Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 682: Oán niệm của Chu Huyễn



Chu Chi Hào đang trò chuyện cùng với Mưu Ngọc Thiên nên không chú ý tới việc Trầm Ngọc thì thầm với cha hắn.

Kết quả, vẻ mặt của cha hắn trở nên không bình thường lập tức gọi hắn ra ngoài.

- Chú Mưu, ngài ngồi chơi một lát, cháu ra ngoài có chút việc rồi sẽ quay lại ngay..

Chu Chi Hào cười nói với Mưu Ngọc Thiên.

Mưu Ngọc Thiên cũng nở nụ cười, gật gù.

Chờ sau khi hai cha con họ rời khỏi, Mưu Ngọc Thiên mới nhìn về phía cửa ra vào sau đó cúi đầu tự mình thưởng thức tách trà.

Sâu trong đôi mắt của hắn mơ hồ có chút hiếu kỳ.

Dựa vào cảm giác, hắn cảm thấy Chu Huyễn đang tức giận!

- Là bởi vì Chu Chi Hào chọc ra chuyện gì sao?

Mưu Ngọc Thiên cũng chỉ hơi tò mò một chút mà thôi. Chứ chuyện này chắc cũng không liên quan gì đến hắn.

Chu Huyễn mang theo Chu Chi Hào ra khỏi phòng khách quý, sau đó đi thẳng vào một gian phòng cách âm.

Trầm Ngọc ở bên ngoài cẩn thận đóng kỹ cửa lại rồi đứng chặn ngay tại đó.

- Chi Hào, cha hỏi con một việc!

Chu Huyễn bỗng nhiên quay đầu nhìn thẳng vào con trai mình và hỏi..

- Con có phải đã bắt cóc một cô gái trẻ đến đây hay không?

- Cha, cha nghe ai nói vậy, không có chuyện này đâu!

Chu Chi Hào lập tức giật mình kinh hãi, không nhịn được trợn trừng mắt nhìn cha mình.

- Hừ!

Chu Huyễn hừ lạnh một tiếng.

- Vậy là có rồi đúng không?

- Không có!

Chu Chi Hào kiên trì không nhận.

- Ít cùng cha ngươi nói láo đi, thời điểm cái thằng ranh con ngươi sáu tuổi đã bắt đầu nói dối sẽ có tật chớp mắt liên tục, tật xấu này đến nay cũng không đổi được!

Chu Huyễn trừng mắt nói.

Biết con không ai khác ngoài cha.

Lại nói, Chu Huyễn hắn đã trải qua bao nhiêu lần tranh đấu với người nên ánh mắt tất nhiên cũng phải có mấy phần độc đáo.

Chu Chi Hào có chút bản lãnh không phải giả, nhưng nghĩ muốn qua mặt hắn thì còn kém xa lắm!

Cảm thấy không thể lừa dối được cha mình nên Chu Chi Hào chỉ đành gật đầu thừa nhận.

- Cũng không phải bắt cóc khó nghe như vậy. . .

- Cha đến cùng là từ chỗ nào nghe được thông tin này, có phải Trầm Ngọc vừa mới nói? Hắn từ chỗ nào nghe được?

Chu Chi Hào lại hỏi.

- Ngươi nha, cũng chưởng quản một phần sản nghiệp lớn như thế, còn không thu liễm lại tính ăn chơi lêu lổng của ngươi lại.

Chu Huyễn trừng mắt nói:

- Còn có, loại nữ nhân ăn chơi này muốn bao nhiêu không có. Ngươi trêu chọc người nào không chọc, làm sao hết lần này tới lần khác cùng sư tỷ ta có quan hệ!

Chu Huyễn nói xong khiến Chu Chi Hào nhất thời không nghĩ ra.

- Sư tỷ? Chính là cái vị lão gia mà cha hay nhắc tới Tôn Huyền Bắc sao?

Chu Chi Hào một mặt mờ mịt:

- Hoắc Thiên Tầm cùng với nàng có quan hệ gì, các nàng đều cùng một trường đại học!

- Hừ, hiện tại đã biết rõ có quan hệ? Ta cho ngươi biết, người sư tỷ kia của ta hiện tại đang ở trong đại sảnh, ngươi làm sao xử lý tốt cho ta!

Chu Huyễn chỉ vào chóp mũi của nhi tử nói.

Trước mắt, Mưu Ngọc Thiên có thể vẫn còn ở đây, làm gì làm cũng không thể để hắn chế giễu.

- Cha, vậy con hiện tại sẽ tự mình xuống dưới, đem vị sư tỷ của cha mời đến một gian phòng khách quý khác nghỉ ngơi làm cho nàng bớt giận, sau đó để nàng mang Hoắc Thiên Tầm đi, không được sao.

Chu Chi Hào lầm bầm nói.

Hắn cũng không phải người không biết chừng mực.

Mặt khác, chớ nhìn hắn năm nay đã bốn mươi, người trước người sau đều gọi hắn là Chu tổng, quản lý một phần sản nghiệp lớn, nhưng hắn vẫn như cũ sợ cha của hắn sâu sắc, loại sợ hãi từ trong xương này thật tâm hắn vượt qua không được.

- Hay là đích thân cha muốn đi gặp vị sư tỷ kia. Nhiều năm như vậy, con cũng không ít lần nghe cha trộm nhắc tới ngài ấy, bây giờ hai người gặp lại tự ôn một chút chuyện xưa cũng tốt, con sẽ không nói cho mẹ biết đâu.

Chu Chi Hào rất lý giải nói ra.

- Gặp nàng! Hừ!

Không ngờ, Chu Huyễn trong lỗ mũi thở mạnh khẽ hừ một tiếng, trong ánh mắt còn lộ ra một sự tức giận.

- Nữ nhân này, năm đó khi dễ ta không ít! Hiện tại tới cửa cầu cạnh, cứ như vậy đem người trả cho nàng? Trả cũng được nhưng trước tiên ngươi thay ta làm cho nàng chút khó xử!

Sao? Chu Chi Hào trợn tròn mắt, mờ mịt nhìn cha mình.

Trong lời nói của Chu Huyễn tràn đầy oán niệm.

- Đây là xảy ra chuyện gì, lão đầu tử đối với sư tỷ ông ấy, không phải như hắn thường nghĩ kiểu như nhớ mãi không quên mà là có oán niệm sâu đậm!

Chu Chi Hào giật mình.

Thù hận gì mà cũng đã qua mấy thập niên rồi vẫn còn lớn như vậy!

- Đi làm đi!

Chu Huyễn phất tay để con mình rời đi.

Lúc Chu Chi Hào muốn đi thì Chu Huyễn lại lại gọi lại hắn lại.

- Chờ một chút!

Chu Chi Hào nhìn về phía cha mình.

- Ngươi dẫn Lỗi Trát đi theo!

Chu Huyễn mặt không biểu tình nói.

Lỗi Trát?

Chu Chi Hào giật mình.

Người kia là bảo tiêu được cha hắn bỏ cái giá rất lớn từ nước T mời tới. Tên kia vô cùng đáng sợ, khuỷu tay, đầu gối thật có thể đem cây dừa cứng rắn đánh nát, đến thời điểm hung tính tàn nhẫn nổi lên thì mười tên đại hán tay cầm vũ khí nhưng chỉ vài phút đều bị đánh tàn.

Muốn hắn đối phó lão thái thái kia? Có thể dẫn đến chết người hay không!

Chu Chi Hào không khỏi lo lắng.

- Ta nghe nói nàng lần này còn mang người đến, tám phần là đồ đệ của nàng. Rất tốt, nàng lúc còn trẻ khi nhục ta, ta hiện tại liền thu thập đồ đệ của nàng! Làm thế nào, không cần ta phải dạy cho ngươi chứ! Chú ý, đừng làm tàn tật là được.

Chu Huyễn cười lạnh.

- Vâng, vâng.

Chu Chi Hào gật đầu.

Trong lòng của hắn buồn bực, cha hắn đã kết thù cùng sư tỷ của ông ấy, vậy tại sao không nói ra?

Bằng vào thực lực của Chu gia bây giờ, còn không đối phó được với một lão thái thái ở đại học Trung Kinh hay sao?

Là do bận tâm mặt mũi, cố kỵ ảnh hưởng?

Chu Chi Hào nghĩ mãi cũng không nghĩ ra lý do.

Bất quá, hiếm thấy lần này cha lại đứng về bên phía hắn.

Chu Chi Hào cảm thấy rất thoải mái thầm nói:

- Cơn giận nhiều năm này của cha, mình thân làm con nhất định phải giúp cha lấy lại đầy đủ! Đây là hiếu đạo của mình!

Hạ quyết tâm xong, Chu Chi Hào ra khỏi gian phòng nhỏ, trực tiếp đi tìm bảo tiêu Lỗi Trát của cha hắn.

Mắt thấy, hình bóng của con trai từ từ biến mất ở sau cửa, Chu Huyễn nghiến răng nghiến lợi nói.

- Sư tỷ, lúc trước ta mặc cho ngươi khi dễ chính là đối với ngươi cố ý. Ngươi vậy mà trước mặt mọi người cùng lão già hỗn đản chết tiệt họ Triệu kia nhục nhã ta. Lần này ngươi cũng có chuyện phải nhờ ta, hừ, cầu ta? Không dễ dàng như vậy đâu!

Chu Huyễn lầm bầm lầu bầu, thậm chí có mấy phần kích động.

Nếu như Chu Chi Hào nhìn thấy bộ dáng của cha hắn lúc này tất nhiên trợn mắt há mồm.

Cha hắn trong mắt của hắn, là một nam nhân thành công có hết thảy các phẩm chất tốt, là một doanh nhân rất giỏi và tầm cỡ, nhưng hắn lại không nghĩ rằng cha hắn cũng từng bị người ta vứt bỏ. Đối người sư tỷ kia nhớ mãi không quên, càng có điểm ý tứ vì yêu mà sinh hận.

Đã bao nhiêu năm trôi qua mà phần oán khí này vẫn như cũ không chút nào giảm bớt.

- Chờ đến thời điểm không sai biệt lắm, mình lại xuống đi gặp cố nhân.

Chu Huyễn ở bên trong căn phòng nhỏ vô cùng khoái ý cười lạnh: Nhìn xem sư tỷ ngươi cầu cạnh ta như thế nào!

Giờ phút này, trước sân khấu tại phòng khách KTV Thiên Thừa. Trử Đại Sơn còn đang ồn ào.

Đây không phải là ý tứ của Tôn Huyền Bắc mà là chủ ý của Bạch Tiểu Thăng. Trước khi đến, Bạch Tiểu Thăng cũng đã nói qua, nếu không làm như vậy thì bọn hắn khả năng ngay cả Chu Chi Hào cũng không gặp được.

Nhân viên ở quầy lễ tân không phải vì người khác nói một câu liền trực tiếp tìm tổng giám đốc. Chẳng lẽ như thế thì ai cũng gặp được ông chủ của bọn họ sao, như vậy thì ông chủ của bọn họ sẽ phiền chết. Quấy rầy tổng giám đốc, bọn họ tất nhiên sẽ phải gánh trách nhiệm.

Bình thường mà nói, nếu có người tự xưng là người quen của tổng giám đốc thì bọn hắn sẽ hỏi lịch hẹn hoặc là để người đó liên hệ trực tiếp với trợ lý của Tổng giám đốc trước.

Trước khi chính thức vào làm, bọn hắn cũng đã trải qua những khóa học bắt buộc để xử sự trong những tình huống như thế này sao cho khéo léo.

Bạch Tiểu Thăng bọn họ cũng không rảnh ở chỗ này rề rà, nhất định khi tiến lên liền phải phá giải tình huống dây dưa của đối phương.

Vì lẽ đó, Bạch Tiểu Thăng lúc trên đường đã sắp xếp tốt mạch suy nghĩ của mình, ngôn từ cũng sớm chuẩn bị xong.

Trước quầy lễ tân cố hết sức để trấn an mọi người, từ đầu đến cuối cũng không thấy bảo an đi lên đuổi người, Bạch Tiểu Thăng liền hiểu.

- Không sai biệt lắm, bên kia hẳn là nhận được tin tức rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói với Tôn Huyền Bắc.

Tiểu tử này, quan sát thật là tỉ mỉ! Tôn Huyền Bắc đối với Bạch Tiểu Thăng thật sự phục.

Chỉ chốc lát sau, có vài người tách ra khỏi đám người bên kia quầy đi tới.

Người cầm đầu có vẻ mặt tươi cười:

- Mấy vị, xin tự giới thiệu tôi là trợ lý của Chu tổng, ngài phái tôi tới là muốn mời mấy vị lên lầu ngồi một chút.

Người trợ lý kia nói xong làm thủ thế.

- Xin mời!

Bạn cần đăng nhập để bình luận