Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1572: Món ăn ngon khiến mọi người đều chấn động (2)

Ngay cả nguồn gốc của nguyên liệu nấu ăn cũng có thể nói rõ, sao có thể là hiểu sơ được, rõ ràng là muốn che giấu.

- Anh bạn, vậy thật sự phải mời anh ra tay một lần, để cho tôi được mở mang thêm kiến thức!

Hách Đại nghiêm túc nói.

Bạch Tiểu Thăng chỉ vào đĩa trước mắt:

- Tôi tới ăn cơm.

Ý anh muốn nói tôi không phải chạy tới đây để nấu cơm.

- Chỉ cần anh đồng ý ra tay, tôi sẽ mời bữa này.

Hách Đại thẳng thắn nói:

- Chỉ cần thứ anh nấu ra làm cho tôi thỏa mãn, về sau anh tới, tôi sẽ miễn phí cho anh một năm!

Hách Đại đưa ra chút lợi ích như vậy không đến mức làm cho Bạch Tiểu Thăng xiêu lòng, hơn nữa anh cũng ở không ở lại Thiên Hỗ được mấy ngày.

- Tôi cũng rất muốn được thấy.

Đổng Thiên Lộ cũng cười nói.

Bạch Tiểu Thăng vẫn không mấy phản ứng.

Mãi đến khi Lâm Vi Vi nói với vẻ đầy quyến rũ:

- Anh, bằng không anh ra tay đi, em cũng rất muốn ăn món anh làm.

Lôi Nghênh cũng đặt bát xuống, cười:

- Nếu anh muốn ra tay, vậy tôi sẽ tạm thời không ăn nữa, tôi cũng chờ.

Thấy hai người này đều như vậy, cuối cùng Bạch Tiểu Thăng cũng bị thuyết phục.

Bạch Tiểu Thăng đứng lên và mỉm cười nói với Hách Đại:

- Vậy, anh cho tôi mượn phòng bếp và đồ dùng trong bếp nhé.

Mỗi đầu bếp đều có nồi và bếp, dụng cụ cắt gọt riêng của mình, không thích cho người khác dùng.

Nhưng Hách Đại muốn nhìn Bạch Tiểu Thăng ra tay nên tự nhiên liền đồng ý và dẫn hắn đi.

Bọn họ vừa đi, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, Đổng Thiên Lộ, Tử Nguyệt tất nhiên sẽ đi theo. Đám khách xung quanh tò mò cũng đi cùng.

Có náo nhiệt, ai mà không muốn xem chứ.

Mấy người khách ở bàn sát ngoài kinh ngạc nhìn sang, có người đi tới muốn xem thử đã xảy ra chuyện gì.

Khi biết được có người muốn "khiêu chiến" Hách Đại, bọn họ đều hưng phấn.

Sau đó, nhiều người biết tin tức này cũng chạy tới xem.

Sau khi hai anh em Hách Nhị, Hách Tam nghe anh trai giải thích thì đều cảm thấy kỳ lạ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, nhưng không nói gì, nhường lại chỗ cho Bạch Tiểu Thăng.

Hách Đại giới thiệu cho Bạch Tiểu Thăng biết vị trí những đồ làm bếp, nguyên liệu nấu ăn, đồ gia vị.

Đồ ở đây thật sự rất đầy đủ, sắp đặt cũng gọn gàng có trật tự, phòng bếp theo phong cách mở cũng rất sạch sẽ.

Bạch Tiểu Thăng rất hài lòng.

Bạch Tiểu Thăng kiểm tra, chỉ riêng bột khoai lang cần thiết để kết hợp với thịt yến cũng có ba loại, các loại gia vị đều đủ cả của phương đông và phương tây.

- Không tệ.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm gật đầu, lấy từ trong tủ lạnh ra một cái chân sau của lợn đen rồi đặt ở trên thớt gỗ, sau khi xử lý mới cầm lấy cái chày gỗ lên, trong lòng thầm ước lượng cân nặng.

Anh thông qua Hồng Liên mới biết được số liệu và mức độ khống chế.

Sau đó, dưới sự trợ giúp của Hồng Liên, Bạch Tiểu Thăng dưới hình thức hóa thân làm "đầu bếp" đã vung chày gỗ, giã thịt, cổ tay anh dùng lực, mỗi lần giã lại thêm vào lực đàn hồi, giã như nước chảy mây trôi, chỉ mấy lần đã thấy thịt lấp đầy cái thớt gỗ, lại rắc đều bột khoai lang lên trên, vỗ, đánh, giã, nghiền, ép, cắt đâu vào đấy, sử dụng thời gian chỉ bằng một nửa so với bình thường.

Ba anh em nhà họ Hách nhìn mà kinh ngạc, thậm chí cảm thấy không thể tin được.

Người này phải nhỏ hơn bọn họ ít nhất mười tuổi, không thể luyện được kỹ năng nhuần nhuyễn như vậy mới phải, quả thật. . . chính là tiêu chuẩn bậc thầy rồi!

Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng làm da yến xong mới làm nhân thịt, động tác bỏ gia vị nhanh chóng, trong lòng như đã dự tính trước mọi việc.

Khi ba anh em lấy lại tinh thần, thậm chí âm thầm bàn với nhau.

- Thịt heo giã nhuyễn, tỉ lệ thịt cá cũng không giống chúng ta dùng, nhưng em không thấy, hai anh thì sao. . .

- Tôm khô, mã thầy, nước xương, lòng trứng. . . Hình như mỗi dạng hỗn hợp đều xử lý khác nhau!

Ba anh em bọn họ là dân chuyên nghiệp, tất nhiên có thể bàn luận, những vị khách và cả Đổng Thiên Lộ căn bản chỉ nhìn chăm chú, cảm thấy động tác của Bạch Tiểu Thăng vừa phải, có chừng có mực, khi nấu ăn có cảm giác đẹp tới mức không thể nói rõ được, lại thêm vẻ đẹp trai sáng sủa của Bạch Tiểu Thăng bây giờ thật sự khiến cho nhiều vị khách nữ trẻ nhìn tới không rời được mắt.

Ngay cả Đổng Thiên Lộ cũng không nhịn được phải chú ý tới chàng trai trẻ đẹp Bạch Tiểu Thăng này.

Có người nói khi đàn ông đang chăm chú làm việc thì hấp dẫn nhất, càng khỏi phải nói tới việc làm đến trình độ cao như vậy.

Chẳng bao lâu sau, Bạch Tiểu Thăng đã xử lý xong phần nước cần thiết, đồng thời đun sôi và bỏ thịt yến vào.

Nồi thịt yến vô cùng hấp dẫn đang sôi sùng sục, cũng là nước canh, nhưng không biết anh ta điều phối thế nào mà mùi thơm tỏa ra xung quanh khiến người ta ngửi thôi đã thấy thèm ăn.

Ngay cả ánh mắt của ba anh em nhà họ Hách đều sáng lên, nhìn chằm chằm vào đó.

Món thịt yến nhanh chóng được nấu xong.

Bạch Tiểu Thăng tắt bếp, dùng chén trắng múc ba miếng thịt yến và rót nước canh vào, lại thả thêm chút lá mùi rồi đưa cho Hách Đại, mỉm cười dùng tay ra hiệu "mời" hắn đánh giá.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng liền không khách sáo nữa, múc đầy ba bát, theo thứ tự là hắn, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Thấy hai người Đổng Thiên Lộ, Tử Nguyệt cũng nhìn mình chằm chằm, Bạch Tiểu Thăng lại múc thêm hai chén, nhưng anh ta làm vốn không nhiều, lại suy nghĩ tới vấn đề khả năng ăn của hai người phụ nữ nên mỗi bát của các cô chỉ có ba con.

Và như vậy, số thịt yến còn lại trong nồi có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hách Đại đang cầm bát sứ trắng ngửi mùi thơm trước, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của hai em trai, dùng thìa sứ trắng cẩn thận nếm thử thịt yến.

Hách Nhị, Hách Tam không nhịn được nhìn mình chằm chằm vào anh trai. Các vị khách bên cạnh cũng nhìn tới đỏ cả mắt.

Chỉ ngửi mùi thơm thôi mà dạ dày đã biểu tình rồi, cũng không biết ăn vào sẽ thế nào.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Hách Đại chỉ ăn một miếng nhỏ mà mắt đã sáng lên, tay cầm bát còn run rẩy.

Trên gương mặt hắn gần như lộ vẻ thành kính ăn hết miếng thịt yến kia, đồng thời uống một hớp canh.

- Quả thật là hoàn hảo! Đây, đây mới gọi là thịt yến chứ!

Nhìn Hách Đại có cảm giác như sắp mừng đến chảy nước mắt rồi.

- Không phải chứ, chỉ là thịt yến mà thôi, có đến mức như vậy không?

- Thật sự ăn ngon như vậy à?

Hách Nhị và Hách Tam cướp bát trong tay của Hách Đại, mỗi người đều ăn thử.

Sau đó, hai anh em bọn họ cũng kinh ngạc đến ngây người.

- Thật đúng là. . .

- Ăn quá tuyệt luôn!

Ngay cả đầu bếp có trình độ như bọn họ cũng có thể nói ra những lời như vậy, thật khiến cho mọi người phải líu lưỡi.

Nhưng ở trong mắt của ba anh em, Bạch Tiểu Thăng có thể ở trước mắt bao nhiêu người, dùng đồ gia vị tương tự, nguyên liệu nấu ăn tương tự, lại nấu ra món ăn ngon như vậy, quả thật khiến cho bọn họ chấn động.

- Rốt cuộc là thế nào?

- Mùi vị thế nào vậy?

Các vị khác xung quanh đều nhìn tới đỏ cả mắt, không ngừng nuốt nước miếng, hận không thể tự mình tới nếm thử.

Bên kia, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ngược lại có lộc ăn, ăn rất vui vẻ.

- Như vậy mới đúng chứ, tôi đã nói thịt yến phải có mùi vị như vậy mà!

Lâm Vi Vi cảm thấy ăn rất thỏa mãn, đắc ý nói.

Lôi Nghênh không nói lời nào, ăn hết.

Tử Nguyệt vừa ăn một miếng đã chấn động nói không ra lời.

Ăn ngon thì có thể ăn ngon đến mức nào chứ? Đây vốn là ý nghĩ của cô ta, nhưng bây giờ xem ra, suy nghĩ này quả thật quá sai lầm rồi!

Hóa ra thật sự có người có thể làm cho món ăn ngon đến mức thần kỳ như vậy.

Hàm răng trắng như tuyết của Đổng Thiên Lộ cắn vào góc thịt yến và cẩn thận nhấm nháp, trên mặt đầy vẻ hạnh phúc, thỏa mãn, uống ít nước càng cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái không chịu được.

- Đây là món ăn ngon nhất mà tôi từng ăn đấy, siêu đầu bếp nước Pháp, siêu đầu bếp nước Nhật gì chứ, căn bản không thể so sánh được! Đây là cảm giác của món ngon Trung Quốc mà!

Đổng Thiên Lộ không ngừng nói.

Các vị khách xung quanh thấy bọn họ như vậy càng không nhịn được chảy nước miếng ròng ròng, mấy người đẹp đi tới yêu cầu Bạch Tiểu Thăng cho ăn thử.

Bạch Tiểu Thăng thấy trong nồi còn một ít, lại múc mỗi bát sứ một con, đổ thêm chút nước đưa cho các cô nếm thử.

Mỗi người ăn được thịt yến này người đều sẽ phát ra tiếng kêu kinh ngạc, khiến cho những người không có may mắn được nếm thử cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, đến cuối cùng, ngay cả nước của nồi này cũng được chia sạch.

- Người anh em, tôi phục rồi!

Hách Đại qua, trực tiếp nói với Bạch Tiểu Thăng.

Người này cũng là một người thẳng thắn, khen ngợi Bạch Tiểu Thăng ở ngay trước mặt mọi người.

Nói xong, Hách Đại mặt dày mỉm cười và nói:

- Cho thêm tôi hai bát nữa được không?

Hắn vừa mở miệng, Đổng Thiên Lộ cũng vội vàng nói:

- Cho tôi bát nữa!

Cô cũng không dùng tới mấy từ chỉ số lượng nữa.

Tử Nguyệt cũng đòi thêm.

Những người khách chưa được ăn cũng thi nhau đòi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn nồi đã cạn tới đáy thì nhún vai cười:

- Đã hết rồi.

Vừa thấy mọi người không khống chế được cảm xúc, anh cũng dứt khoát ăn nốt miếng thịt trong chén của mình, tránh cho bận rộn hồi lâu mà không ăn được miếng nào.

Ánh mắt của ba anh em nhà họ Hách đầy vẻ thất vọng.

Trên mặt Đổng Thiên Lộ cũng có vẻ buồn bã, lẩm bẩm nói:

- Sao lại hết rồi chứ!

Bất chợt, Đổng Thiên Lộ chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, nghiêm túc nói:

- Này, tôi mời anh đến trong nhà tôi nấu ăn, giá cả thì tùy anh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận