Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 910: Cô lấy nó, cô muốn làm gì!



Một chiếc Ferrari mui trần màu đỏ gào thét chạy đến mang theo một hồi âm thanh, dừng lại ở cửa lớn lối vào.

Mọi người nhìn kỹ thấy một nam một nữ vô cùng tao nhã bước xuống xe.

Vóc dáng của người nam trẻ tuổi cao một mét tám mấy, cử chỉ đẹp trai lại có phong thái..

Vóc dáng của người nữ cao gầy cân đối gần như hoàn mỹ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, trang phục gợi cảm.

- Nhìn người trẻ tuổi kia kìa, hắn chính là Hàn Minh Hạo của nhà họ Hàn ở Vân Hải, “ cậu ấm số một Vân Hải” đó! Quả nhiên không tầm thường!

- Đúng rồi! Muốn nói đến gia đình có tư cách có thể xưng tụng là nhà giàu số một ở Vân Hải chắc chắn là nhà họ Hàn. Con trai độc nhất của nhà họ Hàn có phong thái như vậy, người bình thường làm sao mà so được!

- Hai công ty lớn được xưng là “Vân Hải song long” đều có quan hệ với nhà họ Hàn, nhà thứ hai lại là công ty gia tộc của nhà họ Hàn thử hỏi cậu có tức giận hay không!

- Người phụ nữ kia nhìn cũng quen mắt nha!

- Cậu vẫn chưa nhìn ra sao, nàng là Khương Tuyết Nghiên! Năm ngoái là ca sĩ thứ hai của cuộc thi “giọng hát xuất sắc” hằng năm, cũng nổi tiếng một chút đó!

- Có phải không! Phim truyền hình “mỹ nữ như mây” mới được phát sóng năm nay có phải là nàng cũng có đóng vai?

- Phải, nàng chính xác là nữ phụ đó!

- Lợi hại, hai người này thật là đẹp đôi!

Mọi người không ngừng bàn tán.

Ở trong mắt mọi người, con trai quý tử của nhà giàu thành đôi với ngôi sao mới nổi, trai tài gái sắc cũng coi như là trai gái xứng đôi vừa lứa.

Giờ phút này, Khương Tuyết Nghiên đang khoác cánh tay của Hàn Minh Hạo, hai người gần một nửa thân đều dựa sát vào nhau đi về phía bên này.

- Tuyết Nghiên, hôm nay là ngày sinh nhật của em, đây là món quà đầu tiên mà anh dành tặng cho em. Địa điểm tiêu biểu của Vân Hải, ”Kính Hoa Thủy Nguyệt” , giờ này phút này cảnh vật nơi này anh giữ chỉ vì một mình em!

Hàn Minh Hạo mỉm cười với Khương Tuyết Nghiên đang ở bên cạnh rồi nói.

- Cảm ơn anh, Minh Hạo.

Khương Tuyết Nghiên thân hình mềm mại động lòng người, cười nói ngọt lịm.

Nhìn thấy ở xa xa có mấy trăm người đứng ở hai bên trái phải dùng ánh mắt chớp nháy nhìn mình thật kỹ, đặc biệt là trong đó có mấy cô gái đang ước ao ghen tị với mình. Gò má của Khương Tuyết Nghiên cũng lộ ra một chút ửng hồng hưng phấn. Thậm chí nàng còn mỉm cười vẫy vẫy tay chào hỏi với những người bên kia, cảm giác bản thân như là một đại minh tinh.

Trên thực tế bản thân Khương Tuyết Nghiên đi dùng Hàn Minh Hạo là muốn dựa vào nhà họ Hàn để bước vào tầng lớp quý tộc.

Khương Tuyết Nghiên cũng tự biết nhan sắc của bản thân so với Thiên hậu mới lên Ngụy Mặc Nhiễm không thua kém, điều cần thiết ở đây chỉ là một cơ hội. Có người nâng đỡ ủng hộ nàng mới có thể gặp may được.

Đương nhiên cho dù thuận lợi đi chăng nữa thì nàng cũng không thể so bì với Ngụy Mặc Nhiễm được. Bởi vì nhà họ Hàn tuy lớn mấy cũng chỉ là ở Vân Hải mà thôi.

Nhưng đối với nàng thì chỉ như vậy cũng là đủ rồi!

Điều kiện trước tiên là nàng có thể nắm được lòng vui sướng của người đàn ông bên cạnh này, tuy rằng hắn đã bị mình tước vũ khí.

Khương Tuyết Nghiên khoác cánh tay của Hàn Minh Hạo, cái thứ to to trước ngực cứ vô tình hay cố ý cọ sát, hơn nữa lúc vô tình đối mặt nhìn nhau, đôi mắt xinh đẹp nhìn Hàn Minh Hạo lộ ra mê hoặc và khiêu khích.

Quả thật là làm cho trong lòng của Hàn Minh Hạo nổi lên từng trận lửa nóng.

Sau chiếc Ferrari lại tới thêm mấy chiếc xe đẹp nữa, đẳng cấp của mỗi một chiếc nhìn chẳng thua kém chiếc Ferrari bao nhiêu.

Sáu bảy người đàn ông bước xuống từ trong những chiếc xe kia, trông cũng trạc tuổi Hàn Minh Hạo.

Một người hào hoa phong nhã, đẹp trai đeo kính mát gọng vàng dẫn đầu cả đám đi thẳng đến chỗ Hàn Minh Hạo.

- Lưu Đổng các cậu đến rồi.

Hàn Minh Hạo nói.

Những người kia đều là bạn bè của hắn.

Khương Tuyết Nghiên nhìn thấy những người này, trong đáy mắt lại dâng lên một vệt nóng bỏng.

Sáu bảy người bạn cùng lứa tuổi với nhau, tất cả đều là con cháu nhà giàu ở Vân Hải, đều ở trong mười vị trí công ty đứng đầu ở Vân Hải.

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, người đi theo đoàn.

Mười năm sau những người này có thể nắm trong tay hướng đi trong giới kinh doanh ở Vân Hải.

- Anh Hạo!

- Anh Hạo!

Những người bạn cùng lứa tuổi đi đến, thái độ kính trọng đối với Hàn Minh Hạo, lấy hắn làm đầu tàu.

Trong mắt của Khương Tuyết Nghiên nhìn lại Hàn Minh Hạo lại càng thêm nóng bỏng.

Có lẽ sau mười năm nữa, Hàn Minh Hạo chính là anh cả số một trong giới kinh doanh ở Vân Hải, là nhân vật hiệu lệnh một phương.

Hàn Minh Hạo mỉm cười gật đầu với mọi người.

- Anh Hạo, lúc trước anh lái xe quá nhanh, anh em chúng tôi tranh thủ đuổi theo vẫn chậm, lần sau đừng làm như vậy được không.

Lưu Đổng cười nói.

- Được, lần sau chúng tôi chờ cậu.

Hàn Minh Hạo cười đáp lại.

Phó Vân Vĩ và Lưu Đổng là người hắn cảm thấy đáng tin, thực lực của công ty trong nhà họ xếp hạng thứ ba thứ tư ở Vân Hải.

- Bên này được Vĩ tử sắp xếp không tệ nha.

Lưu Đổng liếc mắt nhìn bốn phía, mỉm cười nói.

Đối mặt với Khương Tuyết Nghiên, Lưu Đổng không có giao lưu gì, người khác cũng vậy.

Chỉ có Phó Vân Vĩ vừa nhìn thấy mặt đã gọi một tiếng “chị dâu”, cũng làm vẻ mặt vui vẻ nô đùa cợt nhả.

- Đúng đấy, Vĩ tử rất là chu đáo!

Khương Tuyết Nghiên vì để mọi người biết mình có mặt ở đây nên nói chuyện với Lưu Đổng.

Khi cô nói ra câu này khiến cho Lưu Đổng nhìn Khương Tuyết Nghiên một chút, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

- Khương tiểu thư, tôi nghĩ nên nhắc nhở cô một chút. Cái tên Vĩ tử này chỉ có tôi và anh Hạo là có thể gọi.

Sắc mặt của Lưu Đổng chìm xuống.

- Cô vẫn chưa có tư cách này! Tốt nhất cô vẫn nên gọi anh ta là tiểu Phó tổng, hoặc là thiếu gia Vân Vĩ!

Giọng nói của Lưu Đổng có một chút lạnh lẽo

Nụ cười của Khương Tuyết Nghiên cứng lại, không khỏi liếc nhìn Hàn Minh Hạo.

Hàn Minh Hạo nở nụ cười, vê cằm của nàng.

- Đi thôi, hôm nay là sinh nhật của em, hãy chơi cho thật vui vẻ.

- Còn nữa, Vĩ tử đúng là không phải cái tên em muốn gọi là gọi.

Giọng nói của Hàn Minh Hạo trở nên nghiêm túc.

Khương Tuyết Nghiên rõ ràng cảm giác thấy khi Hàn Minh Hạo dùng hai ngón tay vê cằm của mình, tay hắn dùng sức thật mạnh làm mình cảm thấy đau đớn.

Khương Tuyết Nghiên vội vã gật đầu.

Trong mơ nàng vẫn luôn muốn được làm dâu nhà giàu, hơn nữa đã rất cố gắng nỗ lực, cho dù là trong cuộc sống hay là ở trên giường…

Có lẽ là mình rất được cưng chiều, vài ngày trước nũng nịu muốn có được một sinh nhật độc đáo, Hàn Minh Hạo đã bằng lòng rồi.

Nàng có phần nhẹ nhàng mơ mộng.

Bây giờ suy nghĩ một chút, căn bản là Hàn Minh Hạo vẫn chưa hứa hẹn gì với nàng, thậm chí bạn bè của hắn kia cũng chẳng có đối xử với nàng giống như bạn gái của hắn.

Trước mắt Khương Tuyết Nghiên nhanh chóng tỉnh táo lại một chút, biết được mình vẫn còn khoảng cách với vị trí mà mình mong muốn.

Có điều nàng rất tin tưởng mình sẽ bước lên được vị trí đó.

Hàn Minh Hạo hăng hái dẫn theo nữ ngôi sao, dẫn đầu đám anh em đi tới.

Chú Lưu và Phó Vân Vĩ tiến lên đón.

- Thiếu gia, chúng tôi đều sắp xếp làm theo lời dặn dò của ngài. Có điều hôm nay không phải cuối tuần, người đến xem quá ít, trước mắt chỉ có bốn, năm trăm người thôi, chỉ rải ra ngoài hai trăm mấy ngàn thôi.

Rải tiền mà còn cảm thấy ít!

Đây mới chính là người có tiền, trong lòng Khương Tuyết Nghiên càng thêm nóng rực.

- Hàn thiếu gia, nơi này chỉ là trạm thứ nhất, những nội dung phía sau càng đặc sắc. Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ sắp xếp một buổi tối rất đặc biệt cho chị dâu, làm cho nàng khắc sâu trong ký ức buổi tiệc sinh nhật ngày hôm nay.

Phó Vân Vĩ nở nụ cười với Khương Tuyết Nghiên.

Khương Tuyết Nghiên nghe được hai chữ chị dâu lập tức thoải mái đến tê dại, chỉ có điều nàng không dám lỗ mãng ở ngay trước mặt Lưu Đổng và Hàn Minh Hạo.

- Cực khổ cho cậu rồi!

Hàn Minh Hạo mỉm cười nói.

Tán gẫu qua loa vài câu, đã có rất nhiều người xem giơ máy lên liên tiếp quay phim chụp hình.

Khương Tuyết Nghiên vội vã trở nên đoan trang, mỉm cười nhìn bốn phía, âm thầm điều chỉnh dáng người, biểu diễn một mặt đẹp nhất của bản thân.

Bên kia đám người Bạch Tiểu Thăng đi đến mặt sau của một tòa giả sơn bình thường có suối chảy.

Bọn họ nhìn Lâm Kha đang chạy như bay từ phía xa xa đến đây.

Chờ đến lúc nàng quay lại, trong tay nàng còn xách theo một món đồ.

Một cái “thần khí”

Bạch Tiểu Thăng giật mình.

- Cái này cô lấy từ đâu đây?

Thật ra hắn không nên hỏi câu này.

Hắn nên hỏi là.

- Cô lấy nó, cô muốn làm gì!

Bạn cần đăng nhập để bình luận