Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1601: Có khách đến phỏng vấn

Bây giờ Thăng Tỉnh Quốc Tế phát triển có thể mạnh hơn so với Tôn Bạch Trí Thắng, Tuyết Liên Vạn Hòa một bậc, thậm chí chiếm 51% cổ phần, lại tương đương với nắm giữ hai công ty này.

Bạch Tiểu Thăng không ngờ không lưu luyến liền muốn trả lại cho Trịnh Đông Tỉnh, trong mắt căn bản không để ý tới tài sản kinh người như vậy!

Không phải người nào cũng có thể hào phóng như vậy.

Nguyên nhân không có gì khác, Bạch Tiểu Thăng một là không thiếu tiền, tiền đến mức độ nhất định, đó chỉ là một chữ số.

Kẻ thật sự có tiền, là "không có hứng thú đối với tiền", càng quan tâm hơn tới một ít vật có giá trị khác.

Cũng giống như tình cảm giữa anh và Trịnh Đông Tỉnh.

Trước đây, Bạch Tiểu Thăng không ném ra một xu nào, Trịnh Đông Tỉnh đã thật sự cho anh rất nhiều cổ phần công ty, làm cho hàng năm Bạch Tiểu Thăng đều có nhận được số tiền lên tới hàng triệu.

Chỉ dựa vào điểm này, Bạch Tiểu Thăng đưa hắn một Thăng Tỉnh Quốc Tế cũng hoàn toàn không do dự.

- Tiền thu mua cổ phần công ty là do anh trả, bây giờ tôi cũng không có nhiều tiền như vậy để đưa anh.

Trịnh Đông Tỉnh dứt khoát nói:

- Lại nói, vì anh đám người công ty chúng ta mới bằng lòng chuyển nhượng cổ phần, một khi anh rút lui, tâm tư của bọn họ cũng sẽ rời ra, nói không chừng còn có thể để cho cô gái họ Đổng kia tính kế, không được, anh không thể đi, công ty này cũng thuộc về anh, tôi không nói hai lời đâu!

Có thể giao Thăng Tỉnh Quốc Tế cho Bạch Tiểu Thăng, Trịnh Đông Tỉnh nhận.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một lát, nói:

- Nếu không như vậy đi, tôi xem cổ phần công ty thành lương một năm của cậu, cậu làm công cho tôi ba năm rưỡi, công ty vẫn là của cậu.

Trịnh Đông Tỉnh trực tiếp lắc đầu:

- Ba năm rưỡi? Anh có biết tính toán không thế? Tôi thấy, ít nhất là trên mười năm! Ôi, tôi nói này, anh có hiểu giá trị của Thăng Tỉnh Quốc Tế không vậy? Những cổ phần trong tay anh chỉ đáng giá ba năm rưỡi thôi à? Anh coi thường ai vậy!

Nói xong, Trịnh Đông Tỉnh còn có chút tức giận.

- Mười năm! Lâu như vậy à! Nếu không... giảm một chút.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Trên mười năm là thấp nhất!

Trịnh Đông Tỉnh kiên trì.

Anh ta đã ngang ngược lên thì chín con bò kéo cũng không được, Bạch Tiểu Thăng đã sớm biết rồi.

- Vậy được rồi, mười năm này, công ty thuộc về tôi, cậu làm công cho tôi, tôi đưa cổ phần công ty cho cậu.

Bạch Tiểu Thăng miễn cưỡng đồng ý.

Trịnh Đông Tỉnh cũng đành miễn cưỡng đồng ý, dù sao sau này toàn bộ công ty thành của anh ta, anh ta vẫn sẽ cho Bạch Tiểu Thăng thêm cổ phần.

Bên cạnh, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn hai người này với vẻ cổ quái.

Mấy năm nay, bọn họ gặp quá nhiều anh em tranh chấp, giết hại lẫn nhau, đừng nói là bạn khác họ, cho dù anh em ruột thịt uống cùng một bầu sữa, chung huyết mạch, vì tiền mà đánh nhau chảy máu đầu, thậm chí vác dao chém nhau, không chết không dừng cũng có!

Nhưng hai người này thì hay rồi. Công ty lớn trị giá trăm tỷ mà anh đẩy tôi, tôi nhường anh, giống như hai bên có thù oán với tiền vậy!

Chỉ có thể nói, tình cảm giữa hai người thật sự đến một cảnh giới nhất định!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh thấy vậy trong lòng cũng ấm áp.

Đời này có thể có một người bạn như vậy cũng đáng giá, còn đáng giá hơn cả tiền!

Bạch Tiểu Thăng và Trịnh Đông Tỉnh vui vẻ xác định được thỏa thuận, cầm chén canh lên cụng vào nhau giống như cạn chén.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng lại nói:

- Trong tay La Tử Thiên còn có 34% cổ phần. Đây chính là một quả bom lớn ẩn hình, cậu phải tìm cách loại bỏ!

Trịnh Đông Tỉnh vùi đầu ăn cơm, không quên đáp lại:

- Anh yên tâm đi! Những cổ phần của La Tử Thiên chỉ tạm thời tập trung trong tay hắn, sau đó sẽ phân tán ra, mà tôi đã có cách móc dần số cổ phần đó về rồi!

Trịnh Đông Tỉnh ngẩng đầu, cười lạnh:

- Họ Trịnh tôi, cũng không phải dễ bắt nạt đâu. Trước đây tôi xem thường dùng thủ đoạn là cảm thấy mọi người ăn trong cùng một chảo, không đáng làm như vậy, bây giờ bọn họ bất nhân tôi bất nghĩa, tôi phải khiến cho bọn họ biết, nếu chơi thủ đoạn, tôi cũng rất lợi hại!

Nghe Trịnh Đông Tỉnh nói như vậy, Bạch Tiểu Thăng xem như đã yên tâm.

Anh chỉ sợ con người Trịnh Đông Tỉnh quá chính trực.

Người ở trong giới kinh doanh, quang minh chính đại, hành sự quang minh cũng tốt, nhưng đối mặt với một vài kẻ tiểu nhân, hạng người chơi bẩn, cũng nên có chút thủ đoạn.

Đây là người xấu gian, người tốt phải càng gian hơn, nếu không người tốt làm sao có thể đấu thắng được người xấu.

Còn nữa, trẻ con mới phân ra đúng sai, tốt xấu, người trưởng thành chỉ nhìn lợi và hại.

Trịnh Đông Tỉnh nói ra những lời cay nghiệt xong thì tranh thủ ăn, sau đó ném đũa và đứng lên nói:

- Các người cứ ăn tiếp, tôi về công ty trước, tranh thủ thu xếp một việc.

Nói xong, Trịnh Đông Tỉnh nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Các người nhất định phải ở lại thêm hai ngày! Để cho tôi cố gắng làm trọn phận sự của chủ nhà!

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp phất tay, mỉm cười và nói:

- Đi nhanh lên đi, cậu không cần quan tâm tới chúng tôi.

Trịnh Đông Tỉnh toét miệng cười và xoay người rời đi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn theo bóng lưng của anh ta, mỉm cười lắc đầu:

- Người này trước sau không thay đổi, làm cái gì cũng đầy sức lực, một khắc cũng không ngừng được.

- Vậy không phải là tốt sao?

Lâm Vi Vi mỉm cười và nói.

Lôi Nghênh cũng cười, đồng ý.

Nói chung, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy là có thể yên tâm về bên phía Trịnh Đông Tỉnh.

Ba người đang ăn cơm, bỗng nhiên Lôi Nghênh ngẩng đầu và nhìn sang một bên.

Đồng thời, Lôi Nghênh nói:

- Có người tới.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi cũng nhìn sang.

Thật sự có khách tới.

Người vừa tới không phải là ai khác, chính là Vương Hách Lôi. Hắn đã thay quần áo, đổi kiểu tóc, cũng bỏ cặp kính.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng nhìn qua vẫn nhận ra hắn.

Không thể không nói, Vương Hách Lôi trong trang phục này rất phong độ, có chút đẹp trai, trên mặt tươi cười cũng không làm cho người ta chán ghét.

- Anh Bạch, mọi người đang ăn sao? Tôi có thể quấy rầy không?

Vương Hách Lôi tương đối lịch sự, mỉm cười và nói.

- Cũng ăn gần xong rồi.

Bạch Tiểu Thăng cầm lấy khăn lau miệng, mỉm cười và nói:

- Vương thiếu gia không ngờ lại có thể tìm tới đây, thật đúng là lợi hại.

Vương Hách Lôi lập tức cười:

- Mạo muội quấy rầy mới phải.

Nói xong, Vương Hách Lôi còn khách sáo gật đầu về phía Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh xem như là chào hỏi.

Người này vẫn tính là hiểu lễ nghĩa.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng gật đầu với hắn. Cho dù đó là một người đàn ông giỏi ngụy trang, nhưng ấn tượng của hai người về hắn lại không xấu.

- Chúng ta qua bên kia trò chuyện đi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đứng dậy, làm động tác mời.

Vương Hách Lôi mỉm cười gật đầu.

Cuối cùng, hai người ngồi xuống một bàn gần cửa sổ trong nhà hàng, từ nơi đó quan sát thành phố cũng có cảm giác khác.

Bạch Tiểu Thăng gọi trà, Vương Hách Lôi gọi cà phê.

- Tôi phải chúc mừng anh Bạch đã thuận lợi bỏ Thăng Tỉnh Quốc Tế vào trong túi! Bước tiếp theo, tôi nghĩ chắc ngài sẽ xúc tiến cho Thăng Tỉnh Quốc Tế và tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa hợp tác. Thăng Tỉnh Quốc Tế cũng xem như là trong họa được phúc rồi.

Vương Hách Lôi mỉm cười và nói:

- Thật ra, nhà họ Vương chúng tôi cũng sớm mong được tiến hành bàn bạc hợp tác với ngài, chỉ có điều không có cơ hội đó. Hôm nay có thể may mắn được gặp ngài, tôi thấy rất vinh hạnh, cũng muối mặt đi qua, hy vọng có thể may mắn mời anh Bạch về sau đến Hạo Vũ tham quan khảo sát, xem hai bên có thể hợp tác không!

Vương Hách Lôi không hổ danh là người trong danh môn, thật sự không bỏ sót bất kỳ cơ hội làm giúp cho gia tộc phát triển.

Đối với điều này, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười:

- Không biết mời tôi là ý của cá nhân cậu, hay là ý của tổng giám đốc Vương?

Bạch Tiểu Thăng tin tưởng cha của Vương Hách Lôi chắc chắn đã biết tin tức mình ở đây, Vương Hách Lôi tới là được chỉ thị của ông ta.

- Cả hai đều đúng, cha tôi cũng rất hy vọng có thể làm quen với ngài, đồng thời nói chuyện hợp tác!

Vương Hách Lôi mỉm cười và nói.

Hắn thật ra thản nhiên thừa nhận.

- Hợp tác.

Bạch Tiểu Thăng nhắc lại hai chữ này, mỉm cười hỏi Vương Hách Lôi:

- Không biết hợp tác giữa tôi và cậu có thể bằng được mấy phần hợp tác giữa Hạo Vũ và Dược Mã?

Bạch Tiểu Thăng nói có chút ám chỉ.

Anh giúp Trịnh Đông Tỉnh, hợp tác với Thăng Tỉnh Quốc Tế, chính là hướng về Đằng Vân.

Hạo Vũ còn đứng bên phía Dược Mã một ngày, hai bên còn là địch không phải bạn.

Vương Hách Lôi nhìn thẳng vào hai mắt Bạch Tiểu Thăng, thản nhiên nói:

- Hạo Vũ không phải phụ thuộc Dược Mã, chúng tôi chỉ hợp tác. Lần này cung đấu với Đằng Vân cũng là bởi vì lợi thế cho phép, chúng tôi cũng không muốn bởi vì Dược Mã mà buông tha tất cả đối tác thương nghiệp, đặc biệt như bên ngài vậy!

Vương Hách Lôi rõ ràng đang truyền lại một tin tức.

Bọn họ không muốn đối địch với Bạch Tiểu Thăng, có lẽ, cha của Vương Hách Lôi biết được một vài chuyện giữa anh và Lục Vân.

Mà lần này Vương Hách Lôi đến đây là thể hiện thành ý.

Bạch Tiểu Thăng cười, người khác đưa quả đào anh sẽ trả quả mận, anh cũng muốn nói với Vương Hách Lôi vài câu.

Bạch Tiểu Thăng tin tưởng, Vương Hách Lôi và cha hắn sẽ hiểu.

- Tôi và anh Lục Vân là bạn, loại rất tốt đấy!

- Tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa và Đằng Vân cũng vậy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận