Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 48: Chấn nhiếp côn đồ



- Tôi cho các người một lời khuyên, các người đi bây giờ còn kịp!

Bạch Tiểu Thăng nhìn xung quanh mình rồi nói.

Lời nói của hắn để bốn phía được một trận cười vang

- Tao thấy mày bây giờ muốn đi cũng không kịp rồi, ra tay.

Nhị Lại Tử hét lớn một tiếng.

Mười mấy tên côn đồ sắc mặt dữ tợn, giơ vũ khí của mình muốn xông lên,

- Dừng tay cho tôi.

Bỗng nhiên một tiếng hét lớn như tiếng sấm, truyền đến từ sau lưng đám người.

Đám côn đồ vừa muốn ra tay, quay đầu nhìn sang.

Một đám tráng hán chừng hơn trăm người chạy đến, tiếng giày da đặc chủng màu đen giẫm lên mặt đất phát ra tiếng vang làm người khác rung động.

Đám côn đồ chưa kịp phản ứng thì đã bị bao vây.

Những người đàn ông mặc quần áo màu đen, từng người cơ bắp căng phồng, nổi lên bên trong.

Cảnh sát? Không đúng! Bảo vệ? Không giống lắm!

Nhị Lại Tử chút trợn tròn mắt, mấy người bà cô béo cũng há hốc mồm.

Những người này là ai ???

- Trong vòng ba giây, tất cả để vũ khí xuống.

Lão Mạc từ sau đám người chen tới, trừng mắt gào thét một tiếng. Một tiếng này giống như hiệu lệnh, những đại hán kia giơ tấm chắn phòng ngừa bạo loạn lên, tay kia cầm gậy cao su gõ tại trên tấm chắn

Từng tiếng điếc tai !

Sau đó bọn hắn tiến về phía trước một bước, tấm chắn đồng loạt đưa ra hình thành "Vách tường", chiếc gậy cao su trong tay bọn họ vào tư thế chuẩn bị, sau đó liền đập tới, đập xuống mạnh mẽ.

Nhị Lại Tử thiếu chút tè ra quần

- Chuyện này là sao, các người là ai?

Hắn run giọng hỏi.

Không ai đáp lại.

Lão Mạc nhìn cũng không nhìn hắn, trực tiếp chạy đến bên người Bạch Tiểu Thăng, một gương mặt lạnh, trong nháy mắt che kín ý cười.

- Bạch tiên sinh, cậu không có bị thương chứ!

Lão Mạc khẩn trương hỏi.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu.

Nhị Lại Tử choáng váng, đám người này là tới giúp đỡ tên mặt trắng này sao?

Tổ tông, chúng tôi chỉ là cầm ít tiền, đánh còn chưa được còn bị nhiều người vậy tới tìm a

Lão Mạc quay mặt nhìn về phía Nhị Lại Tử, ánh mắt sắc như dao,

- Bọn các ngươi. Mẹ nó, không nghe ông đây nói gì à, lại còn dám cầm vũ khí.

Nhị Lại Tử lập tức ném vũ khí trong tay, ngồi xuống, hai tay ôm đầu.

Tư thế tiêu chuẩn!

Cái kia mười mấy tên côn đồ đồng loạt ném vũ khí, ngồi xuống, ôm đầu.

Chỉnh tề như một!

Không ai trông coi Ngô Thu Yến, nàng liều lĩnh chạy đến bên người Bạch Tiểu Thăng, những giọt nước mắt kinh ngạc vui mừng theo đôi mắt mê ly của nàng chảy xuống.

Bạch Tiểu Thăng cười với nàng một cái rồi giúp nàng cởi dây trói.

Ngô Thu Yến nắm chặt tay Bạch Tiểu Thăng, không dám buông ra.

Bà cô mập cùng ba anh em trợn tròn mắt đứng ở nơi đó.

- Mang nhiều người tới đây như vậy, mày có biết xấu hổ hay không?

Người đàn ông cao bị kích thích hét lên một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng liếc hắn một cái.

Chung quanh trên trăm đạo ánh mắt lạnh như băng, đồng loạt nhìn sang.

Người đàn ông cao khẽ run rẩy, ngồi xuống ôm đầu.

Đây là một tấm gương tốt, nhưng hơi chậm một chút, lão tứ xấu xí đã làm theo Nhị Lại Tử phía trước hắn.

Sau đó gã đàn ông béo cũng sợ hãi làm theo.

Toàn trường chỉ còn lại một mình bà cô béo, cô ta vẻ mặt sợ hãi, lẻ loi trơ trọi đứng nơi đó.

- Tốt a, các người tụ lại khi dễ một người phụ nữ, tôi liều mạng với các người! Tôi nhìn đám đàn ông các người ai dám động đến tôi.

Bà cô béo cất cao giọng, giương nanh mua vuốt bổ nhào về phía Bạch Tiểu Thăng.

Lão Mạc cười lạnh một tiếng, thân thể lóe lên.

Hai cái tư thế hiên ngang nữ bảo vệ tiến lên đón lấy, một người đạp chân, một người xoay cánh tay đem bà cô béo đè trên mặt đất.

Bà cô béo giãy giụa kêu gào như heo bị giết.

- Bạch tiên sinh, những người này nên xử lý thế nào đây? Không thì đánh chúng một trận trước rồi nói sau?

Lão Mạc xin chỉ thị của Bạch Tiểu Thăng

Nhiệm vụ lần này đúng là quá đơn giản, không có ra tay, sao có thể để cố chủ hài lòng đây!

Nhị Lại Tử bị dọa run rẩy.

Đám người xung quanh, cánh tay so với đùi bọn hắn đều to hơn, đánh trước một trận? Liền đem bọ hắn đánh chết đi!

- Anh trai, không, đại gia, không, ông nội.

Nhị Lại Tử nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng là người đứng đầu, nhào đến dưới chân hắn, khóc ròng ròng

- Chúng tôi đền hai trăm ngàn , chúng tôi biết sai rồi, tha cho chúng tôi đi.

Mười mấy tên côn đồ đồng loạt kêu rên cầu xin tha thứ, tràng ảnh này cũng rất hùng vĩ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Bên này nháo loạn xạ, chung cư có rất nhiều người mở cửa sổ thò đầu ra ngoài vừa nhìn vừa chỉ trỏ.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy đau đầu,

- Đừng náo nữa, tất cả im lặng một chút.

Đến cuối cùng hắn chỉ có thể quát một tiếng.

Nghẹn cuống họng, những tên côn đồ cắc ké kia lập tức không dám lên tiếng.

- Tất cả trở về viết cho tôi một vạn chữ kiểm tra ghi nhớ, dán trên cột tuyên truyền trong chung cư. Thêm nữa vệ sinh hai tháng của toàn bộ chung cư đều giao lại cho các người.

Bạch Tiểu Thăng chỉ vào Nhị Lại Tử,

- Tôi sẽ phái người kiểm tra, nếu ai dám viết thiếu một chữ, vệ sinh của chung cư xảy ra vấn đề. . .

- Tìm tôi, tìm tôi!

Nhị Lại Tử tranh thủ vỗ ngực cam đoan. Chứng kiến trận thế này, hắn thật không có tâm tình dám đùa giỡn.

- Cút đi.

Bạch Tiểu Thăng khoát khoát tay

Hai tên vô lại lập tức mang theo mười mấy người hốt hoảng thoát đi.

- Hiện tại, nên nói tới các người!

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nhìn xem bà cô béo cùng ba anh em kia, mấy kẻ này đơn giản là gan to bằng trời, bắt cóc giam cầm, thật là không biết sống chết!

Bạch Tiểu Thăng lần tiêu phí lớn nhất trong cuộc đời, lại là tiêu 200 ngàn tại trên người bọn họ, hắn tự nhiên tức giận trong lòng,

- Bạch tiên sinh, tôi đã cùng cảnh sát địa phương chào hỏi, bọn hắn lập tức đến đây.

Lão Mạc nói với Bạch Tiểu Thăng, lại cười lạnh nhìn xem bọn thím mập

- Bắt cóc, giam giữ trái phép, tội này không nhỏ, mười năm ở tù là chuyện không tránh khỏi!.

Ngữ khí Lão Mạc bình thản, không đe dọa cũng không phải khen, bình tĩnh nói sự thật.

Ba anh em này thiếu kiến thức pháp luật trầm trọng, lúc ra tay đầu óc nóng nảy nên cái gì cũng không để ý, giờ như cũng suy nghĩ thông suốt, mặt mũi tràn đầy sợ hãi, trán đổ mồ hôi.

- Cô ta câu dẫn chồng người khác, cô ta mới là người phải chịu phạt !

Thím mập hướng về phía Ngô Thu Yến hét lên.

Ngu xuẩn mất khôn!

- Những lời này cô giữ lại nói cùng quan tòa. Nhìn xem lý do này, có thể cho cô mười năm lao ngục giảm khoảng mấy ngày.

Bạch Tiểu Thăng lạnh giọng nói.

Bà cô béo như cũ vẫn không phục, không cam lòng la hét.

Bên ngoài chung cư, mơ hồ có tiếng còi xe cảnh sát.

Bà cô béo vẻ mặt cứng ngắc, ánh mắt toát ra vẻ sợ hãi từ trong lòng.

Cô ta đối với pháp luật cũng không phải là một chút cũng không biết.

- Cậu Bạch.

Tay áo Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên bị kéo, Ngô Thu Yến ngước nhìn hắn, cảm xúc đã được ổn định rất nhiều.

- Chị Yến?

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Ngô Thu Yến.

- Buông tha cho bọn họ đi.

Ngô Thu Yến cảm thán nói,

- Chuyện này chung quy cũng bắt nguồn từ tôi.

Ngô Thu Yến chuyển hướng nhìn về bà cô béo, bình tĩnh nói,

- Cô yên tâm, chuyện của tôi và Lý Minh Đồng đã xong, sau này tôi sẽ không liên lạc với hắn nữa.

Bà cô béo lạnh hừ một tiếng, quay đầu chỗ khác, không để ý tới Ngô Thu Yến.

Ba người đàn ông kia lại nhìn nàng đầy cảm kích.

Bạch Tiểu Thăng trầm mặc một hồi, thở dài.

Ngô Thu Yến đã có quyết định, hắn cũng không tiện nói nhiều.

- Mạc tổng, ông thay chúng tôi xử lý đi, cái này…. Không tính là bắt cóc.

Bạch Tiểu Thăng nói,

- Tiền thuê thì ông phái một người đi với tôi tới ngân hàng.

- Không vội đâu, Bạch tiên sinh cậu cứ đi đi, bên này để tôi giải quyết.

Lão mạc tranh thủ thời gian nói.

- Cho bọn họ một tí trừng phạt!.

Bạch Tiểu Thăng thừa dịp ngô Thu Yến không để ý, nhỏ giọng căn dặn Lão Mạc.

Ngô Thu Yến có thể buông tha những người này, hắn thì không!

- Giao cho tôi!.

Lão Mạc âm thầm cười xấu xa một tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận