Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2060: Rất nhiều kế hoạch (2)

Kết quả, Phó thị trưởng Samba mỉm cười nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Hôm nay tôi nhận lời nhờ cậy của ngài thị trưởng, ở đây tiếp khách quý ngài, không có chuyện gì lớn hơn chuyện này. Dù sao ngài cũng là khách từ Trung Quốc vượt biển xa xôi tới đây. Trung Quốc là người bạn của Naria, ngài chính là bạn của thành phố này!

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy càng cười tươi hơn, lập tức nói thêm vài câu khách sáo.

Phó thị trưởng Samba ở lại tất nhiên càng làm cho anh "tiện hành sự" hơn là rời đi.

Lão John ở bên cạnh nghe được Phó thị trưởng Samba không định đi, trong lòng ít nhiều có chút thất vọng.

- Bây giờ đã gần trưa rồi, hôm nay chúng ta tới chỗ ngài John xin một bữa cơm. Tôi biết đoàn doanh nghiệp của ngài Bạch tập hợp vào hai giờ, sẽ tới kịp thôi. Đến lúc đó tôi sẽ phái xe đưa ngài đi.

Phó thị trưởng Samba nhiệt tình đề nghị với hai người như vậy.

Còn phải đợi đến lúc đó sao?

Trong lòng lão John lập tức đau khổ, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vô cùng nhiệt tình:

- Đúng đúng, buổi trưa hai vị hẳn phải ở lại ăn một bữa cơm, để cho Lục Không chúng ta làm trọn vai trò chủ nhà!

- Tôi lập tức đi sắp xếp!

Để lộ rõ nhiệt tình và chủ động của mình, lão John đứng lên đi nhanh ra khỏi văn phòng.

Chỉ có điều, chờ sau khi đi ra ngoài, lão John không nhịn được lộ vẻ suy sụp, buồn bã thở hắt ra một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn lại văn phòng rồi xoay người rời đi. Cùng với nói ông ta đi ra ngoài để thể hiện sự chủ động nhiệt tình, còn không bằng nói ông ta muốn đi ra hít thở không khí.

Trong văn phòng, Phó thị trưởng Samba vẫn mỉm cười nói:

- Xem kìa, ngài John vẫn rất nhiệt tình.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu:

- Đó cũng là nể mặt ngài Samba thôi.

- Không không, là do mặt mũi của khách quý ngài lớn.

Phó thị trưởng Samba cười ha ha nói, trên mặt lại có vài phần đắc ý.

Sâu trong đôi mắt lão John có vẻ không vui, Phó thị trưởng Samba có thể không nhìn ra, nhưng Bạch Tiểu Thăng lại nhìn ra được, chỉ có điều không nói ra mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng nói vài câu khách sáo với ngài Samba xong lại ngước mắt nhìn những cây xanh trong phòng làm việc, không nhịn được đứng dậy đi tới:

- Không ngờ, ngài John lại có sở thích trang nhã trồng cây cỏ đấy.

Phó thị trưởng Samba cũng đứng dậy, hoạt động cơ thể, mỉm cười nói:

- Nghiệp vụ của Lục Không bọn họ là từ thực phẩm đến chế tạo ô tô, có rất nhiều lại, lại đều theo xu hướng xanh hóa và sinh thái, chắc quan niệm này đã quán triệt vào trong xương cốt. Cho nên, ngài John cũng thích cây xanh.

Khi nói chuyện, Phó thị trưởng Samba không nhịn được đến gần kiểm tra những đồ sứ trang trí, trong miệng nói lẩm bẩm:

- Những thứ này thật thú vị.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế, cũng đi tới mỉm cười, ngắm nhìn bức tranh trên tường, cuối cùng đứng ở một bên chiếc bảng trắng kia.

Ngoài sáng là nhìn bức tranh, trên thực tế, Bạch Tiểu Thăng đang quan sát cái bảng trắng này.

Bất kỳ bảng trắng nào sau khi viết, cho dù lau sạch sẽ mấy cũng sẽ có vết tích, càng khỏi phải nói là lau qua vội vàng. Người bên ngoài có thể nhìn gần cũng không nhìn ra gì, Bạch Tiểu Thăng chỉ đảo mắt qua, Hồng Liên lại khôi phục tất cả vết tích, in vào trong đầu anh, đồng thời không ngừng loại bỏ yếu tố quấy nhiễu, tiến hành tái hiện.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng nhận được bảy tám phần nội dung trên đó.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhướng mày.

Đó là dữ liệu về công ty "Lục Không" mượn dời địa điểm mới, muốn tiến hành gây dựng lại nghiệp vụ, một ít nghiệp vụ bị gạch, chắc là sẽ bỏ đi.

Nhưng kết hợp với câu chuyện của bọn họ vừa rồi, lão John cũng không để lộ ra ý này.

- Lục Không là muốn cầm một ít dự án lấy chính sách trợ giúp của thành phố Dilu, sau đó triển khai hoạt động, trong thời gian ngắn bỏ rơi những doanh nghiệp đó, đồng thời triển khai nghiệp vụ mới. Nếu như triển khai hoạt động thỏa đáng, thành phố Dilu chắc chắn sẽ không tức giận về điều này, nhưng dưới những hoạt động triển khai liên tiếp, có cơ hội từ trong đó mưu cầu lợi ích lớn hơn.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ đến điểm này, âm thầm nhíu mày:

- Đây cũng là sắp xếp của người quản lý trực tiếp công ty con này à?

Bây giờ còn không thể xác định được.

Nhưng lấy quy mô của "Lục Không", kể từ đó tạo ra lợi ích kinh người, nếu như cho người một phần nhỏ, đủ để cho bọn họ bí quá hoá liều.

- Xem ra chuyến đi lần này không tệ.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được thầm nghĩ.

Nếu là tập đoàn kinh doanh thật sự có vấn đề, vậy anh nên quản.

Bạch Tiểu Thăng đang nghĩ ngợi, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra.

lão John tổng giám đốc "Lục Không" quay lại, vừa thấy trên sô pha không có ai, Phó thị trưởng Samba, Bạch Tiểu Thăng một người đang thưởng thức đồ sứ, một người nhìn bức tranh trên tường, ông ta lập tức mỉm cười nói:

- Hai vị khách quý, bên phía tôi đã an bài xong tất cả, tôi dẫn các ngài đi dạo nhé?

Bạch Tiểu Thăng, Phó thị trưởng Samba đều quay người lại, mỉm cười, liên tiếp trả lời:

- Tốt.

- Được!

Trước mắt, ở đây công ty “Lục Không" nắm giữ một tòa nhà trụ sở chính, một ít thương vụ bình thường được bày ra, nghiệp vụ quảng cáo thiết kế địa phương, một ít quản lý nhà xưởng, thành viên tổ quản lý dây chuyền sản xuất đều làm việc ở chỗ này.

Có khi công ty với loại hình tổng hợp khổng lồ này lại có chỗ hay để xem.

Bạch Tiểu Thăng, Phó thị trưởng Samba đi theo lão John tham quan. Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh và người của ngài Samba đi theo phía sau.

Phó tổng giám đốc Zach vẫn không thể vào văn phòng cùng, lần này không đi theo, mà bị lão John phái đi chuẩn bị bữa tiệc trưa.

Nhưng chuẩn bị bữa tiệc trưa dành cho hai vị khách quý ăn ngon, uống tốt, đó cũng là chuyện rất quan trọng. Buổi trưa còn có thể tiếp khách trên bàn cơm. Phó tổng giám đốc Zach cũng xem như vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ này.

Mọi người một đường tham quan "tòa nhà Lục Không ".

Lúc đầu, lão John còn giở trò, dẫn bọn họ xem những nghiệp vụ không phải là chủ chốt, muốn đi cho hết thời gian, chờ đến trưa mời hai người này ăn cơm sớm, rồi tiễn bọn họ rời đi.

Kết quả, không cần Bạch Tiểu Thăng lên tiếng, Phó thị trưởng Samba đã đưa ra chất vấn, nói muốn xem những nghiệp vụ trung tâm mà "Lục Không" đã nói khi trao đổi với chính quyền thành phố.

Lão John bất lực, cũng chỉ đành dẫn bọn họ xem thêm một chút.

Đương nhiên, còn lại, lão John chỉ nói là đang chuẩn bị thành lập, không có gì để xem.

Phó thị trưởng Samba cũng không quá miễn cưỡng.

Khó khăn lắm, lão John mới chịu đựng hai người này đến trưa, vui vẻ đưa bọn họ đi ăn cơm.

Trong bữa cơm phong phú này có những món ăn đặc sắc ở địa phương, ngược lại cũng làm cho mọi người được thỏa mãn.

Ăn xong cơm, Bạch Tiểu Thăng và Phó thị trưởng Samba cuối cùng mới tạm biệt, lão John còn biểu thị vẻ lưu luyến, đồng thời mãnh liệt mời hai vị lần sau lại tới, nói chung là tình cảm đủ, đúng chỗ.

Vẫn là Phó thị trưởng Samba phái xe, thậm chí vẫn là chiếc xe lúc đầu, do tài xế ban đầu, đưa đám người Bạch Tiểu Thăng quay về thành phố Banjiao.

Trên đường rời khỏi đây.

- Anh Tiểu Thăng, lần này anh và ngài John kia trò chuyện gì vậy, có thu hoạch gì không?

Lâm Vi Vi không nhịn được dùng tiếng Trung Quốc hỏi Bạch Tiểu Thăng.

Tài xế nghe hoàn toàn không hiểu, tất nhiên cũng không có gì đáng ngại.

- Thu hoạch à?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười:

- Vậy thì tất nhiên là có, còn không nhỏ đâu!

Nụ cười này của anh làm Lâm Vi Vi, và Lôi Nghênh ngồi ở vị trí ghế phụ phải quay đầu nhìn qua, đều cảm thấy không rõ lắm. Trước kia, khi Bạch Tiểu Thăng làm công tác quan trọng, tìm được "con mồi" đều cười như vậy.

- Vậy ngài John, Lục Không kia... thật sự có vấn đề à?

Cho dù Lâm Vi Vi biết tài xế không hiểu tiếng Trung Quốc, vẫn không nhịn được nhìn về phía bóng lưng của anh ta, hạ giọng nói với Bạch Tiểu Thăng với vẻ hưng phấn.

Không ngờ lần này đi ra nước ngoài, còn có thể thuận tiện kiếm chút công trạng trong tập đoàn.

Dù sao Bạch Tiểu Thăng là người đứng thứ hai của Bộ giám sát trong trụ sở chính của tập đoàn Chấn Bắc, chuyện như vậy anh nên quan tâm, cũng là một trong "nghiệp vụ" của bọn họ.

- Không chỉ đơn giản có một nhà Lục Không đâu, cô quên còn có ai rồi, Vi Vi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn Lâm Vi Vi:

- Suy nghĩ xem, có phải sót… con cá lớn… nào không!

Bạn cần đăng nhập để bình luận