Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 598: Bạch Tiểu Thăng giết tới!



Dương Thiến Nhi biến sắc, mặt đầy kinh hãi, nàng thấy Thương Uyển Uyển cầm cả một bình rượu tây, nói muốn uống thay nàng.

Nhưng đó là nguyên một bình Brandy 700 ml, 40 độ của Pháp.

Mặc dù cảm giác dễ uống, nhưng Em phần là rượu mạnh. Cứ uống cả bình như thế, không say chết mới là lạ!

- Không cần!

Dương Thiến Nhi hoảng sợ vội ngăn cản.

Sắc mặt Tiểu Mạch cũng trắng bệch muốn tiến lên ngăn lại, nhưng dưới tình huống này nàng thấp cổ bé họng, nếu ngông cuồng xen vào chỉ sẽ sinh thêm chuyện chứ không làm được gì.

Tiểu Mạch nắm chặt điện thoại, không ngừng nhìn màn hình.

Đồng thời nàng đem hết thảy chuyện đã xảy ra thông báo cho bên kia.

Nhờ sự nhạy bén của nàng bên kia đã biết hết tình huống, đang chạy vội tới.

Trước cục diện này, coi như Cao Đại Trí tới cũng là vô kế khả thi.

Nhưng mà, trên xe của hắn lại có một người Tiểu Mạch tin cậy đó là Bạch Tiểu Thăng!

Trong khoảng thời gian ở cùng đoàn làm phim, Tiểu Mạch đã trở thành fan hâm mộ của Bạch Tiểu Thăng.

Mỗi người trong đoàn làm phim khi nói đến Bạch Tiểu Thăng đều nói đến say sưa.

Bạch Tiểu Thăng sáng tạo một cái lại một cái chuyện lạ, trong lời truyền miệng của mọi người nó gần như sắp trở thành thần thoại.

Hai ngày trước, Truyền Thông Trung Kinh nghịch thế mà lên, ở tình huống thiếu thốn danh ngạch công ty gương mẫu, cứng rắn đánh một đòn phản kích, cầm tới chỉ tiêu công ty gương mẫu cấp tỉnh. Thông tin đó đã lan rộng khắp đoàn làm phim.

Trong mắt bọn họ giống như, Bạch Tiểu Thăng vĩnh viễn có thể sáng tạo nên kỳ tích, vĩnh viễn có thể mang đến hy vọng.

Giờ phút này, Tiểu Mạch cảm thấy có thể trợ giúp Thương Uyển Uyển chỉ có thể là Bạch Tiểu Thăng!

Kỳ thật thời điểm mấy người Trương Thiên Tắc tới đây, xe của Cao Đại Chí cũng đã tới Thanh Bắc Trấn, đang chạy đến.

Anh mau tới a! Bạch Tiểu Thăng!

Trong lúc cấp bách, Tiểu Mạch không ngừng khẩn cầu.

- Em không cho phép chị uống! Muốn uống cũng là em uống!

Dương Thiến Nhi đoạt lấy bình rượu tây.

Trương Thiên Tắc mỉm cười dựa vào ghế sofa, như thưởng thức một vở kịch hay.

Trình Tứ Gia ở bên cạnh nhìn Dương Thiến Nhi cười lạnh không thôi.

Con nhóc không biết trời cao đất rộng này phải cho nó một bài học!

Thương Uyển Uyển chậm rãi đẩy tay Dương Thiến Nhi ra, nhìn thẳng vào mắt nàng, hạ giọng nghiêm túc nói:

- Thiến Nhi, đừng làm rộn! Ở chỗ này em đã đắc tội với Thiếu đổng, bây giờ đã không phải chuyện riêng của em. Tiếp tục náo loạn, đoàn làm phim, công ty, ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng bị liên lụy!

Ánh mắt của Thương Uyển Uyển sáng ngời khuyên nhủ Dương Thiến Nhi.

Thần sắc của Dương Thiến Nhi thì ngốc trệ, không nói nên lời.

Thương Uyển Uyển cầm lại chai rượu từ trong tay nàng.

- Trương thiếu, em tôi đắc tội với ngài mong ngài rộng lòng tha thứ. Hết thảy áy náy tôi xin tạ tội bằng rượu!

Trương Thiên Tắc cười như không cười, như để ý lại không để ý.

Thương Uyển Uyển quyết định, nâng quai hàm tinh xảo, giơ bình rượu trong tay lên cao, đem rượu mạnh đổ vào trong miệng.

Rượu mạnh vào cổ họng, dù nàng có chút tửu lượng cũng bị sặc đến nước mắt lưng tròng.

Nhưng nàng vẫn không dừng lại, tiếp tục rót rượu vào cổ họng.

Mình là vì cái gì đây?

Rượu nặng trùng kích đại não, Thương Uyển Uyển không nhịn được hỏi chính nội tâm mình.

Bao nhiêu năm không có xúc động như vậy, thay người uống rượu, mình là vì đoàn làm phim, vì quay phim, vì bộ phim này? Hay vẫn là bồng bột nhất thời?

Rượu này, mình vốn không nên uống...

Thương Uyển Uyển nhớ tới Bạch Tiểu Thăng. Những ngày này, ai cũng bàn luận về hắn, ngay cả Tiểu Mạch cũng thế, nghe nhiều hơn, ngay cả nàng cũng mơ hồ có chút động tâm...

Dương Thiến Nhi thật sự là bạn của mình, nhưng cũng có không ít quan hệ với Bạch Tiểu Thăng...

Coi như đây là mình thay Bạch Tiểu Thăng bảo vệ nàng sao?

Dương Thiến Nhi, Tiểu Mạch trợn mắt há mồm nhìn Thương Uyển Uyển đem bình rượu tây một hơi uống cạn.

Hai người không biết nói gì cho phải, không biết làm gì mới tốt.

Cả bình rượu đã bị uống sạch.

Thân thể Thương Uyển Uyển choáng một cái, bị Dương Thiến Nhi đỡ lấy. Tiểu Mạch cũng nhanh chóng tới đỡ nàng một bên khác.

Mặt Thương Uyển Uyển lộ ra một vòng ửng đỏ, cái cổ trắng ngọc cũng đổi thành sắc đỏ như tôm luộc, lộ ra một loại mê người.

Ngay cả Trương Thiên Tắc cũng không nhịn được có chút động dung.

- Trương Thiếu… Rượu, tôi đã uống, còn xin, còn xin ngài tuân thủ hứa hẹn…

Thương Uyển Uyển nói chuyện đã không còn tỉnh táo, sự vật trước mắt cũng xuất hiện bóng chồng, vẫn kiên trì muốn nói rõ sự tình.

- Trương tiểu thư can đảm!

Trương Thiên Tắc cười nói, nhẹ nhàng vỗ tay.

Trình Tứ Gia cười, cũng vỗ tay theo.

- Nhưng mà, Trương tiểu thư, ngươi phải hiểu rõ, rượu này là ta để nàng uống, không phải ngươi!

Trương Thiên Tắc sau khi cười xong, sầm mặt lại:

- Ngươi uống, không tính!

- Ngươi nói cái gì?

Dương Thiến Nhi vừa kinh vừa sợ, hằm hằm nhìn Trương Thiên Tắc.

Thương Uyển Uyển cười. Tựa hồ là cười khổ, lại tựa hồ bất lực.

Đây là lần cuối cùng ý thức nàng thanh tỉnh, sau đó nàng liền ngã gục.

Hai người Dương Thiến Nhi, Tiểu Mạch đỡ lấy nàng, để nàng ngã lên ghế sofa.

Trương Thiên Tắc đưa tay qua cầm lên một bình rượu tây, lại mở nắp, đẩy lên bàn trà, bình rượu tây trượt tới.

- Uống nó!

Trương Thiên Tắc ra lệnh cho Dương Thiến Nhi, trong ánh mắt tràn đầy uy hiếp.

Giờ khắc này.

Xe của nhóm Bạch Tiểu Thăng đã đỗ ở bên ngoài trang viên, Bạch Tiểu Thăng xuống xe, sắc mặt âm trầm nhanh chân đi vào trong.

Sắc mặt Cao Chí Đại khẩn trương, đi theo phía sau, song song là Lâm Vi Vi, đằng sau nữa là Cao Á, Triệu Tiểu Huỳnh.

Thu được tin tức Tiểu Mạch liên tiếp gửi đến, rốt cục Cao Đại Chí ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Hắn cũng không dám tiếp tục giấu diếm, báo cáo chi tiết cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng không trách hắn, một câu cũng không nói nhiều.

Hắn trực tiếp cầm điện thoại của Cao Đại Chí, kêu lái xe hướng nơi này chạy tới.

Vừa tới ngoài trang viên, tin tức mới nhất của Tiểu Mạch đã tới, Thương Uyển Uyển bị buộc uống trọn bình rượu tây.

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng trả lại di động cho Cao Đại Chí, cả người hắn tản ra một cỗ sát khí.

Lúc Cao Đại Chí đối mặt với cổ sát khí đó thậm chí còn có cảm giác kinh dị.

Bạch Tiểu Thăng, tức giận.

Bọn hắn vênh váo xông vào, tất nhiên có người ngăn lại.

- Nơi này là trang viên của Trình Tứ sao? Tránh ra cho ta, ta tìm hắn!

Thông qua Hồng Liên, Bạch Tiểu Thăng đã sớm biết chủ nhân của trang viên này là ai.

Khí thế của hắn hung hổ, sắc mặt khó coi vừa há miệng đã gọi thẳng tên Trình Tứ Gia.

Hạ nhân không dám ngăn trở, một đường để hắn tới.

Bạch Tiểu Thăng đi thẳng tới phòng khách.

- Ngươi là ai? Dám gọi thẳng tục danh của Tứ gia.

Bên ngoài phòng khách, tên đại hán đưa Thương Uyển Uyển tới cản Bạch Tiểu Thăng lại, hắn là người thân cận bên Trình Tứ Gia, không phải dễ gạt.

Cao Đại Chí tranh thủ tới bên người Bạch Tiểu Thăng, thì thầm một phen.

- Ta tới tìm Thương Uyển Uyển, ngươi dẫn đường!

Bạch Tiểu Thăng chỉ nói một câu, nhiều hơn một chữ cũng không muốn nói.

- Nơi này không phải nơi để ngươi giương oai!

Đại hán nói lớn, nhào về phía Bạch Tiểu Thăng.

Chỉ là vừa đối mặt, người bên ngoài đã thấy hoa mắt.

Bình tĩnh lại, đã thấy Bạch Tiểu Thăng đang giữ yết hầu đại hán kia. Đại hán kia nhìn cao lớn thô kệch nhưng bây giờ khuôn mặt của hắn lại hiện lên vẻ thống khổ, giống như con gà bị nắm cổ.

- Dẫn đường!

Bạch Tiểu Thăng mặt âm trầm, ra lệnh.

Trong đại sảnh, tân khách thấy một màn này, lập tức xôn xao một trận.

Bỗng nhiên một thanh âm truyền ra:

- Anh Tiểu Thăng?

Bạch Tiểu Thăng nghe được thanh âm quen thuộc này, lập tức nhíu mày nhìn sang người gọi tên mình, khi thấy được cũng không khỏi ngạc nhiên:

- Trần Hiểu Á?

Bạn cần đăng nhập để bình luận