Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 436: Người tôi tìm không phải là hắn



Chẳng biết tại sao.

Bỗng nhiên Mạnh Băng có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

Cảm giác sợ hãi kia sao lại quỷ dị như vậy.

Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng đi xa một chút, Vu Tiêu Tiêu mới vội vàng chạy tới, một mặt nhìn chằm chằm bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng, một mặt cấp tốc đem chuyện mới phát sinh nói sơ qua một lần.

Cha con Mạnh gia lập tức giật mình.

Bạch Tiểu Thăng, ở tại chỗ mà làm người khác sái quai hàm? !

Nghe xong sắc mặt của Mạnh Băng trắng bệch, hai tay che cằm của mình lại. Cuối cùng cô cũng rõ vì cái gì mà mình bị một ánh mắt dọa sợ, nguồn gốc là từ bản năng tự vệ của con người a!

Cô cũng rõ ràng vì sao đại sảnh đầy người mà cũng không dám ra ngoài!

- Hắn dám làm như thế với nhị công tử Doãn gia! Phản! Phản rồi!

Mạnh Hải Sơn kinh sợ xen lẫn phẫn nộ.

- Chú, chú nói nhỏ một chút!

Vu Tiêu Tiêu hoảng sợ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Quả thực chính là lưu manh!

Mạnh Hải Sơn vẫn mắng một câu, bất quá âm thanh như muỗi kêu. . .

Mình là trưởng bối, hẳn là Bạch Tiểu Thăng sẽ không động thủ với mình. . .

Mạnh Hải Sơn nuốt ngụm nước miếng, hắn cũng không chắc. . .

Vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng cũng liếc hắn một cái trong ánh mắt không có chút nào kính sợ.

Ánh mắt của Lâm Lộ thì phức tạp nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, nhìn hắn vịnh Lâm Vi Vi tựa hồ như đang khuyên nhủ, an ủi nàng.

Lâm Vi Vi một điểm đều không nhìn bọn hắn.

Lâm Lộ thấy vậy thì thở dài.

Toàn trường lại an tĩnh trở lại, mặc kệ là Doãn Đông Lôi hay là Tống Giai Giai hoặc là người nhà họ Mạnh, đều không nói một tiếng, nhìn về phía đôi nam nữ kia.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi trở thành tiêu điểm của toàn trường.

- Có khách tới!

Ngoài cửa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô to là âm thanh của Trương di đồng thời cửa phòng khách cũng bị đẩy ra.

Một giọng nói thanh thúy êm tai vang lên.

Tiếng bước chân rất có nhịp, là tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất.

Nghe tiết tấu liền biết người tới đi lại rất ưu nhã.

Có người vô ý thức nghiêng đầu nhìn sang, đôi mắt lập tức tỏa sáng.

- Thương Uyển Uyển? Là Thương Uyển Uyển!

Một tiếng kinh hô vang lên, gần như gào thét.

Sau tiếng hô này, ba mươi, bốn mươi người khách vội vàng xoay người, kinh ngạc nhìn lại.

Ánh mắt mọi người hội tụ ở trên người một cô gái xinh đẹp, nụ cười nhẹ nhàng, dáng đứng ưu nhã đang mỉm cười nhìn họ.

- Thật sự là Thương Uyển Uyển! Ông trời ơi, tôi không có nằm mơ đi!

- Thương Uyển Uyển, là Thương Uyển Uyển!

- Cuối cùng, tôi cũng nhìn thấy người thật rồi, thật xinh đẹp!

. . .

Bầu không khí kiềm chế, sợ hãi mà Bạch Tiểu Thăng mang đến tựa hồ tan thành mây khói.

Nam nam nữ nữ phấn khích chạy tới vây quanh Thương Uyển Uyển với thần sắc kích động, điên cuồng.

- Thương tiểu thư, cô có thể ký tên cho tôi không!

- Thương tiểu thư, tôi có thể cùng cô chụp ảnh khong7!

- Thương tiểu thư. . .

Vô số âm thanh vang lên một khi đám người nhiệt tình rồi thì khó mà ngăn cản được.

Ngay cả Thương Uyển Uyển trong lúc nhất thời cũng khó có thể ứng đối được.

Bất quá, cô ở giới điện ảnh lâu như vậy có cái gì mà chưa thấy qua, cho nên cô cấp tốc tỉnh táo lại cười nhẹ nhàng với mọi người, dần dần thỏa mãn yêu cầu của đám người đó.

- Đừng có gấp, từng người tới.

Thương Uyển Uyển thậm chí ngọt ngào cười, trấn an bọn họ.

Bất quá, trong nội tâm nàng lại đối với Bạch Tiểu Thăng hận đến nghiến răng.

- Nơi này là tụ hội, anh lại không nói cho tôi, tôi ngay cả trợ lý đều không mang theo!

- Nơi này là tụ hội, anh không nói trước cho bọn họ, để bọn hắn đừng kích động như vậy!

- Bạch Tiểu Thăng, anh lừa tôi, anh ở chỗ nào, còn không mau ra đây!

. . .

Thương Uyển Uyển ảo não mắng thầm Bạch Tiểu Thăng.

Vu Tiêu Tiêu, Tống Giai Giai thậm chí cũng xông lại, vô cùng kích động xin chữ ký, xin chụp ảnh chung.

Doãn Đông Lôi ở phía xa cũng nhìn về phía này đăm đăm.

Vậy mà Thương Uyển Uyển thật sự xuất hiện, cái này thật là không đúng!

- Thương tiểu thư, ngài tới là tham gia tụ hội của Mạnh gia sao?

Có người hỏi.

Mạnh gia, lại có mặt mũi lớn như thế, ngay cả Thương Uyển Uyển đều có thể mời đến!

Vẻ mặt của Mạnh Hải Sơn, Lâm Lộ y như người trong mộng.

Vẻ mặt của Mạnh Băng lại rất kích động.

- Hôm nay là Mạnh gia tụ hội sao, làm phiền rồi.

Thương Uyển Uyển nói với đám người và nhìn về phía người nhà họ Mạnh, gật đầu cười một tiếng xem như chào hỏi.

Mạnh Hải Sơn, Mạnh Băng lập tức có chút - thụ sủng nhược kinh.

Vợ chồng Mạnh Hải Sơn dù không biết cô ấy là ai nhưng nhìn tân khách tại hiện trường điên cuồng như vậy, bọn hắn cũng cảm nhận được thân phận của Thương Uyển Uyển.

Mắt thấy Thương Uyển Uyển cùng bọn hắn chào hỏi, Mạnh Hải Sơn tranh thủ thời gian cười và nói.

- Thương tiểu thư có thể đến Mạnh gia thật là vinh hạnh cho chúng tôi!

Mặc dù Mạnh Hải Sơn không biết Thương Uyển Uyển vì sao lại tới, nhưng có cơ hội trước mặt người khác lộ mặt, hắn sao có thể bỏ lỡ!

- Đúng vậy, còn xin ngài lưu lại uống một ly rượu!

Lâm Lộ cũng mỉm cười, vô cùng tận tụy.

- Ngài khách khí rồi, hôm nay tôi tới là muốn gặp một người bạn.

Thương Uyển Uyển cười một tiếng đáp lại bọn họ.

Bạn của Thương Uyển Uyển!

Đám người nhịn không được hít vào một hơi.

Trong buổi tụ hội hôm nay có nhân vật như vậy sao! Có người có thể làm bạn của Thương Uyển Uyển sao!

- Thương tiểu thư!

Doãn Đông Lôi bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, kêu to nói.

- Anh tôi sẽ lập tức tới ngay!

Đám người bừng tỉnh đại ngộ.

Không sai!

Ngoại trừ Doãn gia Đại công tử, tổng thanh tra Doãn Đông Phong của truyền thông Trung Kinh còn có ai có tư cách có thể được xưng là bạn của Thương Uyển Uyển nữa!

Doãn gia, thật sự là lợi hại!

Đám người cảm thấy thán phục!

- Là anh Doãn mời Thương Uyển Uyển tới!

Mạnh Băng không nhịn được kích động nói với ba mẹ mình, thần sắc có vài phần kiêu ngạo.

- Anh ấy có nói qua là hôm nay sẽ đưa cho con một phần lễ vật đặc biệt, nguyên lai là cái này! Đại minh tinh đích thân tới, hôm nay nhà chúng ta quá có mặt mũi!

Mạnh Hải Sơn không nhịn được liên tiếp gật đầu, thần sắc cũng lộ ra mấy phần vinh quang.

Lâm Lộ cũng không nhịn được cười lên.

Xem ra Tiểu Băng ở trong lòng Doãn gia Đại công tử địa vị thật là cao, vậy mà không tiếc làm ra loại sự tình như vầy.

- Tiểu Doãn có thể đối với con như vậy, cuối cùng mẹ cũng yên tâm!

Lâm Lộ cảm thán.

- Cô cháu gái kia còn nói xấu Tiểu Doãn, thật là không biết xấu hổ. Giờ nhìn xem, con gái của tôi có địa vị như thế nào trong lòng của Đông Phong!

Mạnh Hải Sơn không nhịn được đắc ý nói.

. . .

- Anh của cậu?

Thương Uyển Uyển tò mò nhìn Doãn Đông Lôi, cô không biết Bạch Tiểu Thăng còn có một đứa em. . .

Lúc đám người đang cuồng nhiệt thì bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng bước chân ầm ĩ.

Sau đó, cửa phòng khách bị đẩy ra có bảy, tám người đi vào, người đi đầu có vẻ mặt như sương lạnh, chính là Doãn Đông Phong!

Lúc hắn trên đường đến có nhận được tin nhắn của Doãn Đông Lôi gửi tới nói là hắn tại Mạnh gia bị khi dễ.

Đối với Doãn Đông Phong mà nói, Mạnh Băng chẳng qua chỉ là một trong những cô gái của hắn, tuy nhiên gần đây có chút nhiệt tình, khi chơi chán có lẽ cũng bỏ đi như giày rách, nhưng anh em ruột thì lại khác biệt, đây chính là sự tình cả đời.

Còn nữa, Doãn Đông Lôi bị khi dễ cũng chính là Doãn gia hắn bị đánh mặt.

Doãn Đông Phong vô cùng tức giận mang theo mấy người đến đây, coi như hắn đại náo một phen cũng muốn thay em mình tìm về mặt mũi.

Đám người thấy có người đột nhiên xâm nhập, giật nảy mình.

- Ai bắt nạt em của tôi, đứng ra cho tôi! Đông Lôi ở đâu!

Doãn Đông Phong quát một tiếng chói tai, ánh mắt lăng lệ nhìn toàn trường.

- Anh, em ở chỗ này!

Doãn Đông Lôi hưng phấn vẫy gọi.

Ánh mắt Doãn Đông Phong sắc bén trừng qua lại nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp.

- Thương tiểu thư.

Doãn Đông Phong lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Vì sao. . . Thương Uyển Uyển lại ở đây!

- Hắn là anh của cậu?

Thương Uyển Uyển càng ngạc nhiên hơn,

- Vậy người tôi muốn tìm không phải là hắn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận