Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1828: Vội vàng trả lại đồ đã cướp (1)

Trong một hẻm tối tăm ở khu dân nghèo Gatia, bức tường hai bên đường đều là bức tranh vẽ kết hợp phong cách hiện đại cùng yếu tố cuồng bạo, đường ống rỉ sét loang lổ lộ ra trên mặt đường, trên mặt đất cũng gồ ghề và đầy nước bẩn. Ở cuối hẻm nhỏ có một cánh cửa sắt.

Trước cánh cửa sắt đó có hơn mười chiếc xe mô tô đang đỗ.

Một vài kẻ để kiểu đầu Mohicans, trên tai, trên mũi, thậm chí ngay cả môi cũng đeo khuyên bằng kim loại, có vẻ “đặc biệt khác người" đang hút thuốc, trò chuyện với nhau về chuyện lạ của ngày hôm nay.

Nơi đây chính là hang ổ của bang Chuột Đồng.

Hơn một giờ trước, nhị ca của bọn họ, người đàn ông như núi thịt kia ông hốt hoảng trở về, nghe nói là gặp phải rủi ro, đang đợi anh trai trở về sẽ dẫn người quay lại trả thù.

Nghe nói nhị ca dẫn hơn hai mươi người lại bị hai người dạy dỗ ở ngay bên đường, chật vật chạy trốn, đây quả thực là chuyện lạ lớn nhất ở Gatia năm nay.

Nhưng bọn họ cũng nghe nói, gã mắt tam giác Bass ngược lại cướp được thứ đồ rất quý của đối phương, xem như đã hòa nhau một ván, chẳng đến nỗi quá mất mặt.

Những người này đang trò chuyện, chợt nghe có tiếng động cơ ầm ầm vang lên, đồng thời đang nhanh chóng đến gần.

Đám người đang nói chuyện ở cửa vội vàng bỏ lại tàn thuốc trong tay, ngồi dậy và nhìn về phía lối vào.

Chắc là lão đại trở về!

Một chiếc xe mô tô Halle có gắn đầy đinh bạc và hình đầu lâu màu vàng xuất hiện ở trước mặt mọi người, chiếc mô tô đầy khí phách hung hãn làm người ta cảm thấy e sợ.

Mà người cưỡi chiếc xe khí phách như vậy lại chỉ có thể là lão đại mà thôi.

Ngồi trên chiếc xe mô tô kia là một người đàn ông vạm vỡ, cao gần hai mét, quả nhiên uy phong lẫm liệt.

Sau đó, hơn mười chiếc xe mô tô khác theo sát phía sau, mỗi một chiếc trông đều cực kỳ cá tính, người phía trên đều cao lớn vạm vỡ. Rất nhiều người bốn mùa đều cởi trần để người ta nhìn thấy hình xăm và cơ bắp cuồn cuộn.

- Lão đại nhận được tin tức đã trở về rồi!

Người ở cửa vội vàng xếp thành hàng tới đón, sợ chậm trễ sẽ bị đánh đòn.

Chiếc mô tô Halle hung hãn dừng lại, người đàn ông cao gần hai mét đầy vẻ uy phong bước xuống.

Nhưng sau khi xuống tới nơi, người đàn ông kia tự nhiên trực tiếp đi thẳng về phía đám đàn em và hạ thấp một chân quỳ xuống.

Mọi người thấy nhưng không thể trách, nín thở tập trung tinh thần nhìn về phía sau.

Chỗ ngồi phía sau chiếc xe mô tô Halle xuất hiện một người da trắng thấp lùn chỉ khoảng mét rưỡi, dáng vẻ như bốn mươi tuổi, để ria mép, lúc này gã đang lười biếng đạp lên đầu gối của người cao lớn kia và xuống xe.

Nhưng không ai dám chế giễu gã, bởi vì gã mới là lão đại thật sự!

Cũng là anh trai của nhị ca "Núi thịt" - Valemount.

Mà "Núi thịt" vốn tên là Dimon.

Nếu như trực tiếp dịch tên hai anh em thành tiếng Trung còn rất thú vị, chính là "Uy mãnh" và "mầm cỏ ngây ngô", lại thêm hình tượng của mỗi người bọn họ đều tương phản, sẽ khiến cho người ta nghe qua sẽ không thể quên được. Hai anh em này, một người nhỏ bé nhanh nhẹn tên "Uy mãnh", một người cao lớn mập mạp lại là "mầm cỏ ngây ngô", ngược lại cũng hợp nhau, càng tăng thêm sự chú ý...

- Nghe nói em trai tao bị người ta bắt nạt. Nó ở đâu, đám người đi theo nó đều tàn phế hết rồi sao!

Valemount thấp bé xuống xe, dẫn theo mọi người đi tới lối vào, vừa đi vừa nói.

Đám người xung quanh không dám làm tiếng, chỉ có người dẫn đường kiên trì đáp lại:

- Ngài Dimon và Bass, bọn họ ở dưới tầng hầm, lão thợ khóa đang mở một cái va li do ngài Bass cướp được từ trong tay người bắt nạt ngài Dimon. Em nghe nói không dễ mở lắm...

- Dẫn tao đi!

Valemount thấp bé vung tay lên.

Dẫn đường vội vàng bước nhanh hơn.

Ở đại sảnh tầng một của bang Chuột Đồng có nam có nữ đang chen chúc chơi đùa phóng túng, nhảy nhót theo tiếng nhạc mạnh.

Bọn họ uống rượu, chơi bài, cười đùa rất náo nhiệt.

Mà ở dưới tầng hầm là một cửa hàng sửa xe, các loại tiếng máy móc không ngừng vang lên bên tai.

Nhưng trong một gian phòng chứa đồ trong góc của tầng hầm ngầm lại đóng kín cửa, ngược lại có vẻ rất yên tĩnh.

Lúc này, Dimon giống như núi thịt và gã mắt tam giác Bass đều ở đó. Bọn họ đang uống rượu, nhìn chằm chằm vào một ông già da trắng đang mở va li.

Ông già kia chính là lão thợ khóa nhân tài kỹ thuật hiếm thấy trong bang.

Trên thực tế, hôm nay lão thợ khóa đã uống quá nhiều, hơn hai mươi phút trước mới bị hai người lay tỉnh nhưng vẫn say, mắt lờ đờ, tay cũng không cầm không chắc.

Cái túi công văn mà Bass cướp được, bên trong lại là hộp kim loại còn có loại khóa cơ tinh vi, đập chỉ làm phía mặt ngoài va li lồi lõm một chút, dùng công cụ cắt kim loại lại sợ phá hỏng đồ bên trong, dù sao hộp tốt như vậy, bên trong nhất định là hàng đáng giá.

Tiền mặt, đồ trang sức, đồng hồ nổi tiếng...

Dimon và Bass đã suy đoán ra rất nhiều khả năng.

Nhưng đáng giận là hôm nay lão thợ khóa uống quá nhiều rượu, tỉnh rồi nhưng tay cũng không vững, càng không thể tập trung tâm thần, dây dưa tới bây giờ vẫn chưa mở ra được.

Dimon và Bass giục hồi lâu lại phát hiện không mở ra được, hai người không có cách nào, trong lòng đang tức giận vẫn phải nén xuống, chờ đợi trong sự sốt ruột.

- Lão đại, hay cho ông già này một bầu nước lạnh, để cho lão tỉnh táo lại.

Bass thật sự không nhịn được, nói với Dimon.

- Cho dù mày có làm thế, lão không muốn mở thì vẫn không mở ra được. Mày dội nước lạnh nhỡ lão ốm ra đấy, mày trả tiền cho lão đi chưa bệnh viện à?

Dimon lườm hắn rồi ồm ồm nói.

Nếu nói tới sốt ruột, hắn cũng sốt ruột chứ? Cả thân lớn nặng thịt cũng đã đổ đầy mồ hôi rồi.

- Còn nữa, mày đừng gọi tao là lão đại nữa, anh trai tao sắp trở lại rồi. Ở chỗ này, anh ấy mới là lão đại.

Dimon trợn mắt nói.

Bass chớp chớp con mắt tam giác, lầm bầm một tiếng:

- Các người đều là lão đại cả.

Trong lúc bọn họ đang chờ đợi, chợt nghe có những tiếng bước chân truyền đến.

Dimon, Bass vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.

Valemount thấp bé dẫn theo một đám người đàn ông cường tráng đẩy cửa bước vào.

- Anh!

Dimon lập tức nhiệt tình hô to một tiếng, nhớ tới, cơ thể đầy thịt lại đứng dậy nhường ghế.

Gã mắt tam giác Bass ngược lại đứng phắt dậy hô to "Lão đại", vẻ mặt quả thật vô cùng cung kính.

Valemount thấp bé nhưng là người rất tàn nhẫn, không dễ đụng tới, rất có thủ đoạn chỉnh người.

- Em ngồi đi, em trai.

Valemount thấp bé không để ý tới Bass mà khoát tay bảo em trai giống như núi thịt của mình.

Sau đó, gã mới liếc nhìn Bass:

- Tôi nghe nói các người bị người ta bắt nạt? Là ngươi chọc vào người ta à?

Chỉ một ánh mắt đã khiến cho gã mắt tam giác Bass lại đổ mồ hôi trán.

- Hai mươi mấy người anh em chúng tôi cũng không phải là đối thủ của hai người Trung Quốc này. Nhưng may là tôi cướp vật quý của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ tìm tới đây, tới khi đó chúng ta lại có cơ hội báo thù! Ngài Valemount, bọn họ dám bắt nạt Dimon, ngài phải lấy lại công bằng cho chúng tôi đấy!

Valemount thấp bé hừ lạnh một tiếng và đi tới bên cạnh lão thợ khóa, thò đầu nhìn cái vali.

Ông già lão thợ khóa người da trắng loay hoay khóa mắt, hình như hoàn toàn không phát hiện ra Valemount đi đến.

Valemount vỗ nhẹ vào vai của lão thợ khóa, rất hòa khí nói:

- Lão già kia, tao cho lão hai phút, nếu không mở ra được thì tao ném lão vào trong biển.

Hắn còn chưa nói dứt lời, xoạch một tiếng.

Khóa mở ra rồi.

Lão thợ khóa nhìn về phía Valemount và nhếch miệng, lộ ra bộ răng vàng khè, vẻ mặt lấy lòng nói:

- Ngài Valemount, ngài trở về lúc nào vậy?

Valemount với vóc dáng thấp bé trực tiếp đẩy lão thợ khóa ra, tiện tay lật xem đồ trong trong vali này.

Chỉ thấy từng tập giấy nhưng không phải là tiền, cũng không phải vàng bạc châu báu gì cả. Ngay cả chữ trên đó, bọn họ cũng không nhận ra một chữ nào.

- Chỉ có thế thôi à? Thứ đồ nát gì chứ!

Valemount có chút tức giận.

Dimon, Bass cũng há hốc mồm, lật xem một vali giấy này.

- Tôi nghe người ta nói, những người có tiền kia coi trọng tài liệu giấy hơn cả tiền. Thứ được chứa trong vali tốt như vậy thì chắc chắn phải có ý nghĩa đặc biệt đối với bọn họ, không phải là giấy vụn đâu, ngài Valemount!

Bass vội hỏi.

Valemount thấp bé lạnh lùng nhìn gã một lát mới bực bội nói:

- Tốt lắm, vậy sẽ do mày đi tìm đối phương, bảo bọn họ bỏ tiền mua cái vali... giấy vụn này!

Bass sửng sốt, lập tức lộ vẻ buồn khổ.

Gã đi đâu để tìm những người này đây?

Đúng vào lúc này, có tiếng chuông điện thoại vang lên từ điện thoại của Bass. Gã vội vàng lấy ra, phát hiện là số điện thoại trong nhà.

Sau khi dùng ánh mắt xin chỉ thị của Valemount và được cho phép, Bass mới có thể nhận nghe máy.

Nhưng mới nghe được mấy câu, vẻ mặt Bass lại thay đổi, thất thanh nói:

- Cái gì? Anh nói có rất nhiều cảnh sát tới nhà lục soát à?

Một câu nói này làm cho Valemount, Dimon và mọi người ở đó đồng thời nhìn về phía Bass.

- Nhà cha mẹ tôi, nhà anh em tôi, còn có chỗ làm việc đều có rất nhiều cảnh sát tới?

Vẻ mặt Bass kinh ngạc, ngay sau đó nói với người bên kia điện thoại:

- Không không, tôi không gây ra chuyện gì chọc thủng trời cả. Tôi không gây ra án lớn gì! Không!

Valemount thấp bé nghe được liền nhíu mày.

Bạn cần đăng nhập để bình luận