Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2054: Đuổi hắn ra ngoài!

Sáng sớm hôm sau, ba người Bạch Tiểu Thăng đi tới nhà hàng trong khách sạn ăn sáng. Jenny ở tầng trên của bọn họ không xuống mà gọi thức ăn đưa đến trong phòng của mình. Nếu không, hai bên thật sự có thể chạm mặt.

Trang thiết bị ở nhà hàng trong khách sạn đủ đẳng cấp, cũng rất yên tĩnh, khách dùng cơm đều là người có thân phận, rất để ý tới lễ nghi, cho dù có giao lưu cũng nói rất khẽ, thậm chí ngay cả người ở bên cạnh cũng không nghe thấy.

Ba người Bạch Tiểu Thăng tất nhiên cũng nói chuyện rất nhỏ.

Mấy người đàn ông đi cùng với Jenny đã ở trong nhà hàng này. Bọn họ và đám người Bạch Tiểu Thăng một trước một sau tới ăn sáng. Thậm chí chỗ ngồi của bọn họ chỉ cách đám người Bạch Tiểu Thăng có một bức bình phong.

Nhưng chính là bức bình phong này làm cho hai bên từ đầu đến cuối đều không biết tới sự tồn tại của đối phương.

Khi ăn sáng, Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh dặn dò:

- Sáng hôm nay, chúng ta đi tới thăm công ty Lục Không, cố gắng không nhắc tới thân phận trong tập đoàn, nói năng hành sự cũng phải tránh xuất hiện tin tức liên quan, chỉ nhắc tới thân phận trong đoàn thương nhân của chúng ta thôi.

Lôi Nghênh vừa ăn sáng vừa gật đầu, cho thấy sẽ theo lệnh làm việc.

- Nhưng trước đây Lục Không cũng không nhận lời đề nghị của thành phố Dilu để tiếp đón đoàn thương nhân chúng ta, chúng ta còn lấy thân phận của đoàn thương nhân tùy tiện đến đó, có thể bị sập cửa vào mặt không?

Lâm Vi Vi không khỏi lo lắng nói.

Hôm qua, Bạch Tiểu Thăng từ tin tức các nơi có được để phân tích, công ty Lục Không chắc hẳn đã từ chối lời đề nghị của thành phố Dilu để đoàn doanh nghiệp tới khảo sát, có thể là vì cố ý duy trì khiêm tốn, lấy điều này che giấu hướng đi tiếp theo của khu Châu Phi tập đoàn Chấn Bắc ở trước mặt ở công chúng và truyền thông.

Chỉ là ngay cả cơ hội kinh doanh này cũng sẽ "bỏ qua", lại thật sự chỉ dùng "Khiêm tốn" là có thể giải thích được sao? Hay là nói, có vài tin tức không bình thường khác?

Đây cũng là điểm khiến cho Bạch Tiểu Thăng cảm thấy đặc biệt hứng thú.

Nếu như theo tư duy kia để suy nghĩ tiếp, đối phương thật sự rất có khả năng từ chối khéo bọn họ đến thăm hỏi khảo sát, để cho bọn họ đập phải một cái đinh không mềm không cứng, thậm chí ăn cho ăn canh đóng cửa.

Đương nhiên, nếu như Bạch Tiểu Thăng cố ý muốn đi xem, dựa vào thân phận của đứng thứ hai Bộ giám sát của trụ sở chính tập đoàn của hắn, cứng rắn tới cùng thì đối phương cũng từ chối không được, thậm chí ngay cả tổng giám đốc sự nghiệp khu Châu Phi của tập đoàn Chấn Bắc cũng đừng mong ngăn cản.

Chỉ có điều chuyện không đến mức đó, người ta không chắc đã có vấn đề gì.

Một trong những mục đích Bạch Tiểu Thăng tới Châu Phi là triển khai hợp tác với người ta, bắt đầu đã "đạp cửa" “gây chuyện" thì rõ ràng không thích hợp.

Bạch Tiểu Thăng nhớ lại vị tổng giám đốc sự nghiệp khu Châu Phi kia. Đó là một ông già da đen nói năng thận trọng, ở trong đủ loại tranh chấp của lãnh đạo cấp cao tại trụ sở chính trước kia, ông cũng không đứng ở bên phía “phái phương tây” như phó tổng giám đốc Ma Căn, Caroline của khu Bắc Mỹ, cũng không phải đứng ở bên phía “phái phương đông” như Lộ Thành An, Lý Vận Nguyên, lập trường của ông là trung lập, lại biến hóa.

Nói thật, Bạch Tiểu Thăng không muốn đắc tội với một nhân vật như thế, thậm chí về sau còn muốn ông ủng hộ anh trong công tác ở tập đoàn.

Tổng kết lại, hôm nay anh muốn đi tới công ty "Lục Không", thật sự còn để tìm "nước cờ đầu".

Bạch Tiểu Thăng ăn bánh mì, uống từng muỗng súp borscht trước người mình. Thấy hai người cũng ăn sáng xong đang nhìn mình, anh lập tức lau miệng và mỉm cười nói:

- Đi thôi, ở đây không tiện gọi điện thoại cho Phó thị trưởng Samba.

Bạch Tiểu Thăng cần trả lại tình nghĩa cho Phó thị trưởng Samba này sao?

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nghe vậy, lập tức nhìn nhau.

Ăn cơm xong, một đường đi từ nhà hàng về phòng, Bạch Tiểu Thăng đã cầm điện thoại tìm tin tức mình muốn - điện thoại của văn phòng Phó thị trưởng Samba.

Sau khi trở về, đóng cửa lại, Bạch Tiểu Thăng tự mình gọi cuộc điện thoại thông báo.

- Chào cô, tôi tìm Phó thị trưởng Samba...

- Tôi không hẹn trước, nhờ cô chuyển lời đến ngài Samba, cứ nói là có một người bạn từ đoàn doanh nghiệp Trung Quốc muốn nói chuyện với ông ấy...

Bạch Tiểu Thăng cầm điện thoại đợi không bao lâu, trên mặt tươi cười, nói với điện thoại:

- Là ngài Samba sao? Hợp tác hôm qua vẫn tính là thuận lợi chứ?

...

Bạch Tiểu Thăng và ngài Samba kia trò chuyện khoảng mười phút, cuối cùng vẫn là anh chủ động kết thúc cuộc trò chuyện.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở bên cạnh có thể cảm giác được sự nhiệt tình của ngài Samba ở bên kia điện thoại.

- Một lúc nữa, Phó thị trưởng Samba sẽ phái người đưa chúng ta đi tới công y Lục Không, lấy danh nghĩa chính quyền thành phố Dilu đứng ra hòa giải giúp chúng ta. Bên phía Lục Không dù sao cũng là doanh nghiệp ở địa phương này, có thể dựa vào thực lực bản thân đánh vào mặt chính quyền thành phố một lần, nhưng không có lần thứ hai. Nhà kinh doanh chắc chắn sẽ không làm cho mối quan hệ trở nên bế tắc.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Vừa nghe anh nói vậy, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng lập tức gật đầu.

Ba người yên tâm ở trong phòng của khách sạn chờ đợi.

Nửa giờ sau, một chiếc xe con chạy nhanh đến cửa khách sạn. Đó là một trong hai chiếc xe hôm qua đã đưa đám người Bạch Tiểu Thăng tới thành phố Lin này.

Hôm nay Phó thị trưởng Samba phái chiếc xe này qua chỗ đón đưa Bạch Tiểu Thăng.

Trước chiếc xe này còn có một chiếc xe bảy chỗ đỗ ở đối diện lối vào khách sạn.

Cửa xe kia mở rộng, một người phụ nữ đang lên xe, còn có mấy người đàn ông đi phía sau.

Nếu như đám người Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy, tất nhiên sẽ không xa lạ gì. Đó chính là đám người Jenny.

Chờ đám người Jenny ngồi lên xe rời đi, chiếc xe do Phó thị trưởng Samba phái tới mới tiến về phía trước. Lúc này, tài xế lái xe mới gọi điện thoại liên lạc với ba người Bạch Tiểu Thăng.

Chỉ một lát sau, ba người Bạch Tiểu Thăng đi xuống tầng.

Người của Phó thị trưởng Samba phái tới lập tức tới đón, vô cùng nhiệt tình lại cung kính chào hỏi với ba người Bạch Tiểu Thăng.

Dù sao, đích thân Phó thị trưởng Samba đã dặn đi dặn lại, nói phải cẩn thận, tiếp đón khách quý chu đáo, không thể xảy ra sơ suất gì.

Lần này, cho dù Phó thị trưởng Samba chỉ phái tới một người, nhìn chỉ là tài xế nhưng lại là thư ký trưởng của Phó thị trưởng Samba, thân phận hơn hẳn mấy người hôm qua.

Sở dĩ ông ta chỉ phái tới một người, ngược lại không phải hôm nay Phó thị trưởng Samba lãnh đạo với đám người Bạch Tiểu Thăng hơn hôm qua. Mà Bạch Tiểu Thăng đã sớm nói rõ với Phó thị trưởng Samba, không cần phái quá nhiều người tới, chỉ cần một người đi chào hỏi là được rồi.

Đây cũng là theo ý của Bạch Tiểu Thăng, cho nên thư ký trưởng của Phó thị trưởng này mới tới đón người.

Sau khi chào hỏi, người kia cung kính mời ba người Bạch Tiểu Thăng lên xe.

Sau đó, chiếc xe này rời khỏi khách sạn, lao thẳng đến công y Lục Không. Đám người Jenny mới đi trước bọn họ không lâu, hai bên trước sau cách nhau không xa.

Trước đây Bạch Tiểu Thăng đã tìm hiểu qua, khách sạn này cách công y Lục Không không xa, đi đường chỉ khoảng nửa giờ.

Trên đường, Bạch Tiểu Thăng nói chuyện với thư ký trưởng của Phó thị trưởng ngồi cùng xe về một vài tình hình liên quan tới "Lục Không".

Qua vị thư ký trưởng này, Bạch Tiểu Thăng biết được, lần trước Phó thị trưởng Samba tự mình đi thuyết phục Lục Không tham gia vào danh sách khảo sát lần này, kết quả khi đi qua bên phía Lục Không đã xảy ra vài chuyện, bọn họ muốn tiến hành một đợt chỉnh đốn và cải cách nội bộ, thật sự không tiện mở cho người ngoài. Người chịu trách nhiệm nhiều lần xin lỗi, chối khéo lòng tốt của chính quyền thành phố Dilu.

Nghe rất giống với mượn cớ.

Tình hình không khác với dự đoán của Bạch Tiểu Thăng trước đây.

Nghĩ đến lần trước ngài Samba ra về không thoải mái, lần này "Lục Không" ít nhiều cũng phải cho mấy phần mặt mũi.

- Ngài Bạch, chờ sau khi chúng ta đi qua sẽ do chúng tôi liên hệ với bên kia trước, lại nói ngài là bạn của ngài Samba, lần này lấy thân phận cá nhân đến thăm, bọn họ sẽ không thể viện cớ gì nữa!

Thư ký trưởng của Phó thị trưởng Samba đã nói như vậy.

Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu, miệng nói:

- Được.

Sau đó, hai người lại trò chuyện về vài chuyện khác.

Dọc đường đi cứ nói chuyện như vậy, thời gian trôi qua nhanh chóng.

Khi chiếc xe của đám người Bạch Tiểu Thăng di chuyển vào bãi đỗ xe của một tòa nhà lớn, qua cửa sổ thủy tinh, Bạch Tiểu Thăng đã thấy biển Lục Không bằng tiếng anh phía trên nóc tòa nhà lớn.

Mọi người xuống xe, đi đến lối vào của tòa nhà, bước vào trong và đi thẳng tới quầy lễ tân.

Thư ký trưởng của Phó thị trưởng Samba vừa vào cửa đã rời khỏi đám người Bạch Tiểu Thăng, bước nhanh tới trước chào hỏi.

Lễ tân ở đây làm sao có thể không biết thư ký của Phó thị trưởng Samba được. Lần trước bọn họ đã gặp qua. Bây giờ vừa nhìn thấy, cô ta vội vàng bỏ công việc khác xuống, gọi điện thoại liên lạc tới văn phòng của tổng giám đốc.

Ba người Bạch Tiểu Thăng lại kiên trì chờ ở lối vào đại sảnh.

Đúng lúc này, từ bên ngoài đại sảnh có một nhóm người đi vào.

Dẫn đầu nhóm người kia là một nam một nữ, bên cạnh có rất nhiều thư ký và trợ lý vây quanh.

Nhân viên trong đại sảnh "Lục Không" nhìn thấy được người đàn ông kia, lập tức thả tay xuôi bên hông, vô cùng cung kính. Khi nhìn về phía người phụ nữ kia, bọn họ cũng có chút tò mò.

Hai người này vừa đi vừa cười và trò chuyện.

- Ngài Zach phái xe tới đón không nói, còn tổ chức nghi thức hoan nghênh ở bãi đỗ xe như vậy, thật khiến cho tôi vừa mừng vừa lo.

Người phụ nữ che miệng mỉm cười nói.

Người đàn ông tên là Zach là một người da trắng trung tuổi, dáng vẻ cũng xem như là nho nhã, lập tức mỉm cười nói:

- Cô Jenny là nhân viên quan trọng do bên nước M phái tới, chúng tôi là chủ nhà, tất nhiên phải nhiệt tình đã khác rồi. Chỉ là ngài John có chuyện quan trọng cần phải xử lý gấp, mới nhờ Phó tổng giám đốc tôi tới đón tiếp trước. Nghi thức hoan nghênh vừa rồi có hơi đơn sơ nhưng cũng là tấm lòng thành của tôi, đại biểu công ty tôi chào mừng của ngài tới đây.

Người phụ nữ kia không ngờ chính là Jenny.

Lúc này cô ta mặc trang phục công sở, lộ ra vẻ lão luyện, phong thái vô hạn của người đẹp tri thức.

- Tôi nào dám nhận chứ.

Sóng mắt Jenny lưu chuyển, cười tao nhã nói.

Khi nói chuyện, Jenny cảm giác phía trước có người nên theo bản năng ngước mắt nhìn sang.

Vẻ mặt tươi cười của Jenny lập tức đông cứng lại.

Vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn thấy cô ta.

Cô ta nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc, làm người ta khó có thể quên được.

- Lại là anh!

Trước mặt mọi người, Jenny không nhịn được phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, phẫn nộ và có vẻ muốn phát điên.

Ngay lập tức, hình tượng người đẹp trí thức đã biến mất.

Ngài Phó tổng giám đốc Zach cũng ngây người nhìn Jenny, lại nhìn về phía người đàn ông Trung Quốc đối diện.

Mọi người ở đây đều ngạc nhiên nhìn chăm chú vào người nước M tới rõ ràng đang phát điên mà không hiểu ra sao.

- Lại gặp mặt rồi, cô Jenny...

Trong trường hợp này, Bạch Tiểu Thăng có thể làm thế nào? Anh chỉ có thể mỉm cười giống như một người đàn ông lịch sự, chào hỏi người phụ nữ mới nghe được tên.

- Sao anh lại ở đây, anh làm gì ở đây?!

Jenny hoàn toàn không để ý tới xung quanh có nhiều người như vậy, lạnh lùng nói với Bạch Tiểu Thăng lạnh.

Đối với người đàn ông Trung Quốc này, rõ ràng cô ta căm thù đến tận xương tuỷ, vừa thấy mặt đã đỏ mắt.

Ngài Phó tổng giám đốc Zach kia không hiểu gì, càng thêm ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Vì sao cô Jenny nhìn thấy người đàn ông này lại có phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ giữa hai người có quan hệ gì sao...

Phó tổng giám đốc Zach làm sao biết được, cô Jenny và Bạch Tiểu Thăng có quan hệ, cũng chỉ là thù hận "nhớ mãi không quên", còn có "Sợ hãi".

Bạch Tiểu Thăng đến đâu, cô ta liền dính xui xẻo!

Nghe Jenny hỏi thăm, còn có ánh mắt nhìn kỹ của Phó tổng giám đốc công ty "Lục Không" vừa nghe được thân phận, Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nói ra mục đích chuyến đi này:

- Tôi tới thăm hỏi ngài John.

Vì khiêm tốn và che giấu thân phận, Bạch Tiểu Thăng còn cố ý dùng từ ngài tôn trọng.

Phó tổng giám đốc Zach chưa mở miệng.

Cô Jenny đã bùng nổ:

- Ở đây không chào đón anh! Ngài Zach, làm phiền ngài cho người đuổi hắn ra ngoài cho tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận