Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 209: Nghiền ép tất cả



Sắc mặt của hai cha con Tôn Hướng Đông, Tôn Diệc Nhiên tái nhợt khi xem truyền hình trực tiếp.

Vậy mà lại có nhiều đại nhân vật đến Quảng trường Outlets còn nhiều hơn cả bên Hướng Đông nữa.

Càng làm bọn họ khó chịu hơn là, Tống Giai đại sư lại tới, ngay cả thị trưởng cũng tới còn đọc diễn văn chào mừng nữa chứ!

- Xem như cậu lợi hại nhưng đến tiết mục mở màn tôi không tin cậu có thể so thanh thế với Hướng Đông chúng tôi.

Tôn Hướng Đông mặt nghẹn đến đỏ bừng, trừng mắt, cắn răng, tay nắm thật chặt thành nắm đấm nói.

- Bọn họ nhất định sẽ không bằng chúng ta!

Trên trán của Tôn Diệc Nhiên cũng nổi gân xanh hung hăng nói.

Những đoàn ca múa, đoàn xiếc, dàn nhạc nỗi tiếng của thành phố Thiên Nam bọn họ đều có quen biết, họ không nghe nói là chiều nay những đoàn đó sẽ có buổi biểu diễn ở đâu hết vì thế cho dù bên kia có mời đoàn nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không vượt qua được buổi biểu diễn của Hướng Đông. Huống hồ mở màn của buổi hòa nhạc bên họ là màn biểu diễn của Thiên hậu với năm chiếc máy bay trực thăng trình diễn màn ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’.

Sự lộng lẫy này bọn họ có thể so được sao!

- Cuối cùng thì thanh thế của quảng trường Hướng Đông chúng ta vẫn cao hơn một bậc!

Tôn Hướng Đông nghiến răng nghiến lợi, không ngừng lặp lại câu nói này sau đó cậu ta đi ra khỏi phòng.

Lúc này tại quảng trường Outlets.

Bạch Tiểu Thăng nghe thấy những tiếng vỗ tay như sấm, thị trưởng đi xuống sân khấu, cậu ta liền giơ lên một lá cờ màu đỏ sau đó ra lệnh.

- Bắt đầu đi.

Đám fan hâm mộ đang chờ đợi trong sân, trong lòng tràn đầy chờ mong màn biểu diễn nhưng vẫn ngồi xem rất có quy cũ, vì dù sao cũng đã có màn biểu diễn của Hướng Đông bên kia làm ví dụ rồi. Đại đa số mọi người đều hiểu Ngụy Thiên Hậu biểu diễn sẽ cần thời gian chuẩn bị rất nhiều, những người đến đều là fan chân chính nên sẽ không nháo sự. Không muốn bởi vì vậy mà bị đuổi ra ngoài như thế thì được không bù mất, sẽ khóc không ra nước mắt a.

Trước mắt mọi người đều đang rất trong mong nhưng đối với các tiết mục của quảng trường Outlets lại không có hứng thú.

Còn có cái gì lợi hại hơn máy bay trực thăng bay trên đỉnh đầu, những cánh hoa rơi khắp nơi?

Hẳn là, không có a.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên có người kinh hô, tiếng kinh hô càng ngày càng nghiêm trọng.

Từ nơi mua sắm trong sân rộng, vô số bồ câu màu tuyết trắng bay lên, chớp mắt đã bay tới nơi này.

Những con chim bồ câu trắng này được vạn người chú ý, không ngừng biến ảo thành nhiều trận thế, tạo thành tiêu chí của quảng trường Outlets sau đó trong nháy mắt lại biến thành tên của hạng mục.

Khán giả được một phen chấn kinh.

Động vật biểu diễn sao. Bọn họ cũng đã xem qua vài lần người ta huấn luyện bồ câu nên việc này cũng không kỳ lạ, nhưng huấn luyện đến trình độ này thì chưa bao giờ thấy qua!

Hoàn toàn không có tiếng còi chỉ huy, nhưng những con bồ câu đều làm rất đều và đẹp.

Những chim bồ câu này được huấn luyện rất nghiêm chỉnh đang bay lượn như nước chảy mây trôi.

Ở một nơi hẻo lánh, người phụ trách cung cấp hàng ngàn con chim bồ câu trắng ra thị trường đang đứng xem. Điếu thuốc ngậm trong miệng đã rơi xuống từ lúc nào cũng không hề hay biết, hai tròng mắt của ông ta như muốn lồi ra ngoài.

Ông ta chỉ phụ trách cung cấp bồ câu, những cái khác điều không quản đến, những con bồ câu hôm qua mới chở tới đây, hôm này đều thành tinh hết rồi sao? !

Ông chủ này nhịn không được chớp mắt liên tục để xem có phải là mình bị ảo giác không.

- Trời ơi. . . Thật là quá rung động mà, đây là kỳ tích a, nhiều bồ câu như vậy, mà chúng lại sắp xếp rất có thứ tự nha.

- Thần kỳ, quá thần kỳ, nhanh mau quay lại đi!

- Ông trời của tôi ơi, tôi bị hù dọa rồi, đây không phải là mộng chứ!

Vạn người đều kinh hô.

Vô số điện thoại đều hướng lên bầu trời, quay lại cảnh các con bồ câu biến ảo thành các đồ án khác nhau.

“Buổi họp báo, lập tức sẽ bắt đầu!”. Trên bầu trời một hàng chữ lớn xuất hiện.

Vạn người, triệt để sôi trào!

Ngay cả các khách quý, các lãnh đạo đều nghẹn họng nhìn trân trối, đồng loạt ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

- Đây cũng là do Bạch Tiểu Thăng nghĩ ra sao, thật là có ý tưởng mới nha!

Thị trưởng nhịn không được tán dương.

Tống Giai đại sư tay vuốt chòm râu, cười ha ha.

Bồ câu tuyết trắng hội tụ cùng một chỗ, hóa thành một cơn gió lốc, hướng phía sân khấu đáp xuống.

- Sắp đụng rồi, sắp đụng rồi!

Một màn này để cho một vạn người tại hiện trường phải thốt lên, rất nhiều nữ sinh nhịn không được thét lên.

Nhưng mà, đám bồ câu lúc sắp đụng sân khấu thì lại chẻ ra hai bên trái phải rồi tại đó xuất hiện một thân ảnh.

Người đó mặc một chiếc váy lộng lẫy, bốn phía là những con bồ câu tuyết trắng vờn quanh.

Ngụy Mặc Nhiễm xuất hiện!

- Quá đẹp, quá đẹp!

Thợ quay phim như si như say nhìn sân khấu, nhịn không được run giọng hét ầm lên, ông ấy vô ý thức chuyển máy quay về hướng sân khấu.

Tất cả mọi người đang cầm trong tay máy chụp hình bừng tỉnh, nhao nhao đem màn ảnh quay về hướng sân khấu, liều mạng chụp hình, không muốn bỏ sót một khoảnh khắc nào.

- Đây đều là thật sao, mở màn của chúng ta thật hoàn mỹ!

Trần Đại Nha đứng ở trên đài nhìn xuống, kích động hô ầm lên.

Mặc khác các trưởng phòng, kích động vừa khóc lại vừa cười. Quá hoàn mỹ, đơn giản quá hoàn mỹ, bằng vào tiếc mục mở màn này, trong vòng mười năm, không ai có thể làm tốt hơn được!

Đám fan hâm mộ tại hiện trường đang rất sôi trào, tất cả mọi người đều khoa tay múa chân, hét to.

- Đây là tiết mục mở màn Thần cấp a!

- Tiếc mục này mới xứng đôi với nữ thần của chúng ta!

- Tôi vì sao hôm nay lại quên đem máy quay chứ, tiết mục này thật là hoàn mỹ mà.

Trước màn hình, cha con Tôn gia trợn mắt há hốc mồm, giận xém líu lưỡi.

Lộng lẫy như là ma thuật, cái này về sau giống như một màn biểu diễn ma thuật. Sau khi hai cha con Tôn gia chấn kinh xong lòng như tro nguội.

So ra mà nói, cái gì máy bay trực thăng, cái gì ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’, đơn giản. . . Không đáng giá nhắc tới!

- Xong rồi, không nghĩ tới bọn họ còn có thể làm được như thế. Tất cả đã xong rồi, quảng trường Hướng Đông của chúng ta đã thua!

Tôn Hướng Đông ngã ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt.

Những thứ để cho cậu ta tự hào, từng cái từng cái đều bị Bạch Tiểu Thăng đã kích vỡ nát.

Ngụy Mặc Nhiễm xuất hiện tại sân khấu, chậm rãi tiến lên phía trước, gương mặt vì hưng phấn mà có chút hồng, làm cho dung nhan của nàng càng thêm tuyệt mỹ, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.

Tiết mục mở màn này nàng biết rõ, nhưng chỉ có khi tự mình ở trong đó, mới cảm thụ được hết vẽ đẹp của nó.

Tất cả đều lấy nàng làm trung tâm, các con chim bồ câu vờn quanh bay múa, cảm giác như nàng là tiên nữ giáng trần.

Ngụy Mặc Nhiễm đắm chìm trong đó, lông mi thật dài nhịn không được run run, đôi mắt đẹp khép lại mở ra.

Nàng quên tất cả mọi thứ xung quanh, không có ồn ào, náo động của thế tục, thể xác tinh thần nàng dung nhập thành một loại ý cảnh nào đó.

Lúc Ngụy Mặc Nhiễm hé miệng ra từng âm thanh bay thẳng tới chân trời.

Vạn người đang sôi trào tại hiện trường bỗng chốc yên tĩnh lại.

Tiếng ca của Ngụy Mặc Nhiễm vang lên, như là tiếng trời, quanh quẩn tại bầu trời.

Mỗi một nốt đều như có sinh mệnh, tiến thẳng vào tâm hồn của con người.

Hơn vạn fan hâm mộ, như si như say.

Bên cạnh sân khấu, Hàn Sơ Ảnh kích động hai tay phải nắm chặt điện thoại mới có thể ổn định được nó, nhìn một vạn người đang im lặng xem trực tiếp mà lòng run động.

- âm thanh của thiên nhiên. Đây chính là âm thanh của thiên nhiên.

Ở hậu trường, Mẫn tỷ cũng run giọng nói, hai giọt nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống.

Ngày quảng trường Outlets khai trương, Ngụy Tuyết Liên hát ca khúc mới ( âm thanh thiên nhiên ) tuyên bố một khi biểu diễn sẽ làm toàn trường chấn kinh!

Giờ phút này.

Bạch Tiểu Thăng cũng một trân say mê nhưng vẫn kịp lấy lại được tinh thần, nhìn người bên cạnh cười nói.

- Lần này thật tuyệt không chỉ có album mới, bài hát còn hay đến như vậy.

Ngụy Tuyết Liên mỉm cười nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng.

- Bài hát hay quá, ý cảnh cũng thật đẹp, cảm tạ người đã thiết kế ra tiết mục này, để cho tiết mục của đó có thể hoàn toàn nở rộ!

Bạch Tiểu Thăng đắc ý cười một tiếng.

Trên vai cậu ấy có một con bồ câu đang đậu chính là bồ câu vương.

- Hệ thống cộng thêm điểm.

Giọng nói của Hồng Liên bỗng nhiên vang lên.

Hiện tại trong đầu Bạch Tiểu Thăng có liên tiếp những âm thanh nhắc nhở vang lên như bắp rang.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Âm thanh cộng điểm thưởng đối với hắn mà nói, đó mới thật sự là âm thanh của thiên nhiên! Không biết lần này, có thể tăng lên bao nhiêu điểm a!

Bạn cần đăng nhập để bình luận