Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 720: Tôi thấy hài lòng nhất



Phùng Ly thu dọn đồ đạc, ánh mắt thất vọng nhìn Bạch Tiểu Thăng một cái rồi bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Đám người Ngụy Lũng len lén quan sát thấy Bạch Tiểu Thăng còn đang miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh, có điều rõ ràng sắc mặt rất khó coi.

Không nghĩ tới một ngày chúng ta cũng có thể áp đảo ”Người tài giỏi" này! Trên mặt đám Ngụy Lũng mang theo vẻ vui mừng.

- Được rồi, trước tiên các bạn trở về chờ đợi ở phòng học đi.

Một vị giám khảo thu dọn đồ đạc, cười nói với mọi người.

Hắn nhìn Bạch Tiểu Thăng bằng ánh mắt rất là phức tạp, vừa có đồng tình, lại có tiếc nuối, còn có một chút tiếc hận.

Các vị giám khảo khác cũng có suy nghĩ như vậy.

Chờ các vị giám khảo đi trước, đám người Ngụy Lũng nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút rồi cũng vội vã rời đi.

Bọn họ muốn quay lại thật nhanh đem tin tức kinh người này báo cho những người khác!

Để mọi người cùng nhau vui vẻ một chút!

Mặt mũi Bạch Tiểu Thăng ủ rũ, đợi cho đến khi người cuối cùng đi rồi lúc ấy mới lặng lẽ lộ ra một chút ý cười.

- Không biết là có đủ điểm hay không vì dù sao mình ba lần trước đều đứng hạng nhất! Ba lần xếp hạng nhất, một lần này có lẽ hơi thấp khiến bình quân dù hạ xuống chỉ sợ vẫn còn lợi thế hơn người khác.

- Có điều, may mắn là ánh mắt của Phùng Ly đã nói cho mình chuyện này không thành vấn đề, có thể cách tính toán xếp hạng của cô ấy không giống cách tính của mình.

Bạch Tiểu Thăng tự nói thầm với bản thân sau đó nhún vai, nở nụ cười.

- Quên đi không cần nghĩ nữa! Tin chắc là bọn người Ngụy Lũng đã đem 'Tin tức tốt' này nói cho người bên kia, mình để bọn họ vui vẻ với nhau một lúc, cũng coi như là làm một việc tốt.

Nụ cười trên mặt Bạch Tiểu Thăng thu lại khuôn mặt lại trở nên trầm mặc, đứng dậy đi cầu thang xuống phòng học ở tầng dưới.

Đến đầu cầu thang ở bên ngoài phòng học.

Bạch Tiểu Thăng có thể nghe tiếng ồn ào náo nhiệt bên trong.

- Cậu nói cái gì, lần này Bạch Tiểu Thăng phá rối cuộc thi! Còn bị sự vụ quan Phùng Ly phê bình nghiêm khắc!

- Tính khí của sự vụ quan Phùng Ly tốt như vậy mà còn nổi nóng được xem ra lần này Bạch Tiểu Thăng thực sự là quá khác người!

- Làm cho sự vụ quan nổi giận như vậy hắn là tên ngốc hả!

- Còn bị chia điểm? Hắn làm thế nào được! Nhóm chúng tôi chưa từng xảy ra tình huống như thế này!

- Đúng vậy,

- Đúng vậy, cậu nói nhanh lên!

Những tiếng hỏi han bàn luận này vô cùng phấn khởi.

Hóa ra mình thành thế này lại được nhiều người hoan nghênh như thế! Bạch Tiểu Thăng cười thầm.

Mang vẻ trầm mặc Bạch Tiểu Thăng đẩy cửa đi vào, bước chân đi cũng nặng nề, tinh thần chán chường.

Hắn vừa bước vào, tiếng bàn tán sôi nổi bên trong đột nhiên yên tĩnh.

Hơn hai mươi con mắt chăm chú nhìn hắn.

Khắp nơi đều có trào phúng, châm biếm, hưng phấn, sung sướng.

- Em Tiểu Thăng!

Triệu Thiên Trạch vội vã tới, trong mắt ẩn chứa chút đau lòng, còn có sâu sắc không thể giải thích.

Cô không hiểu Bạch Tiểu Thăng xuất sắc như thế làm sao một chiêu đã thất bại, trong này chắc chắn có rất nhiều nguyên nhân.

Có điều nếu thật sự đã có kết quả như vậy cô cũng chỉ đành than nhẹ một tiếng.

- Chị Triệu.

Bạch Tiểu Thăng nở một nụ cười với Triệu Thiên Trạch nhưng nụ cười đó rất miễn cưỡng.

- Đừng hỏi, cũng đừng nói gì về vấn đề này, được không?

Hắn là chẳng muốn kiếm cớ hay lừa gạt cô gái thông minh này.

- Được, được, tôi không hỏi đâu nhanh lại đây ngồi đi.

Triệu Thiên Trạch nói nhẹ nhàng.

- Cậu ba lần thi xếp hạng nhất coi như lần này phong độ phát huy không được tốt lắm, cũng không sao, cậu vẫn sẽ đứng đầu!

Được an ủi như vậy khiến Bạch Tiểu Thăng chỉ biết cười khổ, gật gù.

Mọi người thấy bọn họ như vậy, thấy cả vẻ chán chường của Bạch Tiểu Thăng, bỗng có những cảm tưởng không giống nhau.

- Cậu có báo ứng như vậy chính là bắt đầu những xui xẻo! Có thể ở giai đoạn thi thứ hai, cậu chắc chắn sẽ bị loại, đến lúc đó chỉ có tôi đây mới có thể giúp đỡ Thiên Trạch!

Trong mắt Trịnh Thanh Hồng không kìm được vẻ thích thú.

Mục Bắc Thần cũng nhìn Bạch Tiểu Thăng, nhếch miệng nở một nụ cười.

Nếu ai nói Bạch Tiểu Thăng đột nhiên tỏ ra sai lầm, hắn sẽ nghi ngờ tính xác thực của nó, nhưng đây là bọn người Ngụy Lũng nói, Bạch Tiểu Thăng vẫn đang cực kỳ nỗ lực, đặc biệt ở hai vòng cuối, đáng tiếc là làm cho Phùng Ly tức giận nên không có cách nào xoay chuyển tình thế!

Biểu hiện ngày hôm nay của Mục Bắc Thần cực kỳ xuất sắc, thậm chí giám khảo nói thẳng hắn không chỉ là số một của tổ mà có khả năng là số một của cả trường thi lần này!

Mục Bắc Thần vui mừng trong lòng, thậm chí có chút lâng lâng.

- Bạch Tiểu Thăng cậu cuối cùng cũng không phải là đối thủ của tôi. Vận may của cậu đến đây là kết thúc rồi!

Con ngươi của Mục Bắc Thần có một chút khinh thường không rõ ràng.

Bạch Tiểu Thăng đã tới, mọi người tự nhiên không còn nói về việc thất bại của hắn.

Có nói, cũng chỉ lặng lẽ nói.

Nhưng nói nhiều hơn chính là bàn luận xem ai xuất sắc hơn.

- Ngài Trịnh Thanh Hồng của tổ chúng tôi mỗi một lượt nói đều vô cùng đặc sắc, các giám khảo có đánh giá đối với hắn cực cao! Tôi cảm thấy hắn là số một của lần thi này!

- Mục Bắc Thần của tổ chúng tôi cũng không kém, hắn hầu như được năm vị giám khảo khen ngợi không ngớt, chúng tôi đều trở hành nền cho hắn!

- Phương Thiên Trần, lão Phương biểu hiện trong lần thi này cũng rất xuất sắc!

- Cô Triệu Thiên Trạch, cũng cực kỳ giỏi!

...

Mọi người bàn tán sôi nổi, người nào cũng nói tốt cho tài năng xuất chúng của tổ mình.

Đương nhiên, có mấy người cũng đang trầm mặc.

Bọn họ lần này thi đối đáp không được nổi bật, kết hợp với biểu hiện mấy lần trước quá bình thường, không khó nghĩ đến, lúc nữa phái đối mặt với cái gì!

Trong lòng mỗi người mang một tảng đá nặng trịch tên là “Đào thải”, cực kỳ khó chịu.

Bạch Tiểu Thăng ngồi ở chỗ đó, không nói tiếng nào.

Triệu Thiên Trạch ngồi bên cạnh tiếp chuyện, thử an ủi mấy cũng không có kết quả, đành lẳng lặng để cho hắn ngồi một mình.

Không để ý đến thời gian đã trôi qua hơn nửa giờ, tiếng mở cửa phòng học bỗng nhiên vang lên.

Phùng Ly nhanh chân đi thẳng tới bục giảng.

Mọi người nghe thấy tiếng động quay lại nhìn thấy là cô ấy, ánh mắt đột nhiên co rụt lại.

Toàn bộ phòng học không cần ai nhắc nhở, trong nháy mắt trở lên yên lặng như tờ, có thể nghe thấy cả nhịp thở.

- Xin mọi người ngồi yên nghe tôi tuyên bố xếp hạng cuối cùng của giai đoạn một!

Phùng Ly nhìn những người xung quanh.

- Tôi chỉ đọc lên tên của hai mươi vị trí đầu, những ai không được đọc tên đáng tiếc chỉ có thể dừng lại tại đây!

Một câu nói khiến rất nhiều người căng thẳng trong lòng.

Loại công bố đáp án này cảm giác như đối mặt với "Sinh tử" thực sự là quá dày vò.

- Trước khi tuyên đọc thứ tự, tôi muốn trước tiên nói với mọi người một chút về phương pháp tính điểm xếp hạng.

Phùng Ly nói

- Bốn lần kiểm tra đánh giá, chỉ lấy điểm cao nhất với điểm thấp nhất, sau đó bình quân sẽ là điểm hiện tại của các bạn. Lý do tính như vậy bởi vì là dựa vào trạng thái tốt nhất cùng kém nhất của các bạn, dưới sự cân đối đạt được điểm chính xác!

Phương pháp tính điểm cuối cùng là như vậy!

Mọi người quay mặt nhìn nhau.

- Được rồi, dưới đây là tuyên đọc xếp hạng.

- Người thứ nhất, Trịnh Thanh Hồng!

- Người thứ hai, Mục Bắc Thần! Kém một điểm so với người thứ nhất!

- Người thứ ba, Phương Thiên Trần!

- Người thứ bốn, Hàn Dực Niên!

- Người thứ năm, Triệu Thiên Trạch!

Năm người vị trí dẫn đầu, mỗi người được đọc tên mọi người đều sẽ đồng thanh thốt lên kinh ngạc.

Người được đọc tên cũng có ít nhiều ngạo nghễ.

Mục Bắc Thần tuy ở vị trí đứng sau Trịnh Thanh Hồng nhưng cũng chỉ có kém hơn một điểm, hắn cũng hài lòng vô cùng!

Trịnh Thanh Hồng lại không quan tâm thứ tự của chính mình, mà là nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi vểnh tai lên nghe điểm của hắn.

- Người thứ bảy, Bạch Tiểu Thăng!

Rốt cục, Phùng Ly cũng đọc đến tên Bạch Tiểu Thăng!

Chỉ là thứ bảy, chỉ là thứ bảy mà thôi!

Trịnh Thanh Hồng cao hứng, Mục Bắc Thần hài lòng!

Sắc mặt của Bạch Tiểu Thăng xám như tro nguội, nhưng trong lòng hắn còn hài lòng hơn so với bọn họ!

Thực sự là hắn cảm thấy hài lòng nhất!

Bạn cần đăng nhập để bình luận