Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1371: Trở về chốn cũ (1)

Hai vấn đề lớn mà Trung Kinh gặp phải trước mắt, lại được Bạch Tiểu Thăng giải quyết nhẹ nhàng linh hoạt.

Không chỉ như thế, Bạch Tiểu Thăng còn hứa hẹn sẽ cho Tuyết Liên Vạn Hòa, Tôn Bạch Trí Thắng cùng với rất nhiều công ty đi đến Trung Kinh, triển khai hợp tác lại một lần nữa.

Cái loại chuyện tốt như thế này, tự nhiên Quý Minh Dương sẽ rất vui lòng mà đáp ứng, còn cười không khép miệng lại được.

Quý Minh Dương cũng quyết định tại chỗ, rằng sẽ cho những công ty này hưởng chính sách đãi ngộ cực kì ưu đãi.

Mọi người đều vui vẻ ăn bữa cơm này.

Trương Manh còn vừa ăn vừa cười đùa rằng đây là bữa ăn vì sự hưng thịnh của Trung Kinh trong tương lai từ năm đến mười năm nữa.

Bạch Tiểu Thăng còn hỏi thăm một phen, tiếp theo Trung Kinh còn cần những tài nguyên nào nữa, hắn cũng có thể gấp rút giúp đỡ.

Chỉ vì câu nói này mà Quý Minh Dương lại kính Bạch Tiểu Thăng thêm hai ly nữa.

Đến cuối thì Quý Thị đều uống tới hơi say.

Trương Manh biết rằng không thể khuyên nổi Quý Minh Dương nữa, nên quyết định thay đổi sách lược, đổi thành chính mình mời rượu để uống thật nhiều, đem chai rượu kia uống cạn sạch.

Cái phần dụng tâm này có thể nói là rất khổ sở.

Buổi chiều Quý Minh Dương còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, Bạch Tiểu Thăng cũng đứng dậy chào tạm biệt.

Bạch Tiểu Thăng cũng nói mấy ngày này hắn cũng sẽ ở đây. Chuyện liên quan đến miếng đất trống Lạn Vĩ lâu, bên phía tòa thị chính có thể bất cứ lúc nào cũng có thể mang công ty tới khảo sát.

Quý Minh Dương cùng Trương Manh liên tục gật đầu, tự mình đem Bạch Tiểu Thăng đến tận cửa ra vào tòa thị chính.

Dọc theo con đường này, nhóm người bọn hắn hấp dẫn vô số ánh mắt nhìn tới.

Nhân viên công tác ở đây còn chưa nhìn thấy Quý Thị tự mình nghênh đón hay đưa tiễn người nào, ngoại trừ lãnh đạo của tĩnh, ngay cả người số một Trung Kinh, Mưu Ngọc Thiên của nhà họ Mưu cũng không có tư cách. Nhưng mà hôm nay bọn họ lại thấy được cảnh này.

Một người trẻ tuổi như thế mà có thể để cho Quý Thị tự mình đưa tiễn.

Ở cửa ra vào, Bạch Tiểu Thăng chào tạm biệt mấy người Quý Thị, uyển chuyển từ chối chuyện Quý Thị để cho Trương Manh lái xe đưa bọn hắn về, họ gọi một chiếc taxi một đường đi khỏi.

Nhìn chiếc taxi từ từ đi xa chờ tới khi không còn nhìn thấy nữa, Quý Minh Dương lại nhìn thêm một lúc lâu, sau đó mới thở dài cảm thán.

- Thiếu niên xuất anh hùng!

Vừa nói xong, Quý Thị xoay người trở về.

Trên mặt Trương Manh cũng đầy nét cười, nhìn về phía mấy người Bạch Tiểu Thăng rời đi một chút, rất là đồng ý đối với sự tán thưởng của Quý Thị.



Trên xe taxi, Lâm Vi Vi nhịn không được quay sang hỏi Bạch Tiểu Thăng.

- Anh Tiểu Thăng, tiếp theo chúng ta xuống chỗ nào.

Thực ra, từ trong ánh mắt của Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng đã có đáp án nàng muốn đi chỗ nào. Vừa đúng lúc, suy nghĩ của Bạch Tiểu Thăng cũng giống với nàng.

- Đi truyền thông Trung Kinh xem một chút.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Lâm Vi Vi cũng lập tức hưng phấn. Nàng vẫn luôn rất muốn trở về nơi đó nhìn một chút.

Truyền thông Trung Kinh, có thể nói đó là nơi mà Bạch Tiểu Thăng chân chính xuất phát đi về phía tập đoàn.

Nơi đó có quá nhiều người quen.

Taxi chở ba người Bạch Tiểu Thăng chạy một mạch thông suốt, đến bên cạnh cửa vào truyền thông Trung Kinh thì để cho ba người xuống xe.

Nhìn hai tòa nhà mang tính biểu trưng đó từ xa, trong lòng Bạch Tiểu Thăng cũng rất là cảm khái.

Nhớ lại lúc ban đầu ở nơi này, từ Phó Tổng một đường lên tới Tổng giám đốc, lại đến lúc rời đi, giống như chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua, từng mảnh chuyện cũ vẫn như rõ ràng trước mắt hắn.

- Trở về mà đi tay không cũng không tốt lắm, chúng ta mang theo một ít gì đó đi?

Lôi Nghênh hỏi.

Cái người đàn ông nhìn cao lớn thô kệch mà lại còn thận trọng như vậy.

Đối với chuyện này, Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Theo lời Lôi Nghênh nói, hắn còn biết dệt áo lông, thêu hoa, cũng là trong khoảng thời gian rảnh ở trên chiến trường học được. nghe nói là vì luyện tập tính linh hoạt, ổn định, cân đối của ngón tay, còn có cả tâm tư kín đáo nữa. có cái gọi là “Trương Phi thêu hoa, trong thô có mảnh”, có khả năng là học được từ những chuyện này.

Lôi Nghênh nói đi mua đồ, Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi đều cảm thấy là chuyện tất nhiên.

Nhưng mà mua cái gì thì lại làm khó hai người đàn ông này một chút.

Biết mua cái gì đây?

Người quen thì nam có nữ có, sở thích của mọi người cũng khác nhau, mua thứ thuận tiện thì cảm thấy không có thành ý, mua thứ quý giá lại cảm thấy có chút khoe khoang?

Mà hơn nữa, bây giờ đi mua còn kịp sao?

Đừng nhìn Bạch Tiểu Thăng trong thương trường IQ với lại tình thương rất cao, Lôi Nghênh ở mọi mặt đều có thể nói là toàn năng, nhưng mà tại tình huống thế này thì thật sự lâm vào xoắn xuýt.

- Các người suy nghĩ nhiều quá rồi.

Lâm Vi Vi nhịn không được trợn mắt nhìn hai đại nam nhân một chút, cười chạy vào cửa hàng ven đường, mua hai túi đồ ăn vặt thật lớn.

- Chỉ là thứ này?

Bạch Tiểu Thăng cùng Lôi Nghênh nhịn không được mà nói.

Trước mắt, tài sản trên người ba người này không thấp hơn vài chục triệu.

- Chúng ta đi gặp bạn bè.

Lâm Vi Vi cười cười, nhấn mạnh.

Giữa bạn bè, không phải ai có tiền, không phải đưa đồ xa xỉ mới gọi là đủ ý tứ.

Thật ra nếu bạn chọn ai đó làm bạn thì cũng sẽ tuyệt đối không làm như vậy.

Có một chút người bình thường nhật nhẹt, ở chỗ nhỏ thì thể hiện hào khí, hào phóng, kêu anh em chị em thật ngọt, nhưng một khi lâm vào cảnh nguy nan thì ngay cả cái bóng cũng tìm không thấy, cái đó không phải là bạn bè thật sự.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh nghĩ một hồi, cũng cười gật đầu.

Ba người đi về phía truyền thông Trung Kinh, nhưng mà lại bị một bảo vệ trẻ tuổi ở cửa chính ngăn lại.

- Các người muốn tìm ai, chỗ này của chúng tôi không thể tùy tiện ra vào! Đặc biệt là hôm nay chúng tôi có lãnh đạo xuống đây khảo sát!

Gương mặt của người bảo vệ kia nghiêm túc.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng cũng không nhận ra người này, hắn là sau khi bọn hắn đi thì người này mới tới đây làm.

- Chúng ta …

Lâm Vi Vi bước tới định nói rõ ràng thân phận, nhân tiện hỏi một chút quản lý phòng an ninh có còn là cái người kia hay không, lên tiếng chào hỏi một chút cũng được.

- Lâm tiểu thư!

Bỗng nhiên một tiếng hô to truyền đến.

Một người mặt đồ vest nhanh chân chạy tới, trên mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng nhận ra người này, vẫn là người quản lý trước kia của phòng an ninh.

- Thật đúng là cô nha, Lâm tiểu thư!

Đối phương chạy đến bên cạnh, vừa mừng vừa sợ nói với Lâm Vi Vi.

Sau đó hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt trừng lớn không thể tin nổi, thậm chí phát ra một tiếng hô.

- Bạch tổng!

Bạch Tiểu Thăng cười gật đầu với hắn, người kia lại càng thêm kích động.

Đối với nhân viên quản lý hạ tầng của truyền thông Trung Kinh mà nói, bất luận là địa vị ngày này giờ này của Bạch Tiểu Thăng ra sao, trong đáy lòng bọn hắn đều có một dấu ấn không thể xóa nhòa với Bạch Tiểu Thăng, một người giám đốc trẻ tuổi, quyết đoán nhất của truyền thông Trung Kinh! Là người dẫn đường cho bọn hắn!

Bọn hắn đối với vị giám đốc trẻ tuổi này, có cảm kích tràn đầy cùng với sùng bái.

Bọn hắn biết rằng nếu không có Bạch Tiểu Thăng thì không có truyền thông Trung Kinh ngày hôm nay!

Điểm này, dù là đã đi qua hai năm, đương nhiệm Tổng giám đốc Cao Đại Chí cũng sẽ thường xuyên cường điệu nhấn mạnh lại, đấm lão nhân biết rõ chuyện này cũng sẽ đem kể lại cho người mới nghe.

Sau khi bọn hắn giải thích những chuyện thần kỳ về Bạch Tiểu Thăng, cũng không quên nói một tiếng.

- Không có hai năm kia của Bạch tổng, thì bây giờ tiền lương của các người sẽ thiếu đi một phần ba!

Những người mới tới dưới sự hun đúc như thế cũng sẽ nảy sinh lòng kính trọng đối với vị Tổng giám đốc trẻ tuổi chưa hề được gặp mặt kia.

Bây giờ, người bảo vệ trẻ tuổi kia nghe quản lý xưng hô Bạch Tiểu Thăng như thế, điều đầu tiên hắn liền nghĩ đến là vô số “truyền thuyết” kia.

Hắn lập tức trừng lớn hai mắt, giật mình nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ.

- Thật sự là ngài sao! Ngài trở lại thăm nơi này một chút ?

Cái người quản lý phòng an ninh kia xoa tay, mặt mũi tràn đầy nụ cười.

Hắn cũng là trong khoảng thời gian mà Bạch Tiểu Thăng còn nhậm chức, được đề bạt lên, đã từng âu sầu vì thất bại, có thể có được ngày hôm nay, hắn đối với Bạch Tiểu Thăng lại càng nhớ mãi không quên.

- Đúng vậy, vừa đúng lúc về nhà, thuận đường tới đây nhìn xem một chút.

Bạch Tiểu Thăng cười ôn hòa với hắn.

- Được được, mời ngài vào trong.

Quản lý phòng an ninh vội vàng mời nhóm Bạch Tiểu Thăng đi vào.

Ở phía sau hắn, tên bảo vệ mới giống như là nhớ ra được cái gì, nhẹ nhàng kéo áo lãnh đạo một cái, quản lý phòng an ninh lại làm như không thấy, cũng kính đi đến đưa tiễn.

- Tự chúng tôi đi vào được, cậu mau làm việc đi.

Lâm Vi Vi cười nói.

Quản lý phòng an ninh tranh thủ thời gian gật đầu, lúc này mới ngừng chân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận