Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2100: Người phụ nữ thích khóc (2)

Cậu thanh niên da đen dẫn đường rất quy củ, im lặng, cũng không nói nhiều nhưng mở miệng lại có thể nói được mấy câu tiếng trung "chào ngài" đơn giản. Bởi vì không biết cậu ta rốt cuộc hiểu được bao nhiêu, lại thêm trên đường đi tai vách mạch rừng, ba người Bạch Tiểu Thăng cũng không dùng tiếng Trung giao đổi về nội dung cơ mật.

Bạch Tiểu Thăng còn ám chỉ Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nên thảo luận ở chỗ này, để tránh xảy ra chuyện phức tạp.

Ba người tới địa điểm khảo sát, thấy được có một vị Phó tổng giám đốc đã chờ sẵn ở đó. Đối phương rất nhiệt tình tiếp đón ba người Bạch Tiểu Thăng, dẫn bọn họ đi thăm quan các kỹ thuật, thiết bị liên quan, ngược lại có hỏi chắc chắn sẽ trả lời, lộ vẻ rất giỏi ăn nói.

Bạch Tiểu Thăng còn hỏi một vài phương diện quản lý, đối phương cũng không che giấu.

Trong lúc đang nói chuyện về mọi thứ ở đây, Bạch Tiểu Thăng rõ ràng có thể cảm giác được vị Phó tổng giám đốc kia lộ ra sự tự tin, thậm chí có cảm giác tự hào kiêu ngạo, hình như tin tưởng chắc chắn công ty Yorkgo là tốt nhất, chỉ sợ người khác không biết.

Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc ghi nhớ những thứ muốn biết, trong lòng rất thỏa mãn.

Thật ra khi tới đây, Bạch Tiểu Thăng đang suy nghĩ một vấn đề, chính là tổng giám đốc Fiwood kia có nói tình hình của mình cho các Phó tổng giám đốc phía dưới biết, để cho bọn họ đều tiến hành đề phòng mình, trong lúc giới thiệu sẽ tránh nặng tìm nhẹ trên một vài phương diện nghiệp vụ hay không.

Bây giờ xem ra là bản thân mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

cho dù vị Phó tổng giám đốc trước mắt này từng nghe nói về danh hiệu của mình, vẻ mặt có vài phần kính nể, e sợ, nhưng nói chuyện vẫn tính là tỉ mỉ chính xác và thông suốt, vẫn không có gì che giấu rõ ràng.

- Như vậy cũng tốt. Mình có thể đi nhiều hơn, xem nhiều một chút!

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Tham quan xong chỗ này, Bạch Tiểu Thăng không nghỉ đã đi qua chỗ tiếp theo.

Trên đường đi, bọn họ gặp được những người khác trong đoàn thương nghiệp. Mọi người chào hỏi lẫn nhau, sau đó ai nấy lại đi tới chỗ mình cảm thấy hứng thú.

Từ tòa nhà đến nhà xưởng, ba người Bạch Tiểu Thăng di chuyển hết hai giờ, trong tám hạng mục tham quan, bọn họ đã xem hết năm hạng mục trong đó.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng thấy đủ rồi, bảo người da đen dẫn đường dẫn bọn họ quay về tòa nhà.

Khi trở về, tất nhiên không phải là quay về phòng báo cáo, mà là phòng nghỉ đã được sắp xếp tốt.

Khi Bạch Tiểu Thăng đi vào, trong phòng nghỉ đã có mấy người quen ở đó. Thấy anh bước vào, bọn họ đều chủ động đánh tiếng chào hỏi anh.

Bạch Tiểu Thăng cũng khách sáo trả lời một tiếng, dẫn theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngồi vào trong góc yên tĩnh, tính có nên trao đổi một lát không.

Kết quả bọn họ vừa ngồi xuống không bao lâu, không đợi Bạch Tiểu Thăng mở miệng, Lâm Vi Vi đã lặng lẽ đứng dậy muốn đi ra ngoài.

- Cô đi làm gì?

Bạch Tiểu Thăng lập tức tò mò nói.

- Tôi đi một nhà vệ sinh.

Lâm Vi Vi khẽ nói.

Bạch Tiểu Thăng lập tức có chút ngượng ngùng. Lâm Vi Vi cũng vậy, vội vàng đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng nghỉ, ánh mắt Lâm Vi Vi tìm kiếm, muốn tìm người hỏi thăm.

- Thưa cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho cô không?

Một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau vang lên.

Lâm Vi Vi xoay người lại, kinh ngạc phát hiện người nói chuyện là một người đẹp con lai, chính là người phụ nữ luống cuống tay chân làm ra chuyện sai lầm trong buổi họp.

- Tôi muốn đi vệ sinh.

Cùng là con gái, cuối cùng nói chuyện cũng tiện hơn, Lâm Vi Vi mỉm cười nói.

- Tôi dẫn cô đi qua.

Người phụ nữ kia tươi cười, chỉ có điều nụ cười kia cảm giác hơi gượng gạo, ánh mắt dường như cũng có tâm sự.

- Được.

Lúc này Lâm Vi Vi gật đầu, tươi cười với cô ta.

Hai người một trước một sau, đi về phía một đầu của hành lang.

Trên đường đi, Lâm Vi Vi nhìn bóng lưng của người phụ nữ kia thì trong lòng không nhịn được thoáng có ý nghĩ, mỉm cười đi nhanh tới một bước, sóng vai với cô ta.

- Xin hỏi, cô là thư ký của ngài Fiwood sao?

Lâm Vi Vi nói, thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương thì lập tức vừa cười vừa nói:

- Lúc họp, tôi ở dưới đài có nhìn thấy cô.

Đôi mắt người phụ nữ kia trong suốt, nhìn Lâm Vi Vi và ngập ngừng gật đầu nói.

- Tôi là một trong những thư ký của ngài Fiwood, tôi là Matida.

- Matida, tên rất hay

Lâm Vi Vi mỉm cười nói.

Matida cố mỉm cười nhưng không nói gì thêm nữa.

Lâm Vi Vi ngược lại không buông tha, vừa đi vừa chủ động bắt chuyện với cô ta, hỏi về tuổi của cô ta, còn vừa cười vừa nói mình bằng tuổi với cô ta. Cô lại hỏi cô ta có anh chị em gì không? Cô nói mình cũng giống với cô ta, đều là con một trong nhà. Lại nói với cô ta, mình cũng làm bí thư, bình thường cũng khó tránh khỏi xảy ra một vài sai lầm.

Mấy năm nay, Lâm Vi Vi am hiểu sâu về rất nhiều kỹ xảo trò chuyện, am hiểu nhất là trao đổi với người khác, có thể vô thức kéo gần khoảng cách giữa hai bên.

Năm sáu phút sau, Matida đã có thể chủ động trao đổi với cô.

Chẳng mấy chốc, các cô đến một chỗ phòng vệ sinh.

Nhưng bên ngoài treo biển đang quét dọn.

- Không sao, để tôi đi nói chuyện với người quét dọn.

Matida chủ động mỉm cười nói với Lâm Vi Vi, sau đó đi vào.

Không bao lâu, Matida và cô nhân viên vệ sinh cùng đi ra, người sau cung kính hơi cúi người chào Lâm Vi Vi và cầm đồ lên, lấy biển treo rồi rời đi.

- Đến đây đi, tôi cũng muốn trang điểm lại.

Matida mỉm cười nói với Lâm Vi Vi.

Cảm giác xa lạ giữa hai người đã không còn.

Lâm Vi Vi thấy vẻ mặt Matida có hơi mệt mỏi tiều tụy, vẫn ân cần nói:

- Co không sao chứ?

- Tôi vẫn ổn.

Matida mỉm cười trả lời.

Nhưng nụ cười kia rõ ràng có chút miễn cưỡng.

Lâm Vi Vi không nói gì thêm, mỉm cười đi vào.

Chờ sau khi đi ra, Lâm Vi Vi chưa đi tới bồn rửa tay đã nghe được có tiếng nức nở. trong lòng Lâm Vi Vi lập tức tò mò, đi ra ngoài mới phát hiện ra không ngờ Matida lại đối diện với cái gương đang che mặt nức nở, hình như rất đau lòng.

- Matida, cô làm sao vậy?

Lâm Vi Vi thấy thế thì vội vàng đi tới hỏi thăm.

Matida không trả lời Lâm Vi Vi, chỉ khóc, giọng nói mặc dù nhỏ nhưng nghe lại rất đau lòng.

Lâm Vi Vi vội vàng an ủi.

Cuối cùng, Matida cũng vừa khóc vừa nói:

- Lâm, tôi có thể, tôi có thể sẽ bị đuổi...

- Là bởi vì, sai lầm trong hội nghị sao?

Lâm Vi Vi kịp phản ứng.

- Đúng vậy!

Matida rất khổ sở:

- Ngài Harvey trợ lý của ngài Fiwood đã nói với tôi, bảo tôi cuối tháng rời đi, nói sẽ bồi thường cho tôi một khoản tiền lương, nhưng tôi không muốn đi, tôi, tôi đã ở trong công ty từ khi ngài tổng giám đốc cũ còn ở đây, giờ đã tròn năm năm rồi, tôi không muốn đi...

Cô gái này nói xong lại đau lòng, ôm Lâm Vi Vi khóc, âm thanh không tính lớn nhưng nước mắt thật sự nhiều, làm ướt hết vai áo cả Lâm Vi Vi, nhìn thật sự rất khổ sở.

Lâm Vi Vi luống cuống tay chân, an ủi một hồi cũng không làm cho cô ta nín khóc được.

Lâm Vi Vi cũng là một phụ nữ, lại không có khả năng nhìn thấy người phụ nữ nào giỏi khóc như vậy.

Cũng may là nhà vệ sinh này vừa bắt đầu dùng, còn không có người nào tới.

Lâm Vi Vi càng an ủi lại nghe Matida dùng giọng điệu độc ác của cô gái nhỏ nói:

- Tôi nhầm là có nguyên nhân, tối hôm qua tôi tăng ca suốt một đêm nên tinh thần mệt mỏi, không phải cố ý tính sai, nhưng bọn họ không nghe tôi giải thích, bọn họ đều là người xấu, tôi ghét bọn họ...

Lâm Vi Vi khuyên không được nên dứt khoát đẩy Matida ra, nhìn đôi mắt đẫm lệ của người phụ nữ nói:

- Nếu như vậy thì cô đừng tiếp tục làm việc ở đây là được rồi.

- Nhưng, nhưng đãi ngộ ở đây tốt như vậy, tôi không muốn đi.

Matida giật mình, nức nở nói.

Lâm Vi Vi nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên thoáng động, nhìn chằm chằm vào cô ta nói:

- Tôi tìm cho cô một chỗ tốt hơn, cô có đi không?

- A...

Matida giật mình nhìn Lâm Vi Vi, lẩm bẩm nói:

- Chỗ tốt hơn à...

Ánh mắt Lâm Vi Vi nhìn cô ta, nghiêm túc nói:

- Chỉ có điều cô phải giúp tôi một việc trước đã!
Bạn cần đăng nhập để bình luận