Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 907: Lễ nghĩa liêm sỉ của ông đâu?



- Này cô bé, có phải cháu muốn vào xem suối phun nước đúng không?

Họ Lưu nở nụ cười chân thành hỏi.

Ngay lúc này, trên thân họ Lưu chỉ có duy nhất một điểm trái ngược với kiến thức lễ nghi kiểu Anh Quốc mà hắn học được là cách xưng hô.

Cách xưng hô ‘Tiểu thư’ ở hoàn cảnh đa số người dân trong nước, ngay trước mặt một đám người bình thường vẫn là bất hợp lý.

Cho nên, họ Lưu mở miệng gọi là cô bé.

- Không phải, tôi đi vào ăn cơm !

Gương mặt Lâm Kha nghiêm túc, cứng rắn trả lời.

Đúng là nói thừa, chỗ này là địa điểm du lịch, không đến ngắm phong cảnh, chẳng lẽ là tới ăn cơm.

Họ Lưu sững người hiểu ngay ra, nàng muốn tranh cãi.

Tuy nhiên đối mặt với một cô bé xinh xắn dễ thương, nam giới luôn trở lên kiên nhẫn hơn rất nhiều.

- Cô bé xem này, chúng tôi đang có công việc cần mượn nhờ địa điểm sử dụng một lát. Sẽ không làm muộn thời gian của mọi người đâu, không để quá chậm trễ. . .

Họ Lưu giơ một tay lên, lập tức có vệ sĩ mang đến một xấp phong bao đỏ.

Họ Lưu tùy ý nhìn qua có đến mười chiếc.

Hắn lại nhìn đám người Bạch Tiểu Thăng ở phía sau lưng Lâm Kha, rút ra thêm bốn cái đưa cho Lâm Kha rồi cười nói,

- Mỗi người 500 tệ, chỗ này đúng hai ngàn tệ, chỉ cần mọi người chờ thêm hai ba mươi phút. Số tiền này dễ kiếm mà.

- Đúng vậy đấy cô bé, chờ hai ba mươi phút liền được 500 tệ, nào dễ dàng có loại chuyện tốt này chứ!

- Nhanh chóng cầm lấy đi, rồi đứng sang một bên, đừng làm trì hoãn công việc của người ta!

- Chú ơi, còn thiếu người giúp giữ gìn trật tự không? Tôi xin đăng ký!

Ở xung quanh liên tục có người lên tiếng.

Lâm Kha chỉ nhìn vào cái phong bao đỏ và trực tiếp đẩy trở về.

- Tôi không cần tiền, tôi tới là muốn ngắm nhìn đài phun nước!

Lâm Kha kiên trì nói.

Họ Lưu không nhịn được khẽ nhíu mày.

Ở phía sau hắn, Phó Vân Vĩ nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều bướng bỉnh của Lâm Kha, yết hầu không nhịn được nhấp nhô, đôi mắt kín đáo sáng lên.

Trong tâm trí của Phó Vân Vĩ, thậm chí bắt đầu tưởng tượng hình ảnh Lâm Kha "Mặc quần áo và cách ăn mặc", nếu như đổi trang phục nữ giúp việc sẽ như thế nào, nếu như thay đổi người hầu gái thì lại như thế nào.

Cô bé này tuy mới chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, nhưng dáng người có tỉ lệ vô cùng cân đối, trước ngực hơi lồi vừa phải.

- So với những Người mẫu trẻ kia, Cosplayer thú vị hơn nhiều, những loại hàng trăng gió hay giả vờ trong sáng, đâu thể có nét thuần khiết động lòng người như cô bé này!

Phó Vân Vĩ càng ngắm càng yêu thích, trong lòng càng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Nếu như anh chàng môi mỏng này biết rằng hắn đang thèm thuồng một “ bà cô” đã ba mươi tuổi, cũng không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Ở phía sau lưng Lâm Kha, trong lúc vô tình Bạch Tiểu Thăng thấy được ánh mắt của Phó Vân Vĩ.

Lập tức Bạch Tiểu Thăng khẽ nhíu mày.

- Mở ra hệ thống phân tích vẻ mặt, chế độ tiếng nói trong lòng.

Đối với một vài người có tâm trí "Đơn giản" không có lòng dạ thâm sâu, nếu như Bạch Tiểu Thăng có hứng thú, thì chỉ cần một ý nghĩ ra lệnh Hồng Liên sẽ mở ra chế độ này.

- Cái con nhỏ này xem ra còn ngây thơ trong sáng, nếu đưa về dạy bảo từ đầu, nhất định sẽ vô cùng hứng thú!

- Nhìn bộ dáng cô bé dường như còn chưa hiểu sự đời, hắc hắc, mình muốn nuôi dưỡng thành món đồ chơi riêng!

- Để cô bé biểu diễn toàn bộ các tư thế, sao mà thật thoải mái. . .

Giọng nói trong lòng Phó Vân Vĩ vang lên liên tiếp ở trong đầu Bạch Tiểu Thăng.

- Hồng Liên, đóng lại!

Lúc này Bạch Tiểu Thăng mới ra lệnh.

Ngôn ngữ về sau càng ô uế, rất khó nghe.

Súc vật! Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nhìn chằm chằm Phó Vân Vĩ.

Phó Vân Vĩ cũng nhận thấy ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng, dưới một cái nhìn đối mặt nhau, hắn nhướng lông mày lên, ánh mắt hung hãn nhìn lại Tiểu Thăng.

Dám dùng cái ánh mắt này đối mặt với hắn quả thực là muốn chết!

Phó Vân Vĩ càng tăng cao sự thù địch với Bạch Tiểu Thăng.

Ở phía trước Phó Vân Vĩ, họ Lưu lại nở nụ cười, đem tất cả phong bì đỏ cầm tới trước mặt Lâm Kha,

- Cô bé này, tôi thấy rất thích tính cháu, những thứ này cho cháu hết, có đến sáu, bảy ngàn đồng. Thế đã đủ chưa?

Họ Lưu tưởng rằng Lâm Kha có tính trẻ con, lại hoặc là được những người phía sau nàng xúi giục gây ra ồn ào, nhằm thu lấy nhiều tiền hơn một chút.

Vì vậy, hắn cũng cho ngay thêm mấy cái phong bao.

Dù sao đấy chỉ là số tiền nhỏ, thiếu gia sẽ không thèm để ý.

- Oa, lại cho con bé đó nhiều như vậy !

- Chúng ta mỗi người mới có 500 tệ!

- Đúng vậy, điều này không công bằng, không đúng quy định!

Những vị khán giả kia lập tức kêu ca ầm ĩ, rất nhiều câu mang theo sự ghen tị và bất mãn.

Những tên vệ sĩ áo đen kia quay sang nhìn chằm chằm vào người nào lên tiếng.

Những người lên tiếng kia sau khi chứng kiến một màn trước đấy liền nhanh chóng ngậm miệng lại.

Vừa rồi, ba kẻ làm càn gây rắc rối đã bị mang đi, có thể hiểu được kết cục sẽ như thế nào.

Bọn họ đã cầm tiền, nếu lại gây lộn xộn cũng sẽ không có người nào nuông chiều bọn họ nữa !

- Cô bé này thật may mắn, lại được người ta chịu đưa cho nhiều như vậy, nhanh cầm lấy đi.

- Ôi chà, nhiều quá, nên thỏa mãn đi.

Rất nhiều người nói với Lâm Kha.

Nghe người bên ngoài nói như vậy, họ Lưu cũng mỉm cười hài lòng.

Đúng là trò cười.

Trên thế giới này, còn có việc gì mà tiền không giải quyết được, đơn giản là nhiều tiền hay ít tiền mà thôi.

Chờ đợi hai ba mươi phút là được nhận bảy, tám ngàn đồng, cho dù là ông chủ lớn cũng không đạt được mức lương cao như thế.

Lâm Kha vểnh mắt khinh thường, hừ lạnh một tiếng,

- Anh Bạch !

Bạch Tiểu Thăng đang lạnh lùng trừng mắt với Phó Vân Vĩ, nghe thấy Lâm Kha gọi hắn, còn thấy Lâm Kha tay nâng lên.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, nhưng lại đột nhiên mỉm cười.

Hắn nháy mắt với Lâm Vi Vi một cái, người sau lập tức hiểu ra. Bạch Tiểu Thăng trực tiếp lấy ra hai bó tiền, mỗi bó là mười nghìn tệ từ trong túi xách tay ra.

Mặc dù thanh toán bằng di động vô cùng thuận tiện trong cả nước, thậm chí phổ biến đến cả những tiệm bánh rán bên đường, nhưng bọn hắn vẫn rút lấy một số tiền mặt dùng để chi tiêu.

Thời điểm này phát huy được tác dụng.

Bạch Tiểu Thăng cầm tiền đi ngang qua, không đưa cho Lâm Kha mà giơ lên trước mặt họ Lưu rồi mỉm cười nói,

- Thưa ngài, đây là hai mươi nghìn tệ, không cần hai ba mươi phút, chúng tôi chỉ cần mua lại mười lăm phút, xin ngài tránh đường cho chúng tôi!

Gương mặt Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, nhưng giọng nói lại lạnh lùng, không mang theo ý cười.

Trên thực tế, hắn cũng không muốn nói nhảm nhiều cùng với đám người này.

Nếu không phải Lâm Kha muốn đến đây đầu tiên và quấy rầy công việc của bọn họ, hắn đã sớm đi ra xử lý đối phương.

Lâm Kha rất hài lòng với cách làm của Bạch Tiểu Thăng, càng ra vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh như là đang đuổi đám ăn mày.

Vừa rồi đám đông còn ầm ĩ nhất thời đều ngẩn ngơ, ai nấy trợn mắt há mồm, không nói lên lời.

Nụ cười trên mặt họ Lưu ngay lập tức cứng đờ.

Không phải ông muốn dùng bảy, tám nghìn tệ mua hai ba mươi phút của chúng tôi sao, tôi trả gấp ba để cho các người cút ngay!

Các người sẽ cút đi sao?

Ngụ ý của Bạch Tiểu Thăng là như thế.

Trên mặt của Lâm Kha rõ ràng viết hàng chữ “ tiền là thứ tốt, không gì không làm gì được, nhưng tôi không thiếu!”

Gã vệ sĩ bên cạnh họ Lưu xoắn xuýt nhìn cô gái nhỏ một chút, rồi quay sang nhìn chú Lưu, lại đưa sang một phong bì đỏ.

Ánh mắt vẫn không hề di chuyển, họ Lưu ném từng phong bao tiền xuống mặt đất,

- Cút!

- Chú Lưu, giờ này không còn sớm nữa!

Gã vệ sĩ kia bối rối nhặt phong bao đỏ trên đất, nhỏ giọng nói.

Họ Lưu thu lại nụ cười, hắn không thèm nhìn Bạch Tiểu Thăng, chỉ coi hắn là tùy tùng đi theo Lâm Kha, vẫn đối mặt với Lâm Kha như lúc đầu.

Sở dĩ hắn dễ dàng tha thứ cho cô bé này nhiều lần như vậy, ngoại trừ tâm lý "Phong cách quý ông" tác động, hắn cũng cảm thấy không nên dùng vũ lực với một bé gái trước mặt đông người.

Nhưng ai mà biết được, cô bé này lại chẳng thèm nể mặt mũi người khác!

Họ Lưu cũng đã hết kiên nhẫn, dù sao bản thân hắn sẽ chẳng có chỗ tốt nào nếu chậm trễ công việc của thiếu gia!

Đến lúc đó, cái gì mà lễ nghi kiểu Anh Quốc, phong cách quý ông, tất cả đều không cứu được hắn!

Họ Lưu quyết định không nói thừa lời với Lâm Kha nữa.

- Này cô bé, tôi thấy cháu cũng không còn nhỏ, cha mẹ không dạy cháu, làm người phải biết cư xử có chừng mực, đừng có không biết điều như thế sao?

Họ Lưu lạnh lùng nói với Lâm Kha.

Một con bé mang theo mấy người giúp việc, tùy tiện lấy ra mấy chục nghìn tệ, coi như gia đình thực sự giàu có và cũng có chút địa vị, nhưng chung quy vẫn không phải người ở đất này !

Số lượng lớn người giàu có ở nơi đây, đừng nói là chỉ những người trưởng thành, coi như đám trẻ con của các nhà, họ Lưu cố gắng sẽ nhận ra được.

Không hề có cô bé này!

Nói cách khác nàng là người tới từ bên ngoài.

Một kẻ từ bên ngoài tới còn dám chơi trò Mãnh Long Quá Giang, cũng không nhìn kỹ một chút nơi đây là địa phương nào!

Ở Vân Hải, gia đình ông chủ là lớn nhất !

Là Rồng đến phải cuộn lại, là hổ đến phải nằm xuống cho ta !

Họ Lưu quyết định dứt khoát cho Lâm Kha một bài học nhớ đời.

- Cha mẹ tôi đã dạy tôi, đều là cách làm người chân chính!

Lâm Kha thật sự không nhường một bước,

- Không có dạy tôi làm thế nào để kiếm đồng tiền không rõ ràng!

- Ông chú này, tôi nhìn ông kiến thức nước ngoài không ít, còn diễn xuất theo phong cách quý ông.

- Vậy tôi hỏi ông, lễ nghĩa liêm sỉ của ông đâu?

Bạn cần đăng nhập để bình luận