Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 136: Tôi dạy anh trước.



Bạch Tiểu Thăng đi vào văn phòng mới của mình.

Ban đầu nơi này là phòng vật tư, hiện tại tuy đã dọn dẹp xong nhưng trong góc vẫn chất đống mấy thứ đồ linh tinh. Toàn bộ phòng coi như rộng thoáng, chỉ là có chút hơi ẩm và mùi mốc meo, may là không nặng, mở cửa sổ là ổn.

Bạch Tiểu Thăng bước chân đi lòng vòng một cách thong thả, Trưởng phòng hậu cần cẩn thận từng li từng tí đi theo phía sau.

- Quản lý Bạch, những vật này tạm thời không có chỗ để, nhưng anh yên tâm, ngày mai tôi nhất định sẽ dọn đi!

Trưởng phòng hậu cần cẩn thận từng li từng tí nói.

Nhìn vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng không thay đổi, lòng hắn nhất thời xiết chặt.

- Buổi tối trước khi tan ca, tôi tìm người dọn đi!

-Anh vất vả rồi.

Bạch Tiểu Thăng lúc này mới mở miệng, nhàn nhạt nói.

- Không vất vả, là chuyện nên làm!

Trưởng phòng hậu cần không nhịn được nuốt ngụm nước miếng, rõ ràng người trẻ tuổi trước mắt tuổi không lớn lắm, ngôn ngữ cử chỉ lại khiến hắn cảm thấy rất áp bách. Trước kia không ở gần nên không hiểu được. Hiện tại mới cảm thấy kinh khủng, người này không hề kém cạnh Vương Duệ.

Không, so với Vương Duệ còn kinh khủng hơn!

- Những cái bàn này đều là đồ mới, đã được lau qua nhiều, máy tính của ngài cũng là đồ mới lấy, theo thiết kế phối trí của Phòng Phát Triển!

Trưởng phòng hậu cần nịnh nọt nói.

-Sau này tôi trở thành hàng xóm của phòng các anh, sẽ làm phiền các anh không ít.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Không có đâu, có chuyện gì cậu chỉ cần gọi một tiếng, tôi cam đoan sẽ làm thỏa đáng!

Trưởng phòng hậu cần cười theo.

- Cảm ơn anh!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, vỗ cánh tay Trưởng phòng hậu cần.

Câu nói này khiến Trưởng phòng hậu cần rất vui.

Bạch Tiểu Thăng, quản lý Bạch kỳ thật là người rất tốt, có hòa khí có lễ phép.

- Vậy tôi đi trước, có chuyện gì ngài cứ nói!

Trưởng phòng hậu cần nhe răng cười một tiếng, sau khi Bạch Tiểu Thăng gật đầu thì rời đi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn rời đi, đóng cửa lại, không khỏi gãi mặt, cả người buông lỏng.

- Khí thế của Lục Vân đúng là không dễ học!

Từ khi qua nhà họ Lục, thấy được ngôn ngữ cử chỉ của Lục Vân, Bạch Tiểu Thăng lấy đó làm chuẩn mực cho mình.

Lúc hắn đang thở dài thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra một cách thô bạo, trợ lý riêng của Vương Duệ ôm một đống văn kiện thật dày đi tới.

- Quản lý Bạch, anh đây rồi, đây là Vương tổng bảo tôi đưa cho anh. Anh làm xong trước sáng sớm ngày mai, Vương tổng muốn xem qua.

Tên trợ lý riêng sắc mặt lạnh lùng, để đồ vật kia lên trên bàn, mặc kệ xiêu xiêu vẹo vẹo, sau đó tùy ý đi qua Bạch Tiểu Thăng gật đầu một cái, quay đầu bước đi.

Toàn bộ quá trình Bạch Tiểu Thăng không nói gì, cau mày nhìn hắn ra ngoài.

Ban đầu người này còn khách sáo với hắn, hiện tại đã bày ra bộ mặt thối.

Bắt đầu ra chiêu sao?

- Xem ra, hắn đến để đánh tiên phong.

Bạch Tiểu Thăng nói thầm trong lòng.

Vương Duệ nhất định đã nói thứ gì đó với hắn. Nếu không phải vậy, hắn tuyệt không có bản lĩnh đến để trưng cái vẻ mặt đó ra.

Bạch Tiểu Thăng đi qua, mở đống tài liệu mà trợ lý Tiễn mang tới. Các loại đơn xin phải xử lý, văn bản tài liệu cần phê duyệt, loạn thất bát tao cái gì cũng có, không chỉ có công việc của cấp quản lý, còn có cấp Trưởng phòng, hỗn tạp một chỗ.

- Hồng Liên, những thứ này có được thêm điểm không?

- Không phải nội dung công việc cấp quản lý, không được thêm điểm.

Hồng Liên trả lời rất thẳng thắn.

Đúng thế, nếu làm thêm công việc khác mà có thể thêm điểm, hắn cũng không cần buồn bã.

Bạch Tiểu Thăng cầm tài liệu lên ném một cái, mắt nhìn cửa, ánh mắt thoáng hiện một vòng lạnh lẽo.

- Công việc tôi làm, làm khó dễ tôi thích. Nhưng mà không ai nói rằng tôi không phải chịu sự khinh bỉ! Với lại ông cho tôi những thứ này lại không thêm điểm, chậm trễ thời gian của tôi. . .

Bạch Tiểu Thăng lạnh mặt nói.

- Chuyện này tôi sẽ tính sổ với ông!

Đây là văn phòng của Bạch Tiểu Thăng.

Trước mặt Vương Duệ là một phần báo cáo tuần của hạng mục, hắn cẩn thận nghiên cứu.

Không thể không nói, phần báo cáo này làm rất tốt, kỹ càng và toàn diện, các mặt tiến triển của hạng mục, tình huống vừa xem là hiểu ngay. Xem hết cái này liền biết tiến triển công việc trên hạng mục của các phòng, có so sánh và nắm chắc toàn diện.

Nói như vậy, Bạch Tiểu Thăng này chủ trì rất tốt.

- Thật là một nhân tài, đáng tiếc, đáng tiếc. . .

Vương Duệ không nhịn được mà thở dài một tiếng.

Nếu không phải đắc tội Trần Cửu Thiên. Bạch Tiểu Thăng này cho dù hắn dùng hết tất cả cách cũng phải lôi kéo. Đây quả thực là người giúp đỡ Thần cấp! Cho dù không ở Bách Niên Cộng Trúc mà ở nơi khác, có một vị trợ thủ trợ giúp như thế, hắn cũng không sợ bất kỳ công việc gì!

Đáng tiếc!

- Ai bảo cậu không sợ chết, trêu chọc Trần gia, còn khiến Trần Phong thành bộ dạng kia! Đập ghế của Ngọc Hoàng đại đế, có bản lĩnh đi nữa thì cậu cũng xong rồi!

Vương Duệ tiếc nuối sau đó lại rất tha thiết.

Khiến Bạch Tiểu Thăng càng thảm, hắn càng được lợi.

Ngoại trừ không thể giết người, làm điên cũng được!

Vương Duệ không khỏi nghĩ đến Lý Minh Đồng.

Hiện tại hắn coi như thay thuộc hạ báo thù.

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng làm việc được gõ nhẹ nhàng.

- Vào!

Vương Duệ trầm giọng nói.

Cửa bị đẩy ra, trợ lý Tiễn đi tới, khép cửa lại.

- Vương tổng, tôi đã làm xong. Chẳng những có công việc chồng chất của Trần Đại Nha, tôi còn chạy thêm mấy phòng, cầm rất nhiều công việc thượng vàng hạ cám trộn lẫn vào, để sáng sớm ngày mai cậu ta đưa cho ngài, chắc chắn hắn chịu bó tay!

Trợ lý Tiễn dương dương đắc ý,

- Đừng nói một đêm, cho dù là hai ba ngày hắn cũng không thể làm xong! Đến lúc đó, ngay trước mặt toàn bộ Trưởng phòng hạng mục ngài có thể mắng hắn, làm hắn mất hết mặt mũi cùng tự tôn!

Vương Duệ khẽ cười một tiếng.

Trợ lý Tiễn này cũng rất hiểu chuyện. Hắn chỉ ra lệnh mang toàn bộ công việc đọng lại của Trần Đại Nha đưa qua, thế mà tự biết tăng thêm rất nhiều thứ.

Được rồi, thủ đoạn nhỏ của bè lũ xu nịnh, người trợ lý mình cũng làm vậy thôi.

Khi trợ lý Tiễn biết hắn muốn chỉnh Bạch Tiểu Thăng, còn cố ý cho hắn "Mười tám chữ tổng cương" :

- Sự tình mặc kệ lớn nhỏ, khắp nơi chèn ép, không phân lớn nhỏ, lúc nào cũng quở trách.

Giết người diệt tâm, ở trước mặt mọi người không ngừng phá nát tự tôn cùng lòng tin của một người, hắn lại không thể từ chức rời đi, kéo dài như thế, người này còn tốt sao!

Thật là kế độc!

Vương Duệ đã từng tuyệt đối không dùng thủ đoạn, nhưng mà hiện tại, hắn cảm thấy rất tốt!

Thử nghĩ xem, đem "Phế vật" Bạch Tiểu Thăng tới trước mặt Trần Cửu Thiên, vị vương này hài lòng, chẳng phải hắn có thể một bước lên mây sao.

Vương Duệ cảm giác được sự thoải mái.

Suy cho cùng chỉnh người khác lại là cảm giác này, cũng rất thú vị. Bảo sao Thượng Văn Thư thích chơi chiêu này.

- Vương tổng, mặc kệ ngài muốn làm thế nào để thu phục Bạch Tiểu Thăng, thì cũng cần nhớ rằng ngay trước mặt người ngoài, càng nhiều người càng tốt nhất định phải chỉ trích hắn! Như vậy thì tổn thương càng lớn!

Tiễn trợ lý nhìn Vương Duệ mơ màng, khóe miệng lạnh lùng, có lòng nhắc nhở.

- Tốt!

Vương Duệ gật đầu, nhìn trợ lý bằng ánh mắt khen ngợi.

Trợ lý Tiễn được lãnh đạo khen cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Trong văn phòng mới của Bạch Tiểu Thăng.

Trên bàn đầy văn bản tài liệu bị Bạch Tiểu Thăng phân ra làm hai đống, số văn bản hắn cần xử lý không nhiều.

Còn lại là công việc của các Trưởng phòng.

- Chỉ là một trợ lý riêng, dám sắp xếp cho mình nhiều vật ngáng chân như vậy, trở ngại mình thêm điểm, còn dám dùng vẻ mặt đó nhìn mình.

Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống, tay vân vê cái cằm.

- Anh thật không biết sống chết, cũng tốt, tôi sẽ dạy anh trước!

Bạn cần đăng nhập để bình luận