Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 675: Hắn hiểu nhiều như thế!



Thấy Tống Dương muốn hỏi Bạch Tiểu Thăng thì Hoắc Thiên Tầm liền đồng ý một cách rất sảng khoái.

Chuyện này làm cho Tống Dương hơi kinh ngạc, nghi ngờ mình đã nghe nhầm. Hắn còn không nhịn được phải nhìn sang phía thầy của mình một chút.

Vào lúc này Trử Đại Sơn cũng đang rất ngạc nhiên.

Hoắc Thiên Tầm tín nhiệm tên tiểu bạch kiểm* kia đến như vậy sao?

*những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột…

Mấy học sinh nghe giảng bài cũng sững sờ, ánh mắt cùng nhìn về vị “Trợ lý” của Hoắc lão sư.

Bạch Tiểu Thăng lập tức thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Lúc Bạch Tiểu Thăng lấy lại tinh thần thì sự tình đã xong. Hắn không biết nói gì chỉ nhìn Hoắc Thiên Tầm. Cô gái này còn hướng hắn cười một tiếng nghịch ngợm.

Phùng Ly cùng cha của nàng Hoắc Đông đạo sư cũng khen Bạch Tiểu Thăng học rộng tài cao, thế gian hiếm thấy.

Bạch Tiểu Thăng, “Võ” của ngươi ta đã xem, không biết “Văn” của ngươi thế nào, bây giờ nhìn xem ngươi có phải văn võ xong toàn hay không. Cục diện này không phải là khảo nghiệm tri thức mà là nhìn ngươi có đủ nhanh trí hay không, ứng đối với tràng nguy cơ này như thế nào.

Nếu ngươi không đáp được, ta sẽ giải vây cho ngươi.

Hoắc Thiên Tầm ôm tâm tình xem náo nhiệt, thậm chí có chút cười trên nỗi đau của người khác.

- Người trợ lý kia!

Trử Đại Sơn lớn giọng trực tiếp hô lên.

- Đừng có sợ, cậu cũng là phụ tá của Hoắc lão sư, chắc sẽ không sợ một học sinh thể dục đặt câu hỏi chứ, đừng để người khoa Văn mất mặt nha!

Câu nói này rất có tính kích động.

Trong phòng tập lập tức sôi trào.

- Đúng vậy, để bọn hắn biết người khoa Văn lợi hại!

- Ngài là trợ lý của Hoắc lão sư, đối phó với bọn hắn chẳng phải dễ như trở bàn tay sao!

Các học sinh cũng là tuổi trẻ năng động. Một người ồn ào, trăm người hưởng ứng theo.

Hoắc Thiên Tầm ở trên bục giảng, cười híp mắt, căn bản không thèm ngăn cản.

Bạch Tiểu Thăng bất đắc dĩ, lập tức cũng cười một tiếng.

Muốn chơi? Vậy thì chơi thôi!

- Ngươi hỏi đi.

Bạch Tiểu Thăng cất giọng nói.

Bên kia.

Trử Đại Sơn nở nụ cười âm hiểm, hạ giọng cùng Tống Dương nói.

- Hắn chịu rồi, rất tốt, Tống Dương hỏi đi đừng khách khí.

Tống Dương gật gật đầu, hắng giọng một cái, há miệng tính nói.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp làm thủ thế, ngăn cản hắn phát ra tiếng.

- Chờ một chút!

Âm thanh của Tống Dương bị nghẹn lại trong cổ họng, nuốt xuống, vội vàng hỏi.

- Sao vậy trợ lý lão sư?

- Ngươi sợ hả? Chưa chiến đã sợ, thật mất mặt!

Trử Đại Sơn nằm sấp trên bàn, lớn giọng nói.

Các học sinh cũng ngạc nhiên.

- Các ngươi đã cao hứng vậy, chơi có thưởng không?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Nếu như ta đáp không được vấn đề của các ngươi thì sau đó ta mời mọi người ăn cơm, khắp phòng này có một người tính một người, mỗi người không ít hơn năm trăm. Nhưng nếu như ta trả lời được - -

Bạch Tiểu Thăng dừng lại, nửa cười nửa không nhìn Trử Đại Sơn.

Tống Dương có chút xoắn xuýt, cũng nhìn về phía lão sư.

- y da, còn chưa biết rõ là hỏi gì đã cược? Tự tin như vậy, chúng ta cược!

Trử Đại Sơn tự nhiên không sợ.

- Nhưng mà lão sư, ở đây hơn một trăm người, như tiêu chuẩn mà hắn vậy là sẽ tới 50 ngàn…

Tống Dương nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, hạ giọng nói.

- Thua thì tính cho ta!

Trử Đại Sơn hừ lạnh một tiếng, lập tức nói.

- Cái gì mà thua, thắng, chúng ta chắc thắng!

- Vậy được.

Tống Dương không tiếp tục lo nữa.

Các học sinh nghe xong lập tức sung sướng.

Tiền đặt cược này còn có tặng thưởng, ai thua ai thắng thì bọn họ cũng là người được lợi.

- Ngươi hỏi đi.

Bạch Tiểu Thăng dùng tay ra hiệu mời.

Tống Dương nhịn không được cười lên.

Sau đó, trong miệng hắn phát ra một trận âm thanh kì lạ.

Không phải tiếng Hán, cũng không phải tiếng Anh.

- Tiếng Hy Lạp!

Hoắc Thiên Tầm đang xem náo nhiệt ở bên cạnh chuẩn bị cứu trợ cho Bạch Tiểu Thăng nhưng nghe xong câu hỏi nụ cười trên mặt cũng cứng đờ, không thể tin nhìn về phía Tống Dương.

Thân là nhà nghiên cứu văn học cổ Châu u, Hoắc Thiên Tầm đã nghe qua tư liệu, cảm thụ sử thi bao la hùng vĩ.

Cái này tuyệt đối là tiếng Hy Lạp.

Một học sinh thể dục, làm sao biết được ngôn ngữ này?

Hoắc Thiên Tầm không thể tưởng tượng nổi. Coi như là nàng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nghe được.

Với lại vấn đề của Tống Dương rất sâu.

Không phải người chuyên nghiệp tuyệt đối không thể trả lời được.

Theo Hoắc Thiên Tầm kinh ngạc một tiếng, phòng học cũng lập tức yên tĩnh.

Sau đó các học sinh xôn xao.

- Người học sinh thể dục này còn hiểu tiếng Hy Lạp?

- Ông trời của ta, cái này là Tiểu Ngữ* a…

*Là ngôn ngữ ở một quốc gia nhỏ ít được sử dụng rộng rãi

- Trường học của chúng ta sợ là không có mấy người có thể hiểu.

Cả phòng hoảng sợ.

Trử Đại Sơn tâm tình khoái trá, cười ha hả nhìn Hoắc Thiên Tầm đang tràn đầy kinh ngạc, nhìn Bạch Tiểu Thăng trầm mặc không nói.

Tống Dương vừa mở miệng liền thắng lợi.

- Hỏi hắn một lát đi ăn cơm chỗ nào.

Trử Đại Sơn thúc dục Tống Dương.

Hỏi câu này, là để Bạch Tiểu Thăng tự mình nhận thua, chờ hắn nhận thua, Trử Đại Sơn mới chế nhạo hắn.

Từ nay trở đi, sợ rằng hắn cũng không còn mặt mũi nào làm phụ tá của Thiên Tầm! Cái này mới là ý đồ thực sự của Trử Đại Sơn.

Có chút quá đáng...

Trên bục giảng, Hoắc Thiên Tầm lo sợ bất an.

Mặc dù nàng muốn làm khó dễ Bạch Tiểu Thăng nhưng tuyệt đối không muốn làm Bạch Tiểu Thăng mất mặt trước mặt mọi người.

Mặt mũi nam nhân là vô cùng trọng yếu.

Nàng sợ Bạch tiểu Thăng nổi giận thật.

m thanh liên tiếp từ bên Bạch Tiểu Thăng truyền đến, đồng dạng ngữ điệu, nhưng mà phát âm lại thông thuận như nước chảy, tiết tấu thanh thoát.

Đồng dạng cũng là tiếng Hy Lạp!

Tống Dương ngẩn ngơ, Hoắc Thiên Tầm khó có thể tin nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Hắn cũng biết ngôn ngữ Hy Lạp.

Nụ cười của Trử Đại Sơn cứng đờ, ngạc nhiên nhìn về Bạch Tiểu Thăng, con mắt cũng tròn xoe.

- Hắn nói cái gì?

Trử Đại Sơn nhịn không được hỏi.

- Hắn nói em phát âm không đúng tiêu chuẩn!

Tống Dương lắp bắp nói

- Nói em nói sai ngữ pháp.

Tống Dương rõ ràng trình độ của mình hơn ai hết, đối phương nói đúng.

Trử Đại Sơn trợn tròn mắt.

Phòng học lập tức yên tĩnh, sau đó một trăm học sinh khoa văn hoan hô.

Dù sao bọn hắn thấy Bạch Tiểu Thăng là “Người trong nhà”, nếu ngay cả học sinh thể dục cũng không bằng, bọn hắn cũng mất mặt.

- Trợ lý lão sư lợi hại!

- Trợ lý lão sư uy vũ!

- Ha ha, ở địa bàn học sinh khoa văn khoe khoang ngôn ngữ, biết lợi hại chưa!

Đám người cũng mặc kệ Trử Đại Sơn có phải là lão sư hay không, lúc vui mừng nói chuyện cũng không khách khí.

Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm đi lên bục giảng, nhìn Tống Dương, dùng tiếng Hy Lạp thuần chính nhất giải thích cho hắn đáp án.

Nói rất trôi chảy.

Hoắc Thiên Tầm nghe xong, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú, bên trong ánh mắt chớp lóe.

- Hắn nói cái gì vậy?

Trử Đại Sơn thấy biểu lộ của Hoắc Thiên Tầm như vậy, lập tức có chút tức giận, ép hỏi Tống Dương.

- Em không bằng hắn, hắn nói quá nhanh! Em nhiêu đó từ ngữ... Dùng không đủ!

Tống Dương, một người con trai cao một mét tám sắp khóc đến nơi.

- Đồ vô dụng!

Trử Đại Sơn giận phát run.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng nhìhn tới, hắn tức giận.

- Ngươi ở đấy nói quang quác gì đó! Ai biết được ngươi nói có đúng không!

Trử Đại Sơn quýnh lên, há miệng hét lên.

Cái này có chút ý tứ chơi xỏ lá.

- Tiếng Hy Lạp nghe không hiểu đúng không? Được, vậy ta liền đổi quốc ngữ giảng cho ngươi hiểu.

Bạch Tiểu Thăng đi lên bục giảng, Hoắc Thiên Tầm khéo léo tránh ra nhường vị trí cho hắn.

Bạch Tiểu Thăng đứng ở nơi đó, đối mặt với học sinh cả sảnh đường, bắt đầu bài giảng.

Hoắc Thiên Tầm đứng xuôi tay, mắt trừng lớn, sùng bái nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Nam nhân này tại sao có thể hiểu biết nhiều như thế!

Bạn cần đăng nhập để bình luận