Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 383: Chú có một kế!



Trần Cửu Tranh là người như thế nào chứ, nửa đời người trong chốn thương trường lăn lộn chịu biết bao nhiêu mưa gió, bão táp nên giờ cũng thành cáo già rồi.

Hắn làm sao có thể vì Kevin lập lờ nước đôi mà sợ không dám ra tay với Bạch Tiểu Thăng. Làm sao có thể vì một vài lời trêu chọc của Trần Trường Khoảnh mà giận quá mất khôn được.

Nhiều lắm thì Trần Cửu Tranh chỉ có chút nghi ngờ, có tý do dự thôi. Nhưng do bị lời nói của Trần Trường Khoảnh ảnh hưởng và lại thêm người giúp đỡ, làm nổi lên lòng muốn đối phó với Bạch Tiểu Thăng của hắn.

- Kevin không tham gia cũng tốt, có hắn ở đây thì còn phải xem bên kia của hắn như thế nào, vậy thì càng rắc rối hơn!

Trần Cửu Tranh nói với Trần Trường Khoảnh với giọng lạnh lùng.

- Con cùng với Tống Trường Không định làm như thế nào để lấy lại quyền lực trong tay của Bạch Tiểu Thăng?

Vốn là Trần Cửu Tranh không quá quan tâm đến chuyện này nhưng giờ đã để mắt tới nên tất nhiên phải hỏi cho rõ ràng.

Tinh thần của Trần Trường Khoảnh lập tức tỉnh táo lại, hắn biết chú Hai mình vốn ở vị trí quan trọng, đối với các vị trí làm việc đều rõ ràng, nếu chú giúp đỡ vụ này, đứng chắn ở cửa ải quan trọng thì kế hoạch của mình và Tống Trường Không sẽ có tỷ lệ thành công cao hơn.

Lúc này Trần Trường Khoảnh mới từ từ nói.

- Chú biết đó, tên phó tổng Bạch Tiểu Thăng này, mặc dù có chữ phó nhưng ở truyền thông Trung Kinh mà nói thì tập đoàn vì để tránh cho người đứng đầu độc đoán chuyên quyền nên dùng chức phó này để kiềm chế lẫn nhau, cũng là cùng cấp. Nói cách khác, mặc dù chúng ta ở chỗ này có hai người, còn có chức vị chính là tổng giám đốc, nhưng căn bản không thể đuổi được hắn, quyền lực đến trong tay hắn thì không thể dựa vào một cái cớ, một câu liền có thể thu hồi được!

- Vốn là chúng cháu có chút kế hoạch, nhưng có cảm giác tỉ lệ thành công. . . không cao lắm. Lúc đầu Kevin của Collison muốn gây khó dễ cho Bạch Tiểu Thăng, làm cho chúng cháu có một cơ hội, cũng cho chúng cháu một ý tưởng là dụ cho Bạch Tiểu Thăng phạm phải 'Sai lầm' gây kinh động đến tập đoàn, để tập đoàn lên tiếng, lấy đi quyền lực của hắn, nếu như phản ứng của tập đoàn không mạnh mẽ thì chúng cháu cũng có thể coi đây là cái cớ, tiến hành điều chỉnh công việc, chỉ cần điều chỉnh mấy lần thì cũng có thể đạt tới cùng mục đích tương tự.

Trần Trường Khoảnh dứt lời rồi cười một cách đau khổ.

- Thế nhưng không nghĩ tới, Kevin lại lật lọng, Collison cũng nửa đường rút lui! Chúng cháu cũng chỉ có đường lui theo mà thôi,. . . rồi suy nghĩ một kế hoạch khác.

Trần Cửu Tranh gật đầu vẻ mặt vẫn không có cảm xúc.

- Đem kế hoạch trước mắt nói cho chú nghe một chút, chú muốn biết hai đứa định làm gì.

Trần Cửu Tranh nói.

- Vâng.

Trần Trường Khoảnh gật đầu, lúc này mới nói về kế hoạch đã thống nhất với Tống Trường Không cho Trần Cửu Tranh nghe.

Trần Cửu Tranh chỉ nói một câu cũng không bày tỏ cảm xúc gì.

Nghiêm túc mà nói thì kế hoạch này là từng bước từng bước xâm chiếm, cũng chính là không ngừng gây rắc rối cho Bạch Tiểu Thăng, không ngừng cùng Bạch Tiểu Thăng đối cứng, lại chú ý đến điểm là dừng, không nên quá ép buộc Bạch Tiểu Thăng.

Bọn hắn cũng biết Bạch Tiểu Thăng là người có tính con lừa, nếu mà làm quá đà thì hai người bọn hắn đều gánh không được!

Ở trong kế hoạch này, nếu như Bạch Tiểu Thăng có hành động quá mức, bọn hắn liền lập tức liên thủ với phía trên tập đoàn, để tập đoàn phát ngôn, rồi lại tiến hành lợi dụng.

Trần Trường Khoảnh nói xong, nhìn về phía Trần Cửu Tranh, chờ hắn chỉ điểm.

Lông mày của Trần Cửu Tranh nhăn lại.

- Đây chính là kế hoạch của hai người sao?

Có thể thấy được là hắn không hài lòng với kế hoạch này.

- Chú hai, chú không biết Bạch Tiểu Thăng là một tên rất khó. . . khó đối phó!

Trần Trường Khoảnh nói với giọng ấp a ấp úng.

Thực ra hắn cùng Tống Trường Không, đều có chút ít hoặc nhiều sợ Bạch Tiểu Thăng, tên kia làm việc quá mức quỷ dị, làm không cẩn thận, lại để hai người bọn hắn mất mặt trước toàn công ty.

Vậy thì cũng không tốt. . .

- Con nghĩ không ra thì cũng coi như thôi đi, Tống Trường Không mà cũng không nghĩ ra thì chú cũng xem như rõ ràng tại sao hắn không lên chức nổi!

Trần Cửu Tranh hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói.

- Hai đứa muốn đối phó Bạch Tiểu Thăng thì phải từ người của Bạch Tiểu Thăng mà ra tay?

- Coi như là đoạt quyền thì cũng phải cứng rắn từ trong tay người ta đoạt lấy?

- Như hai đứa bây giờ, nếu mà để cho chú gặp gỡ sớm mấy năm, đối nghịch với chú thì chú sẽ cho hai đứa ra bã!

Trần Cửu Tranh cười lạnh nói.

Hai mắt của Trần Trường Khoảnh sáng lên, nói có chút vội vàng.

- Chú hai, chú nói một chút, chúng cháu nên làm như thế nào!

Trần Cửu Tranh nhìn cháu mình một chút.

Thấy được ánh mắt "Cầu học như khát" đó mới gật đầu hài lòng rồi nói một cách từ từ.

- Hai đứa muốn tìm rắc rối cho Bạch Tiểu Thăng, nhưng biết hắn là khối xương cứng, không dễ gặm, chẳng lẽ còn không biết ăn đám thịt xung quanh khối xương?

- Hai đứa đừng đi tìm vấn đề của Bạch Tiểu Thăng, hãy tìm rắc rối cho phòng mà hắn đang quản lý, hãy để ý sơ hở của phòng đó, có chỗ không hợp quy định, chế độ, liền nghiêm túc xử lý!

- Có thể xử lý càng ác thì càng tốt, để cho chân tay của hắn không làm được cái gì, à không, phải là cái gì cũng làm được mới đúng!

- Dựa theo quy định, Bạch Tiểu Thăng còn có thể đùa nghịch sao? Hắn dám không để ý tới sao! Lại nói, phó tổng dẫn đầu phòng ban không làm theo quy định, đây cũng là tội lớn!

- Nếu như Bạch Tiểu Thăng muốn tìm các lỗi của phòng hai đứa thì cứ để hắn tìm!

- Phòng truyền hình điện ảnh của hắn cùng với phòng truyền thông internet cũng không kéo dài được!

- Mặt khác, hai đứa phải đặc biệt chú ý, ở khâu mấu chốt, thời kỳ mấu chốt, đặc biệt có thể tạo thành phản ứng dây chuyền kia, phải chuẩn bị cẩn thận, cho bọn họ một liều thuốc mạnh! Sau khi xử lý xong, hai đứa chỉ cần chờ phòng của bọn họ xảy ra vấn đề, một khi có vấn đề liền lập tức hướng họ Bạch chất vấn, đồng thời hướng tập đoàn báo cáo!

Trần Trường Khoảnh liên tiếp gật đầu, không ngừng kinh hãi.

Thật là một chiêu độc ác!

Một chiêu này so với chiêu mà hắn và Tống Trường Không nghĩ ra còn cao tay hơn rất nhiều, càng có tính sát thương hơn!

Trần Trường Khoảnh càng nghĩ càng hưng phấn.

- Nếu một người mỗi ngày đều đối mặt với vô tận rắc rối, đối mặt với vô tận phiền phức, thời gian càng dài, càng lâu, thì chính hắn đều chịu không được, nói không chừng, hắn sẽ chủ động yêu cầu trả lại quyền quản lý!

Trần Cửu Tranh cười lạnh nói.

- Chờ trong tay hắn một chút quyền lực cũng không có, không có quyền nói chuyện, còn không mặc cho hai đứa nhào nặn sao!

Trong đôi mắt của Trần Trường Khoảnh, lập tức ánh lên một vẻ hưng phấn, rạng rỡ.

Trần Cửu Tranh miêu tả kết cục của Bạch Tiểu Thăng, để hắn vô cùng ước mơ.

- Tên nhóc con không biết sống chết này, thích cuồng ngạo sao, thích phách lối sao, để tao xem lúc đó còn có thể vênh mặt lên được không!

Trần Cửu Tranh cười nhe ra hàm răng trắng tinh.

Cái mà hắn nói với Trần Trường Khoảnh cũng chỉ là một trong những biện pháp, nếu như không có hiệu quả, hắn còn có các chiêu số khác để đối phó với Bạch Tiểu Thăng.

Đến lúc đó, nhất định phải làm cho họ Bạch kêu trời, trời không biết, gọi đất, đất chẳng hay!

- Được, chú hai, cháu đã rõ ràng, cháu liền không ở đây lâu nữa! Cháu phải quay lại nói với Tống Trường Không!

Trần Trường Khoảnh đã đứng ngồi không yên rồi.

- Đi đi rồi hoàn thiện thêm một chút, sau đó xử lý tốt tên Tiểu Bạch Thăng này!

Trần Cửu Tranh nói trên mặt hiện lên chút âm lãnh.

- Chú chờ tin tức tốt của hai đứa!

- Vâng!

Trần Trường Khoảnh gật đầu, mang theo hưng phấn rời đi.

. . .

Trần Cửu Tranh, Trần Trường Khoảnh muốn đối phó Bạch Tiểu Thăng. Còn Bạch Tiểu Thăng thì giờ phút này đang buồn bực ngán ngẩm nằm sấp trên bàn, trước mắt là một tờ giấy A4 đã viết lung tung đầy chữ, chữ thì như là gà bới.

- Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh sao giờ vẫn chưa ra tay nhỉ!

Bạch Tiểu Thăng ngáp một cái, giọng nói có chút khó chịu.

.......................................................

Team: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận