Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 925: Ngả bài



Bạch Tiểu Thăng chỉ nói một câu đơn giản, Hàn Thừa Nghĩa xém chút giật mình nhảy dựng lên. Trong mắt hắn tràn ngập sự kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, mắt nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng.

- Cậu. Cậu là ai?

Hàn Thừa Nghĩa vừa thốt ra ba chữ "cậu là ai" khỏi miệng liền nhanh chóng nuốt ngược trở vào, phải nên nói là:

- Ngài là vị nào?

Hai cha còn Hàn Thừa Nhân sững sờ, ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bên cạnh, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau cười một tiếng.

- Tôi là ai các anh cũng không biết rõ, lại đến nói chuyện hợp tác, chuyện này nói ra có chút hài hước a.

Bạch Tiểu Thăng trêu ghẹo nói, hai con mắt của hắn lúc nào cũng bí mật chú ý đến từng biến hóa biểu lộ bên trong mắt Hàn Thừa Nhân và Hàn Thừa Nghĩa.

Trực tiếp ngả bài, thứ nhất chuyện này cũng không cần thiết giấu diếm, giấu diếm cũng không gạt được, thứ hai là hắn muốn “Đánh bất ngờ".

- Hàn Thừa Nhân tiên sinh không phải biết rõ tên của Bạch tiên sinh sao, lẽ nào không có nói cho ngài?

Lâm Vi Vi nở nụ cười chân thành nói.

Hàn Thừa Nghĩa bỗng nhiên nhìn về phía Hàn Thừa Nhân.

Lúc trên đường đi, Hàn Thừa Nhân chỉ nhắc tới cái họ của người kia, cũng không có nói tên.

Họ Bạch.

Kỳ thực đến bây giờ, tâm lý của Hàn Thừa Nghĩa đã có chỗ suy đoán.

Chỉ có điều quá mức kinh hãi, hắn nóng lòng nhìn anh của mình muốn chứng thực một phen.

- Vị tiên sinh này. . . Gọi là Bạch Tiểu Thăng.

Hàn Thừa Nhân lẩm bẩm thì thầm.

Bạch Tiểu Thăng.

Ba chữ này giống như vạn quân trọng chùy, lập tức làm cho những suy đoán trong lòng của Hàn Thừa Nghĩa càng thêm vững chắc.

Cũng làm cho hắn rung động thật lâu không nói nên lời.

Người kia ở Bộ Sự Vụ mấy lần nhấc lên phong ba kinh thiên động địa, tin tức một đến một tới liên tục liền để cho các đại nhân vật như đại sự vụ quan và Hạ Hầu Khải Tổng giám đốc đều bị kinh động. . .Đang ở trước mắt.

Hàn Thừa Nghĩa khó có thể tin được, hai mắt nháy cũng không dám nháy, mắt cứ trừng trừng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng.

Đây đúng là vị mãnh nhân vừa lên đảm nhiệm chức vụ sự vụ quan kiểu mới kia, liền kéo xuống một vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, một vị phụ trách khu vực.

Chức vụ này nắm giữ quyền hạn, thậm chí sánh vai với các vị đại sự vụ quan.

Cùng sự vụ quan kiểu mẫu Lâm Ngọc va chạm nhiều lần, trực tiếp phá vỡ thần thoại không bao giờ sai lầm của đối phương.

Hắn đến chỗ nào thì chỗ ấy "Lòng người bàng hoàng", "Gió tanh mưa máu".

Hắn không phải là một người phong mang tất lộ, kiệt ngao bất thuần, để cho người khác nhìn vào mà phát khiếp sao?

Vì cái gì lại có thái độ ôn hòa, cử chỉ nho nhã lễ độ như thế.

Bên trong suy nghĩ của Hàn Thừa Nghĩa thì cái hình tượng của Bạch Tiểu Thăng theo phán đoán của mình so với trước mắt, quả thực là khác biệt một trời một vực, triệt để phá vỡ những gì hắn nghĩ. . .

Hàn Thừa Nghĩa chấn kinh đồng thời khuôn mặt đỏ lên, cảm giác vô cùng ngượng ngùng.

Chính vị đại ca của mình lấy chức vụ của mình giương cao đại cờ làm chiêu bài, lại không biết rằng đối với cái vị chân chân chính chính ngồi nơi đó mới thực sự là một tồn tại ghê gớm. Tối thiểu nhất, chính mình khó mà nhìn theo bóng lưng người ta.

Bạch Tiểu Thăng đem những biểu lộ biến hóa trong mắt của Hàn Thừa Nghĩa thu hết vào trong mắt, trong lòng liền có kết luận.

- Mặc kệ Hàn gia ở bên trong công ty Công Thương Nghiệp Vân Tự có vấn đề gì hay không, nhưng tối thiểu nhất cái người tên Hàn Thừa Nghĩa này tựa hồ không có vấn đề.

Nếu thật có vấn đề, Hàn Thừa Nghĩa cũng không phải phản ứng như thế, càng không có khả năng cùng mình nhìn chằm chằm như thế.

- Ngài cũng là người của tập đoàn, chuyện này. . .

Hàn Thừa Nhân thì thào nói.

Vậy nãy giờ mình chẳng phải là uổng phí miệng lưỡi một phen rồi sao.

- Ta nói ngươi là loại người gì, ngươi vì cái gì không chịu nói sớm, che giấu làm gì, khiến cho cha ta uổng phí nước bọt nửa ngày, ngươi cố tình đúng không?

Hàn Minh Hạo nhịn không được có chút nổi nóng.

Hắn vốn đối với Bạch Tiểu Thăng cảm thấy khó chịu, hiện tại sự khó chịu càng nhiều hơn.

Hơn nữa hắn cũng không biết rõ sự đáng sợ của Bạch Tiểu Thăng.

Bác hai cũng đã cùng hắn giảng thuật những sự tích của hắn ở Bộ Sự Vụ. Dưới cái nhìn của hắn, Chấn Bắc tập đoàn ở khu Đại Trung Hoa này thì Tổng giám đốc là lớn nhất, tiếp theo chính là các vị đại sự vụ quan một cấp này, mà Bác hai nhà mình lại là người thân thiết của đại sự vụ quan, hoàn toàn không cần kiêng kị với người bên ngoài.

Bạch Tiểu Thăng liếc mắt nhìn hắn một chút, bên trong ánh mắt có chút ý cười.

Hàn Minh Hạo cảm giác cái nhìn của Bạch Tiểu Thăng đối với chính mình, giống như đang nhìn một cậu bé ngang bướng không hiểu chuyện.

- Ngươi biết rõ Bác Hai của ta là ai không hả? Người chính là trợ thủ đắc lực của đại sự vụ quan. Ngươi là cái thá gì?

Bị người đồng lứa khinh thị như thế, Hàn Minh Hạo lập tức xấu hổ quát lên.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Sắc mặt Hàn Thừa Nghĩa lại tràn đầy hoảng sợ, hướng Hàn Minh Hạo gầm thét.

- Ngươi im miệng ngay lập tức cho ta. Một tiếng gầm này, dùng hết khí lực, tựa như kinh lôi. Hàn Minh Hạo dĩ nhiên không kịp chuẩn bị, bị tiếng gầm này làm cho giật nảy mình, đầu óc choáng váng cảm giác lỗ tai đều ong ong một trận.

Hắn ngơ ngác nhìn Bác hai của mình. Từ nhỏ đến lớn, Hàn Thừa Nghĩa không có nói với hắn một câu nặng nề nào, đối với hắn xem như con mình vậy, so với Hàn Đống và Hàn Thừa Nhân còn yêu thương, cưng chiều hơn rất nhiều.

Hiện tại trước mắt, người Bác Hai thân thuộc này lại ở trước mặt mọi người bạo rống với mình.

Hàn Minh Hạo cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

- Minh Hạo, con câm miệng cho cha, ngươi cái. . . đồ hỗn trướng, tức chết ta rồi.

Hàn Thừa Nhân đè thấp thanh âm tức giận mắng con trai mình.

Hắn cũng nhìn ra địa vị phi thường của Bạch Tiểu Thăng, chỉ có điều thằng con trai khốn nạn này của chính mình miệng quá nhanh, hắn không kịp ngăn cản.

Cái gì cũng dám nói.

- Đều là do chúng tôi nuông chiều thành thói quen, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ đem cái tên tiểu tử ngu ngốc đưa đến nơi khác quản giáo thật nghiêm, một đồng cũng không cấp cho hắn, để cho hắn tự lực cánh sinh mưu cầu đường sống, trước tiên huấn luyện nhãn giới một chút.

Hàn Thừa Nhân hạ quyết tâm.

- Hắn thì có gì đặc biệt hơn người chứ.

Hàn Minh Hạo còn không phục, lầm bầm một tiếng.

Một câu nói này của hắn khiến cho Hàn Thừa Nghĩa chính thức bùng nổ.

- Hỗn trướng, con còn nói à. Con có biết hắn là ai không?

Hàn Thừa Nghĩa bạo rống với cháu mình xong, vô cùng cung kính nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Con cho rằng cha mình làm một vị Tổng giám đốc công ty thì rất lợi hại rồi phải không?

- Thế nhưng ở tập đoàn chúng ta, Tổng giám đốc công ty ở trước mặt người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực bất quá chỉ là một người trong số lượng nhân viên cấp dưới đông đảo. Mà người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực ở trước mặt người phụ trách khu vực cũng chỉ là một người dưới quyền quản lý.

- Nhưng mà vị Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan này, vừa mới lên đảm nhiệm vị trí, liền kéo xuống một vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực và một vị phụ trách khu vực.

Chỉ bằng vào lời nói này của Hàn Thừa Nghĩa, mắt nhỏ tí hí như hạt châu của Hàn Thừa Nhân trừng lớn thêm ba vòng.

Những vị đại nhân vật kia thực sự hắn nghĩ cũng không dám nghĩ đến, vậy mà để cho người trẻ tuổi này bắt lại rồi?

- Cậu ta mới vừa lên đảm nhiệm vị trí mới hơn một tháng mà thôi, liền mấy lần khiến cho Bộ Sự Vụ chấn động, ngay cả Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa đều coi cậu ta như là chí bảo, càng thêm coi trọng vô cùng.

Hàn Thừa Nghĩa lại nói.

Ở trước mặt nói như thế, tựa hồ như có chút lấy lòng, nhưng mà những lời này không phải Hàn Thừa Nghĩa bịa ra, mà là chính miệng vị đại sự vụ quan mà hắn đi theo kia nói ra.

Hiện tại, Hàn Thừa Nghĩa bất quá chỉ là nguyên thoại thuật lại.

Nghe được biểu dương như thế, thần sắc của Bạch Tiểu Thăng vẫn bình thản, không chút nào ngạc nhiên hay hạnh phúc.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tựa hồ cũng không có gì xúc động.

Hàn Thừa Nhân lại nhịn không được há to miệng đủ có thể nhét vào một quả trứng gà.

Hàn Minh Hạo không còn khái niệm so sánh gì nữa, trái lại ngồi yên cả kinh không nói gì.

Hàn Thừa Nghĩa cuối cùng cung kính nhìn Bạch Tiểu Thăng, nói ra lời kết cuối cùng của bản thân.

- Tôi làm sao dám cùng với Bạch sự vụ quan đánh đồng so sánh với nhau.

Hàn Thừa Nghĩa nói xong.

Bạch Tiểu Thăng lại cười nhạt một tiếng.

- Hàn Thừa Nghĩa tiên sinh nói quá lời rồi.

- Còn có, cảm tạ Hàn Thừa Nhân tiên sinh đối với tôi nói tới hết thảy sự tình.

Bạch Tiểu Thăng chuyển hướng sang Hàn Thừa Nhân cười nói.

Hai câu nói này gửi lời cảm ơn tới hai anh em Hàn gia thế nhưng không có chút cảm giác cao hứng nào ngoài sự căng thẳng.

- Ngài đến Vân Hải chính là đến công tác sao?

Hàn Thừa Nhân biết rõ lúc này hỏi lại là không thích hợp, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói ra miệng.

Không hỏi không được a.

Hắn thấy, bản thân mình chính miệng hướng tới một vị sự vụ quan vô cùng cường hãn tiết lộ tất cả tình huống của các công ty trực thuộc tập đoàn tại thành phố Vân Hải bên này, thật nếu để cho người khác vịn vào cái cớ này để điều tra, tin tức truyền đi, vậy lúc đó hắn chẳng phải thành công địch cho mười mấy công ty trực thuộc tập đoàn khác công kích hay sao.

Trong lòng Hàn Thừa Nhân sợ hãi bất an.

Bạch Tiểu Thăng cười.

- Kỳ thực tôi là khách du lịch a.

Một câu nói này khiến cho gánh nặng tâm lý trong lòng của Hàn Thừa Nhân được giải khai.

- Chỉ có điều, qua một phen nói chuyện hôm nay, tôi cũng không bài trừ khả năng đi du lịch lại thuận tiện thực hiện một chuyến công tác.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Ôi, cái số của tôi đúng là vất vả mà.

Câu nói sau cùng này, trực tiếp làm cho Hàn Thừa Nhân choáng váng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận