Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1149: Một đám không biết xấu hổ

Lưu Văn Đao nhíu chặt hai hàng lông mày, đôi mắt tràn đầy sát khí nhìn về Lôi Nghênh, trong lòng hắn tựa như có ngàn vạn con thú đang gào thét chạy nhanh.

Lưu Văn Đao hắn vậy mà bị khinh bỉ như thế.

Mà người khinh bỉ hắn lại là một tên gia hỏa “đần độn, ngu si, cao to, thô thiển” như tên Lôi Nghênh này, còn dám châm biếm tình yêu.

Chuyện này quả thực còn nhục nhã hơn so với Lưu Văn Đao hắn lâm vào hoàn cảnh "Ngay cả năng lực hoàn thủ đều không có, bị đánh cho răng rơi đầy đất".

Chuyện này còn có thể nhẫn sao?

Tuyệt đối không thể a.

Huống hồ, Lưu Văn Đao hắn dựa vào cái gì mà muốn giảng giải tình thương đối với sự việc này, cho cái tên gia hỏa Bạch Tiểu Thăng này có cơ hội biểu hiện ở trước mặt tiểu thư à.

Trong lòng Lưu Văn Đao hiện tại chỉ muốn bạo phát ngay tại chỗ này, thậm chí muốn giáo huấn Bạch Tiểu Thăng ở đối diện một chút mới được.

Đương nhiên, đây chỉ là một chút suy nghĩ trong lòng hắn.

Chỉ có điều, hắn chắc chắn sẽ không làm như vậy.

- Thế nào, nhìn vẻ mặt khó coi này của ngươi, chẳng lẽ, ở tại thời điểm này, ngươi lại muốn phản chiến quay lưng về phía đối diện. Ngụy tiểu thư, viên bảo tiêu này của cô, quả thật muốn làm phản a.

Lôi Nghênh nở nụ cười lạnh, nói.

Nàng đưa mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đối diện muốn đánh giáp lá cà cùng với một đám nhân viên bảo tiêu, Ngụy Tuyết Liên nào có thời gian, nào có tâm tư nghe Lôi Nghênh trêu chọc.

Nghe được những lời châm chọc đó, nàng nhiều lắm là hơi nhíu mày, quay về nhìn thoáng hai người một chút.

Chỉ là một cái động tác không có tâm tư gì thôi, nhưng ngay lập tức làm khí thế của Lưu Văn Đao như bong bóng xì hơi, chiến ý lập tức biến mất.

Càng trừng mắt nhìn Lôi Nghênh mạnh mẽ hơn một chút.

Còn Lôi Nghênh nhìn cũng không thèm nhìn hắn, mà ngẩng đầu nhìn về phía trước, lưu ý thế cục bên kia.

Trong lòng của Lưu Văn Đao thầm mắng một tiếng: Cái tên tôn tử Lôi Nghênh này, xem ra rõ ràng là một tên đại hán ngu ngốc cao to thô kệch, thân là một võ giả, nên ở phương diện miệng lưỡi là người vụng về, hẳn là không có miệng lưỡi sắc bén như mình, thêm phần IQ nhanh nhẹn, như thế nào. . . giảo hoạt như thế, còn muốn đâm thọc mình?

Võ giả chúng ta, sao lại đọa lạc như vậy?

Theo mình thấy, có lẽ là gần mực thì đen.

Lưu Văn Đao nghĩ tới đây, thuận tiện dùng ánh mắt hung ác trừng về phía Bạch Tiểu Thăng.

Đáng tiếc, hiện tại Bạch Tiểu Thăng không rảnh để ý tới mấy người bọn họ bên này, không phải vậy nhất định sẽ hiểu được sắc mặt hiện giờ của Lưu Văn Đao và tất nhiên sẽ bổ cho hắn một đạo.

Đến lúc đó, Lưu Văn Đao mới có thể thưởng thức được cái gì mới gọi là nhân tâm hiểm ác.

Bên kia.

Mười tên đại hán cao to lực lưỡng cùng nhau tiến lên, ngông nghênh đi qua, chỉ có một mình Bạch Tiểu Thăng.

Trong lòng hai người Ngụy Tuyết Liên và Lâm Vi Vi vô cùng thấp thỏm không yên, tràn đầy lo âu nhìn xem cuộc chiến.

Chỉ là mười mấy người, lại là tay không đối chiến, ngược lại Lôi Nghênh không cảm thấy lo lắng hay vội vã chút nào.

Lưu Văn Đao thì oán hận, trong lòng thầm cầu mong Bạch Tiểu Thăng bị đánh cho thê thảm, bị đánh cho mặt mũi bầm dập, đánh cho mặt mũi nở hoa, đánh cho cái bản mặt đáng ghét kia sưng lên giống như đầu heo, mắt gấu mèo, cái mũi méo xẹo. . .

Lưu Văn Đao hận không thể ngay lập tức tìm một địa phương vẽ vòng tròn nguyền rủa Bạch Tiểu Thăng.

Còn bản thân Bạch Tiểu Thăng, đối mặt với hơn mười người đàn ông như lang như hổ từng bước ép tới, vẫn như cũ tâm tính bình thản.

Hiện nay, rất nhiều người luyện võ, thân thể tố chất đều rất là trâu bò, lực thăng bằng, lực phối hợp, lực bạo phát viễn siêu so với người bình thường, hơn nữa phương pháp ra đòn vô cùng đẹp mắt, nhưng một khi ra tới thực chiến đường phố, thì những công phu mà bọn họ rèn luyện qua kia, lại đôi khi không chống đỡ được vài tên gia hỏa hung ác, liều mạng huơ tay quơ chân múa vương bát quyền loạn xà ngầu.

Không phải là tố chất thân thể không đủ, mà là tố chất tâm lý không đủ, kinh nghiệm thực chiến không đủ.

Nhưng mà hai điểm này, Bạch Tiểu Thăng hắn lại không thiếu.

Nhưng vì lý do an toàn, Bạch Tiểu Thăng còn để cho Hồng Liên đề cao khả năng của bản thân lên một chút.

Càng hưng phấn, thì đối với sự đau đớn càng phản ứng chậm chạp, động tác càng nhanh hơn.

Hơn nữa có sự hỗ trợ từ Hồng Liên, thì công kích của Bạch Tiểu Thăng nhằm vào các vị trí yếu hại của đối phương lại vô chuẩn xác và tinh tế.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng có chỗ ỷ vào, động tác ra đòn tự nhiên trầm ổn, xuất thủ quả quyết.

Thường thường đối phương dùng hết sức lực ra quyền đánh tới, nhưng căn bản nắm đấm đánh không đến người của Bạch Tiểu Thăng, lại bị Bạch Tiểu Thăng tiếp cận vung một quyền đánh vào huyệt đạo dưới nách, chính là điểm yếu trên thân của người kia, cũng không cần nhiều lực đạo mạnh mẽ gì, chỉ cần một quyền liền có thể khiến cho cánh tay của tên đại hán kia tê dại bất lực, cả nửa ngày cũng không nâng lên nổi.

Bạch Tiểu Thăng ở bên trong đám người, như là dạo chơi trong sân, một quyền bên trái, một đá bên phải, thong dong vô cùng.

Phàm là người tiếp cận hắn, thì dưới một quyền một cước của hắn, tất nhiên là phải nhe răng trợn mắt, mặt mũi tràn đầy đau đớn kêu cha gọi mẹ thối lui khỏi vòng chiến.

Đã như thế, mười mấy người căn bản không đáng để ý đến.

Ở đằng sau xông tới năm sáu người, nhưng liếc mắt nhìn thấy tình thế không đúng, nhìn đồng bạn khuôn mặt nhăn nhó đau khổ, lập tức kinh sợ rối loạn.

Đám người sợ hãi ngơ ngác nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Cao thủ, đấy là cao thủ chân chính.

Cái tên tiểu tử mặt trắng này, lại là cao thủ công phu thâm tàng bất lộ.

Nhìn một quyền một cước thong dong thoải mái, nếu không phải là kỳ tài luyện võ, thì cũng không xê xích gì nhiều.

Cùng với dạng người này đối chiến, thì đó là tự tìm tai vạ a.

Cái loại tâm lý sợ hãi này một khi manh nha, liền như là dịch bệnh truyền nhiễm.

Những người kia lập tức hồi hộp lui lại.

Không còn dám xông tới trước nữa.

Kỳ thực, ngay từ đầu những người này thấy bên phía Bạch Tiểu Thăng chỉ một người tiến lên phía trước đối diện với bọn họ, nên nhất thời chủ quan, mới bị Bạch Tiểu Thăng triển khai thân thủ mãnh liệt, đánh cho toàn quân tan rã.

Giờ phút này, mắt thấy thân thủ Bạch Tiểu Thăng, bọn hắn lại kinh sợ, khiếp đảm.

Đây chính là tâm lý hoàn toàn sụp đổ.

Kỳ thực, nếu như khách quan suy nghĩ một chút, một nhóm mười tên đại hán cao to lực lưỡng này, nếu cùng nhau tiến lên, thì cho dù Bạch Tiểu Thăng có ba đầu sáu tay, thậm chí là Vũ Thần phụ thể, thì chỉ có thể đồng thời đánh ngã bốn hay năm người, cùng lắm thì bảy tám người, nhưng số lượng vẫn còn một nửa người có thể bổ nhào vào bên cạnh hắn, người ôm tay người ôm chân, người bắt vai người túm tóc, hỗ trợ lẫn nhau, một khi dùng chiến thuật quấn chặt không rời như thế, đừng nói Bạch Tiểu Thăng, ngay cả Lôi Nghênh cũng cảm thấy quá sức.

Chỉ có điều, cuối cùng những tên kia cũng không phải là những tên lưu manh hung hãn, không tạo nên bước ngoặt nào đặc biệt.

Dù sao, tất cả mọi người chỉ là kiếm miếng cơm ăn, nếu có thể khi dễ thì khi dễ, ức hiếp xong liền đi.

Nếu đụng phải kẻ khó chơi, DCM muốn hắn làm pháo hôi, tạo thành tựu cho người phía sau à.

Ai cũng không phải người ngu ngốc.

Đương nhiên, đây cũng là chuyện rất thường tình.

Sở dĩ Bạch Tiểu Thăng một mình tiến lên, liền để cho Hồng Liên phụ trợ toàn bộ triển khai thân thủ, cũng là muốn lấy khí thế nhằm phá vỡ tâm lý của bọn họ, một quyền đánh miễn cho trăm quyền tới.

Hiện tại xem ra là đã thành công.

Hai người Ngụy Tuyết Liên và Lâm Vi Vi vui mừng nhảy cẫng lên, trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

- Nguyên lai cái tên gia hỏa này lợi hại như vậy, phản ứng nhanh, tốc độ nhanh, nắm thời cơ chuẩn xác, công kích các bộ vị hiểm yếu lại vô cùng tinh chuẩn. Không có một chút động tác dư thừa nào, là cao thủ a.

Lưu Văn Đao kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Đôi mắt của hắn lập tức sáng ngời, nhếch miệng lên hiện ra một nụ cười hưng phấn.

Hắn muốn đối chiến thử với Bạch Tiểu Thăng một lần.

Xem ai nhanh hơn, ai mạnh hơn.

- Ngươi muốn động đến hắn, trước tiên phải qua cửa ải của ta, nếu như có thể đánh ngã ta, thì hẵng đi tìm hắn. Hoặc là, ta đem ngươi đánh bẹp dậy không nổi, ngươi liền không có cái loại suy nghĩ kia nữa.

Lôi Nghênh ở bên cạnh, mắt hổ lườm Lưu Văn Đao một chút, tựa hồ như biết được tâm tư của hắn, lập tức lạnh lùng nói.

Lưu Văn Đao trầm mặc không nói gì, nhưng giương đôi mắt sắc bén nhìn Lôi Nghênh một chút, nụ cười chân thành tha thiết, ánh mắt băng lãnh.

- Được a, vậy trước khi ta động đến hắn, trước hết xem ta đánh ngã ngươi như thế nào.

Lôi Nghênh hài lòng nở nụ cười, thậm chí đối với Lưu Văn Đao gật gật đầu tán thưởng.

Cái tên thanh niên này suốt ngày chít chít như đàn bà, cuối cùng cũng khiến cho hắn nhìn thuận mắt, những suy nghĩ kia liền ném qua một bên.

Bên kia.

Bạch Tiểu Thăng đại triển uy phong.

Hai người Ngô Dương Uy và Vương Nam Bắc đối diện cảm thấy sợ hãi.

Ai cũng không nghĩ tới, một tên tiểu tử mặt trắng không có chút nào thu hút, vậy mà lợi hại như thế.

Mười mấy người lại không giải quyết được một người?

- Phế vật, toàn bộ là phế vật.

Ngô Dương Uy tức giận kêu to.

Vừa rồi hắn nổi giận đùng đùng, để cho mấy tên bảo vệ đi giáo huấn Bạch Tiểu Thăng, đó là mượn đề tài để nói chuyện của mình.

Nhưng mà hiện tại, Ngô Dương Uy quả thật bị tức giận.

Cái bọn bảo vệ cao to lực lưỡng trước mắt này, đều là bản thân mình dùng số tiền lớn nuôi dưỡng. Nuôi quân ba năm dùng một giờ. Mà hiện tại, đừng nói một giờ, ngay cả đứng mà vẫn còn run.

Bình thường tên nào tên nấy thổi da trâu mãnh liệt (bốc phét), hiện tại, để cho người ta một người đuổi đánh giống như bầy chó vậy.

Mất mặt đến tận cùng tổ quốc luôn rồi.

Không đúng, nhiều con chó như vậy cùng tiến lên, chắc hẳn có thể cắn chết cái tên tiểu tử kia chứ.

Đám người kia, chẳng lẽ không bằng một con chó?

Ngô Dương Uy cảm thấy giống như nhận được sự vũ nhục to lớn.

- Lên cho ta, nếu ai dám lui lại, không chịu xuất lực, liền cút xéo ngay cho ta.

Hai mắt của Ngô Dương Uy trừng lớn như hạt châu đều đỏ lên, hô xong, lại cảm thấy lời này lực uy hiếp không đủ, lại rống lên thêm một câu.

- Ai dám lui về sau nữa, ta DCM ta sẽ khiến cho các ngươi cút khỏi Nam Đô, ngay cả ba tỉnh Tây Nam đều không có chỗ cho các ngươi sinh sống yên ổn.

Lời uy hiếp của Ngô Dương Uy rất có hiệu quả.

Trong ánh mắt của những tên bảo tiêu kia lập tức lộ ra sự lo lắng hồi hộp.

Ngô gia có cái thực lực này, tên Ngô Dương Uy chính là một tên công tử bột chính hiệu, làm lắm việc tẻ nhạt nhưng cũng đủ hung ác, quả thật có khả năng làm ra loại sự tình này.

Mấy người đứng trước mặt Bạch Tiểu Thăng và mấy người lui ra phía sau, lập tức một mặt khổ tương.

Những người bị Bạch Tiểu Thăng đánh trước đó đang nằm rải rác xung quanh, đồng dạng, khuôn mặt lộ ra sự đắng chát.

Hiện tại, Thiếu Gia cũng đã lên tiếng, lời lẽ vẫn hung ác như thế, bọn hắn có thể làm sao. . .

Lên thôi.

Cùng lắm thì lại chịu một trận bị đánh.

Chỉ là, lúc này nếu như ngã xuống đất liền kiên quyết nằm luôn không dậy nổi. . .

Đây là thời điểm khảo nghiệm kỹ năng diễn xuất của mọi người, action. . .

Những tên bảo vệ kia âm thầm liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ như thống nhất đưa ra quyết định.

. . .

- Tiểu Thăng, cố lên.

- Anh Tiểu Thăng, đừng khách khí với bọn chúng.

Hai người Ngụy Tuyết Liên và Lâm Vi Vi hò hét ủng hộ.

Đến bây giờ, các nàng mới chân chính thấy được sự lợi hại của Bạch Tiểu Thăng.

Một điểm lo lắng cũng không có, ngược lại rất phấn chấn hào hứng.

Bạch Tiểu Thăng không quên ngoái đầu nhìn lại đồng thời nở nụ cười.

Chỉ có điều, hắn thấy hai người con gái không còn lo lắng như vừa rồi, biểu lộ không còn ân cần, trong lòng vẫn cảm thấy có chút thất lạc.

. . .

Đám bảo tiêu kia ùa lên, Bạch Tiểu Thăng liền tập trung thu liễm tâm tình, chân đạp mạnh vào đất, cả người bắn lên.

Hắn dùng bả vai húc bay một tên ra ngoài.

Đối phương ầm ầm ngã xuống mặt đất, thế mà kêu thảm một tiếng, sau đó choáng váng bất tỉnh.

Thấy một màn này, Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy ngẩn ngơ.

Tình huống này là như thế nào?

Một chiêu này của mình, có lực sát thương lớn như vậy sao?

Cho dù là có sát thương lớn đi chăng nữa, nhưng người kia cũng không có bị đánh trúng điểm yếu hại ở giữa cổ, cũng không có bị đánh vào đầu.

Vậy tại sao lại nằm lăn ra đó. . .

Bạch Tiểu Thăng chỉ là kinh ngạc trong nháy mắt mà thôi. . .

Ngay lập tức, lại bị mười mấy người vây công, hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều.

Bạch Tiểu Thăng nhạy bén như cáo, mãnh liệt như hổ, tả xung hữu đột, không để cho bản thân mình bị hãm sâu vào vòng vây.

Hắn vĩnh viễn chỉ cho phép một người đối mặt một người, đồng thời dẫn một đám người đi.

Trong lúc đó, Bạch Tiểu Thăng một quyền một cước đều gia tăng thêm lực đạo.

Bởi vì đối địch cùng nhiều người như thế, thực sự hắn cũng không dám lưu thủ chút nào.

Nếu không xui xẻo, khả năng thất bại chính là hắn.

Chỉ là, sau khi đánh trúng mấy người, thần sắc của Bạch Tiểu Thăng bỗng trở nên cổ quái.

Bản thân mình lúc nào đã trở thành cao thủ tuyệt đỉnh rồi đây, quyền cước nặng như thái sơn, một đấm một đá lại có thể khiến cho người ta ngã xuống đất không dậy nổi, thậm chí có người còn hôn mê bất tỉnh.

Nhìn những tên bảo vệ ngã xuống đất hôn mê kia, còn có mấy người thì ôm cánh tay, người thì ôm chân kêu rên liên hồi. . .

Bạch Tiểu Thăng không biết nói gì nữa.

Mấy người ở phía sau tiến lên, nhìn thấy bộ dạng đồng bạn thảm hại như thế, thật sự cho rằng Bạch Tiểu Thăng ra tay hung ác, quyền cước có thể khai sơn phá thạch, càng phát ra sự hãi hùng khiếp vía.

Một vài tên gia hỏa tố chất tâm lý không tốt, vậy mà không có đạo đức bắt đầu chơi trò giả bộ té ngã.

Tỷ như có một tên bảo tiêu, thừa dịp đưa lưng về phía Ngô thiếu, thời khắc tầm nhìn không tốt, một cước kia của Bạch Tiểu Thăng rõ ràng không có dính vào người hắn, vậy mà thân thể hắn bay rớt ra ngoài ba bốn mét, khi rơi xuống đất còn lăn mấy vòng.

Bạch Tiểu Thăng thấy mà choáng váng.

Người này trước khi ra làm bảo tiêu, chẳng lẽ là làm trong đội múa lân sư rồng sao?

Bộ dáng té này, cũng quá đẹp. . .

- Tiểu Thăng, lợi hại.

- Anh Tiểu Thăng, thật tuyệt.

Hai người Ngụy Tuyết Liên và Lâm Vi Vi dĩ nhiên không biết được rõ ràng nội tình bên trong, một bên rèo hò cỗ vũ.

- Ta. Móa! Chuyện này cũng làm được. Thói đời xưa nay, nhân tâm không thể thay đổi. Ta nói, diễn như thế này cũng quá mức a, cũng quá không có đạo đức nghề nghiệp chút nào.

Lưu Văn Đao vô cùng phẫn nộ, tay chỉ những tên bảo tiêu ngã xuống đất kia, giận dữ nhìn Lôi Nghênh nói.

Lời nói này của Lưu Văn Đao tuy rằng tức giận, nhưng âm thanh lại không cao lắm.

Bất quá, coi như âm thanh của hắn có cao hơn nữa, thì hai người Ngụy Tuyết Liên và Lâm Vi Vi cũng chưa chắc đã nghe thấy.

Trong lòng của hai cô gái lúc này không nghĩ được nhiều như thế.

Lôi Nghênh hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Lưu Văn Đao một chút.

- Tiểu thư nhà các người lớn lên trong một gia tộc lớn như vậy, ngươi sinh ý làm ăn không thiếu, liền không muốn làm việc chỗ lưu manh, học một ít lòng người? Ngươi cũng phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác làm người ta nghĩ lại, không phải ai cũng được như Lưu Văn Đao ngươi, người ta chỉ muốn kiếm miếng cơm ăn, lại không thể thật sự bị đánh đến trọng thương. Mưu sinh cũng không phải dễ dàng gì.

Lôi Nghênh mở miệng giáo dục một phen.

Đạo lý này quả thật là không có đạo lý, càng không có phẩm đức nghề nghiệp chút nào.

Lưu Văn Đao trừng mắt nhìn Lôi Nghênh một chút.

Bạch Tiểu Thăng ở bên kia.

Đánh tới cuối cùng, ngay cả bản thân Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị, giống như mía ngọt mà chỉ được nhai phần bã.

Chuyện này là sao.

Thậm chí ngay cả hậu phương, tiếng hoan hô của hai người Ngụy Tuyết Liên và Lâm Vi Vi cũng lặng yên đi mấy phần.

. . .

Ngô Dương Uy nhìn thấy đám thủ hạ như hổ giấy kia của mình, ngã xuống đất tứ tán, khắp nơi vang lên tiếng kêu rên, cũng nhìn những tên cấp dưới "Hung hãn Dũng Vũ" "Lực chiến không lùi" nằm dưới đất kia, ngoại trừ mắng hai câu phế vật, ngược lại thật sự cũng không biết nói gì cho tốt.

- Ngô thiếu, người này chỉ sợ là một Võ Lâm Cao Thủ, một chưởng có thể phá bia, một cước có thể làm cho đá vụn, chính là nhân vật lợi hại hung ác. Chúng ta không thể lấy trứng chọi đá a. Trước tiên rút lui, quay về gọi thêm trợ thủ tới giáo huấn hắn cũng không muộn.

Trong lòng của Vương Nam Bắc cảm thấy hoảng loạn nói.

Đây là Vương Nam Bắc đem Bạch Tiểu Thăng thổi phồng đến mức lợi hại vô cùng.

Càng lợi hại hơn một chút.

Dạng này, vị Ngô thiếu nhà mình này, mới sẽ không để cho phế vật như mình thường xuyên bỏ bê rèn luyện cũng lên luôn đi.

Mắt thấy sự "Lợi hại" của Bạch Tiểu Thăng, còn có quân nhà mình đã tan rã, còn có Vương Nam Bắc ở bên cạnh dao động.

Trong lòng Ngô Dương Uy có chút luống cuống.

Hắn cũng ý thức được, đối phương quả thật là một kẻ khó chơi.

Ngô Dương Uy trừng mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, tâm lý nghiêm trọng âm thầm chuẩn bị, chuẩn bị tư thế sẵn sàng, nếu thấy tình huống không tốt, bản thân mình trước tiên nhanh chân bỏ chạy.

Thời gian báo thù còn nhiều, chỉ cần đối phương còn ở lại thành phố Nam Đô này, thì vẫn còn cơ hội.

Ở trước mặt Bạch Tiểu Thăng, cuối cùng chỉ còn đứng hai người.

Hai người nhìn đồng bạn đã ngã xuống đất, khuôn mặt hiện lên vẻ hung ác, đồng thời vọt lên đánh qua.

Bọn hắn nghĩ là một trong hai người chỉ cần trúng vào một quyền hoặc là một cước, thì tên kia chắc hẳn sẽ ngã xuống đất sau đó bắt lại giao nộp.

- Xem ra, trong nhóm này chỉ có hai người các ngươi là lợi hại nhất. Vừa rồi động thủ, bản thân ta còn chưa có đụng tới người các ngươi, rất lợi hại a. Vậy lần này, ta cũng không khách khí.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy hai người xông tới, hừ lạnh một tiếng, cố ý lớn tiếng nói.

Bạch Tiểu Thăng rất chân thành, còn vô cùng khí thế.

Hai người đang xông lên, vẻ mặt giống như đớp phải con ruồi.

Ngài đang cất nhắc chúng tôi sao.

Chúng tôi thật sự rất bình thường, chỉ là vừa rồi mới quan sát đồng bạn thể hiện kỹ năng diễn xuất, nhất thời không có nắm giữ những điểm cốt yếu, cho nên lạc hậu so với người khác mà thôi. . .

Vị Đại Hiệp này, vạn vạn lần không thể coi là thật a.

Đáng tiếc, đây chỉ là tiếng lòng của bọn họ, hoàn toàn không có cách nào phát ra.

. . .

Bạch Tiểu Thăng đã động, trực tiếp triển khai thân pháp đánh qua hai người kia.

- Hai người kia rất lợi hại phải không, lúc nãy ta không thấy bọn hắn có cái biểu hiện gì hơn người a.

Bên kia, ánh mắt của Lưu Văn Đao tràn đầy hồ nghi cố ý hỏi Lôi Nghênh.

Hay là nói, bản thân mình nhất thời không có chú ý, nhìn sai rồi.

- Có nói ngươi cũng không hiểu.

Lôi Nghênh uể oải nói.

Thực tế là hắn lười giải thích cho Lưu Văn Đao.

Lôi Nghênh ở cùng với Bạch Tiểu Thăng bao lâu, tất cả mọi người đều là nam nhân, lại biết tâm tư thủ đoạn của hắn, lờ mờ cũng có thể đoán được điểm ý nghĩ của Bạch Tiểu Thăng.

Ngay cả Lâm Vi Vi sợ cũng không thể.

Lưu Văn Đao hồ nghi nhìn qua Lôi Nghênh, vừa nhìn về phía chiến trường bên kia liền ngưng thần chú ý.

Người mà ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng gọi là cao thủ, đến tột cùng là mạnh bao nhiêu.

Nhưng khiến Lưu Văn Đao thất vọng chính là, hai cái tên kia cũng không thể so với mấy tên đang nằm lăn lộn trên đất sáng chói hơn bao nhiêu, cũng chỉ biết loạn vung Vương Bát Quyền nhiều hơn một chút.

Cái dạng mặt hàng này, cũng đáng để khen thành cao thủ sao?

Lưu Văn Đao càng tỏ ra không hiểu.

Khí thế của Bạch Tiểu Thăng vô cùng hung hãn xông qua, một cước đá bay một tên, lại tựa như vội vàng không kịp chuẩn bị, bị một tên còn lại vung quyền đánh lên trên ngực, làm hắn liên tiếp lùi lại mấy bước lớn, thậm chí chùn cả người xuống, một tay đặt ở trên ngực, tựa hồ như bị trọng thương.

Bạch Tiểu Thăng dũng mãnh vô địch, cuối cùng thể lực cũng không thể chống đỡ nổi, bị người khác đánh trúng?

Tên bảo vệ đánh vào ngực Bạch Tiểu Thăng kia, cũng sững sờ thất thần, hết nhìn nắm đấm của mình rồi nhìn sang người của Bạch Tiểu Thăng.

- Đánh thật hay.

Thời khắc Ngô Dương Uy chuẩn bị đường chạy, tinh thần lập tức phấn chấn lên, vung tay lớn tiếng khen hay.

- Đánh trúng tên kia thật sao?

Bộ dáng của Vương Nam Bắc không thể tưởng tượng nổi lên tiếng hỏi.

Bên kia, hai người Ngụy Tuyết Liên và Lâm Vi Vi nguyên bản chứng kiến năng lực cường hãn của Bạch Tiểu Thăng, trong lòng vô cùng yên tâm, cho rằng thế của Bạch Tiểu Thăng là không thể ngăn cản.

Giờ phút này, nhìn thấy hắn bị ăn một quyền lảo đảo cả người, gần như ngã sấp xuống, tựa hồ như thụ thương không nhẹ.

Hai nữ nhân lúc này mới bừng tỉnh.

Bạch Tiểu Thăng coi như có thể đánh, thế nhưng là một người chọi mười mấy người, lại không có người hỗ trợ.

Cho dù cơ thể hắn làm bằng sắt, nhưng thể lực cũng sẽ có hạn.

- Tiểu Thăng.

- Anh Tiểu Thăng.

Hai cô gái đồng thời đau lòng cả kinh hô to.

Toàn bộ tâm tư đều dành hết cho tổn thương của Bạch Tiểu Thăng, tự nhiên cũng không quan tâm đến cảm tình của từng người đối với Bạch Tiểu Thăng.

Ánh mắt của Lôi Nghênh ẩn giấu một tia ý cười.

- Các ngươi thật vô liêm sỉ, còn muốn mặt mũi sao. Đánh đánh đỡ đỡ, đều chơi giả bộ.

Bên cạnh hắn, Lưu Văn Đao ngu ngơ một lát, lập tức giận dữ, thấp giọng phun nước nói.

Những nhân viên bảo vệ kia vì bát cơm giả bộ, cũng có thể lý giải.

Tại sao Bạch Tiểu Thăng ngươi cũng chơi trò bỉ ổi này?

Ngươi là muốn làm gì?

- Bạch Tiểu Thăng, ngươi là cái đồ không biết xấu hổ. Ngươi đây là cố ý để cho tiểu thư của chúng ta vì ngươi mà lo lắng.

Cuối cùng Lưu Văn Đao cũng minh bạch.

Một quyền kia đánh trúng ngực của Bạch Tiểu Thăng, nhìn thấy là trúng ngay chấn thủy.

Đó là vấn đề góc độ, kỳ thực là bàn tay của hắn đã chặn lại nắm đấm của đối phương.

Lui lại từng bước lớn, lảo đảo, cùng vị kia long hổ vũ sư. . .

Mấy người bị đánh bại nằm trên mặt đất rên rỉ, cùng lúc quên mất rên rỉ, im lặng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Được a.

Ngươi đây là cố ý yếu thế, muốn khiêu khích chúng ta tiếp tục đứng lên sao?

Chúng ta, tuyệt không mắc lừa đâu.

Những người kia đều hiểu sai ý.

- Lưu Văn Đao, mau đi hỗ trợ.

- Lôi Nghênh, anh còn đứng đó nhìn làm gì.

Hai người Ngụy Tuyết Liên và Lâm Vi Vi đồng thời quay đầu lại, gấp giọng thúc giục.

Xem ra, nếu như hai người Lưu Văn Đao và Lôi Nghênh cự tuyệt, cho dù là động tác chậm một chút, các nàng sẽ rất tức giận.

- Ta. . . Hắn. DCM.

Lưu Văn Đao tức giận nhưng không dám phản bác, âm thanh ở trong miệng lăn qua lộn lại, dùng âm thanh chỉ có chính mình nghe được mắng một tiếng.

Hai mắt của Lưu Văn Đao như hạt châu đều đỏ lên, ngay bây giờ hắn muốn đánh cho Bạch Tiểu Thăng dừng lại.

Đáng tiếc, khi tiểu thư có mặt, chuyện này vạn lần không thể.

Lôi Nghênh nở nụ cười, chân đạp đất súc thế, cả người lao nhanh ra ngoài.

Nhanh, dị thường nhanh.

Hơn nữa Lôi Nghênh lúc tiến lên tạo ra âm thanh vù vù lôi cuốn sức gió, sát khí lẫm liệt.

Còn tên đã động thủ với Bạch Tiểu Thăng, hắn kiên trì lại lần nữa phóng tới bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, chỉ cảm thấy trước mặt nhất thời hoa mắt, toàn bộ cánh tay bị một bàn tay to như quạt hương bồ bắt lấy.

Bàn tay kia cứng cáp cầm chặt như gọng kềm, làm hắn đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Sau đó, hắn có loại cảm giác như đang cưỡi mây đạp gió, toàn bộ thân thể đều bay lên không trung.

Dọa cho người kia phát ra tiếng thét chói tai như là nữ nhân.

Trong lòng Ngô Dương Uy vừa có chút hưng phấn, nhưng khi thấy vị thủ hạ kia vừa lập xuống "Công huân", bị một tên đại hán cao to uy mãnh đột nhiên xông ra nắm lấy cánh tay vung mạnh một cái liền bay ra ngoài.

Đây là lực lượng mạnh như thế nào?

Tốc độ mạnh mẽ như thế nào?

Hai mắt Ngô Dương Uy trừng lớn, sợ hãi nhìn về phía Lôi Nghênh.

Nguyên lai, không chỉ có tên tiểu tử mặt trắng kia mới có thể đánh nhau.

Bọn hắn trêu chọc phải một đám người khủng bố thực sự rồi.

Đều là tông sư võ hiệp xuyên việt tới đây sao.

Thời điểm Lôi Nghênh xuất động, Lưu Văn Đao cũng như thiểm điện theo sát phía sau, chỉ là lúc đi qua Bạch Tiểu Thăng, dưới chân hắn hơi ngừng lại một chút, dùng tốc độ vượt qua, sau đó hắn nhanh chóng nói một câu.

- Bạch Tiểu Thăng, ngươi thật là không biết xấu hổ.

Dứt lời, Lưu Văn Đao như thiểm điện phóng tới Ngô Dương Uy.

Bạch Tiểu Thăng nhỏ nhẹ nở nụ cười.

Hai người Ngụy Tuyết Liên và Lâm Vi Vi đã chạy tới, mặt mũi tràn đầy lo lắng, nhìn hắn hỏi thăm lo lắng không thôi.

Bạch Tiểu Thăng làm một bộ dáng "anh không sao", lại lấy tay vịn ở trước ngực, thế là Ngụy Tuyết Liên dung bàn tay trắng nõn nhỏ xinh của mình xoa nhẹ chỗ đó.

Lâm Vi Vi thì vịn cánh tay của Bạch Tiểu Thăng, sợ hắn ngã sấp xuống.

Cảm nhận được sự lo lắng quan tâm của hai người, Bạch Tiểu Thăng rất là hưởng thụ.

Bên kia, Lưu Văn Đao xông qua, đưa mắt nhìn thấy Ngô thiếu gặp phải uy hiếp, mấy tên vệ sĩ đang nằm ngổn ngang trên mặt đất tranh thủ thời gian bò dậy, muốn ngăn cản hắn.

Kết quả, Lưu Văn Đao thi triển thân pháp, cả người giống như con quay di chuyển, mỗi lần đi qua, tất nhiên có người ngã xuống đất, mặt mũi tràn đầy thống khổ.

Lần này là thật, không phải giả bộ diễn xuất.

"Phanh" một quyền, một con mắt của Ngô Dương Uy bầm đen.

Hắn kêu thảm, cả người bị Lưu Văn Đao nắm lấy cổ áo nâng lên khỏi mặt đất.

Hắn đưa đôi mắt con bầm con không nhìn Lưu Văn Đao giơ ra nắm đấm, súc thế chuẩn bị giáng thêm một quyền nữa, Ngô Dương Uy tranh thủ thời gian cầu xin tha thứ.

- Nhớ kỹ, tên tiểu tử bên kia tên là Bạch Tiểu Thăng.

Lưu Văn Đao bàn giao cho Ngô Dương Uy rất là chân thành.

Sau đó, Lưu Văn Đao bổ thêm một quyền, để cho cái tên khốn nạn này dám dùng ánh mắt khinh nhờn tiểu thư nhà mình chính thức trở thành Quốc Bảo gấu mèo.

Vương Nam Bắc bị hành động này dọa cho không dám cử động.

Lưu Văn Đao một tay đẩy bay Ngô Dương Uy ra ngoài, trong lòng cuối cùng cũng có chút dễ chịu.

- Tên khốn nạn thích làm bộ làm tịch, ta thay ngươi nhận một kẻ địch.

Hắn lườm Bạch Tiểu Thăng đang nhận được sự ân cần chăm sóc của hai người đẹp ở bên kia một chút, trong lòng thầm cười lạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận