặt với sự cạnh tranh hay đối mặt với sự lựa chọn điều kiện cũng lớn hơn! Đúng không, Quý thị trưởng?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Chưa chiến đã nghĩ trước! Tiểu tử này là một nhân tài! Cũng phân tích rất chính xác!

Ánh mắt của Quý Minh Dương sáng lên, không còn che giấu vẻ tán thán, nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng, rồi vỗ tay cười to.

- Không hổ là người mà thầy giáo khen ngợi, trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay tôi xem như đã thấy được!

- Bạch Tiểu Thăng, lần này cậu mang truyền thông Trung Kinh đi, tôi rất yên tâm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận