Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1281: Đám người Martin bị xui xẻo (2)

Người này cũng không tệ, hắn từng tham gia qua cuộc thi đấu tổng hợp MMA, thậm chí là trận đấu không hạn chế của UFC, có thể đánh ngã bọn người Peter, nhưng không có nghĩa là khi cả bọn người Peter cùng xông lên, cùng ẩu đả, thì Martin hắn căn bản cũng không phải đối thủ của họ.

Nhưng người ngay trước mắt này, lại có thể làm được ! Không chỉ có thể, mà còn dùng chưa đến thời gian mười phút !

Sự khác biệt giữa hai bên, dù không cần động thủ cũng biết rõ !

Động thủ, tức là muốn tìm cái chết !

Martin nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.

Một bên, Ngụy Tuyết Uyên và William sớm đã bị làm cho chấn động, cũng đang kích động không thôi. Bọn họ không ngờ tới, trên thế giới này lại có người có công phu hùng mạnh đến thế.

Sự chuyển hướng không ngờ tới này cũng xem như cứu được bọn họ.

Sau khi hai người này hưng phấn xong, đã nhảy tưng lên một cách kỳ quái, "chạy" về hướng nhóm người Bạch Tiểu Thăng.

Hành động này của bọn họ, đã làm Martin bừng tỉnh.

Martin đột nhiên nhào đến, lật lòng bàn tay một cái, liền xuất hiện hai con dao trên tay, sau khi vọt qua Ngụy Tuyết Uyên và William, hai cánh tay rắn chắc kẹp lấy cổ hai người bọn họ, hai con dao đâm thẳng vào cổ của bọn họ.

- Không được cử động!

Martin lập tức quát lên một tiếng.

Martin so với tất cả mọi người, thậm chí với cả tên Peter kia đều mạnh hơn nhiều, hai bắp tay màu đồng cổ, gân thịt dữ tợn ghìm chặt vào cổ Ngụy Tuyết Uyên và William, khiến cho họ có cảm giác không thở được.

Khi mà con dao sắc bén ấy đâm rách cả da thịt, dòng máu đỏ tươi đang trượt xuống, sự hoang mang sợ hãi kia còn hơn cả sự đau đớn của da thịt, khiến cho cả Ngụy Tuyết Uyên và William dựng cả tóc gáy, lạnh cả sống lưng.

Thần sắc của hai người trở nên vặn vẹo, không còn sự kinh ngạc trên khuôn mặt nữa mà được thay thế hoàn toàn bởi sự sợ hãi.

- Không được cử động!

Martin nhìn chằm chằm vào Lôi Nghêng, quát lên một lần nữa.

Bây giờ ngược lại trong lòng hắn không có bất kỳ hoảng hốt nào. Dù sao bây giờ con tin cũng đang trong tay của hắn, hắn đã có con át chủ bài trong tay.

Khi Lôi Nghênh nhìn thấy cảnh tượng này, đã nhíu mày.

Nếu như mặc kệ Ngụy Tuyết Uyên và William thì cục diện này không tính là gì, đừng nói đối phương tay cầm dao đâm, dù có là súng thì đối với hắn cũng là muốn tìm cái chết!

Nhưng hiện tại, hắn không thể không màng đến sự sống chết của hai người kia.

Cái này có chút như sợ ném chuột vỡ bình!

Lôi Nghênh nhịn không được xiết chặt nắm đấm, lần đầu tiên trong đời có cảm giác bất lực như vậy.

Tên Martin này cũng thật là giảo hoạt, chẳng những cơ thể có thể núp kỹ ở phía sau người Ngụy Tuyết Uyên và William, đến cả đầu cũng thấp hơn núp dưới đầu hai người họ, xem ra kinh nghiệm cũng không ít, biết cách tránh đạn!

Ngay lúc này để có thể tấn công trực diện cũng khó. Dù cho có là cảnh sát mang theo súng bắn tỉa đến, cũng sợ là khó khăn !

Ngụy Tuyết Uyên, William sợ đến mức run rẩy, đôi mắt như muốn khóc.

Vừa mới có người chết dưới dao, thịt được đem đi nuôi cá, bây giờ con dao đang kề trên cổ mình, sống chết chỉ đến trong nháy mắt.

Bất kỳ ai cũng sợ !

Phía sau Lôi Nghênh, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy cũng khẽ giật mình, thì thào nói

- Xem ra, Lôi Nghênh gặp phiền phức rồi đây.

Nói đến đây, Bạch Tiểu Thăng cúi người, từ mặt đất nắm lấy một viên gạch, ước chừng cỡ 1/3 viên gạch lớn.

Bạch Tiểu Thăng nhấc lên, cảm giác rất thuận tay.

- Anh Tiểu Thăng, anh muốn làm gì vậy ?

Lâm Vi Vi giờ phút này cũng có chút khẩn trương, nhỏ giọng nhắc nhở Bạch Tiểu Thăng.

- Tên Martin kia núp rất kín, sợ là không ném trúng.

- Không có việc gì, không có việc gì.

Bạch Tiểu Thăng thuận miệng nói, hắn đang dùng mắt đo đạc.

Người thường không thể làm được, nhưng dựa vào Hồng Liên Bạch Tiểu Thăng lại có thể !

Hơn nữa còn có tám chín phần thành công, hoặc là cao hơn !

- Lôi Nghênh, tránh ra!

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên trầm giọng quát.

Lôi Nghênh đang lưỡng lự, nghe Bạch Tiểu Thăng quát lên, không do dự nghiêng người tránh đi.

Một khối gạch vỡ nát quét qua.

Phía đối diện cũng chú ý tới!

Ngụy Tuyết Uyên bị dọa đến nhắm mắt lại, cục gạch kia quả là hướng tới phía hắn !

William cũng không nhịn được co rụt lại.

Kỳ thực Martin trốn sau Ngụy Tuyết Uyên và William, đã sớm chú ý tới cục gạch đang bay kia!

Nhưng mà cục gạch đó rõ ràng bay lệch đi nên Martin không chút quan tâm.

Thậm chí, Martin còn nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ý tứ giễu cợt hiện rõ trên đôi mắt.

Ngươi cho rằng ngươi là ai?

Là người đàn ông bên kia sao?

Còn dám ra tay?

Nhìn đi, bay lệch rồi phải không. . .

Martin khinh thường, khóe miệng nhếch lên chế giễu, sau đó đột nhiên bị chấn động, cứ như vậy duy trì tư thế mỉm cười, thân thể mềm nhũn, ngã xuống.

Cả Ngụy Tuyết Uyên và William đều nhìn về phía sau, mờ mịt nhìn Martin ngã xuống, còn không rõ được tình huống gì đang xảy ra.

- Tuyệt vời !

Lôi Nghênh lại nhịn không được tán thưởng.

Bạch Tiểu Thăng ném cục gạch vào vách tường đối diện, khối gạch lớn nhất phản ngược ra, đánh trúng vào ót của Martin. Chỉ sợ Martin cũng không biết tình huống như thế nào, liền choáng, cũng xem là người ngã xuống đất thú vị nhất. . .

Ngụy Tuyết Uyên và William cũng bình tĩnh trở lại, khi biết mình được cứu, trực tiếp ngồi sụp xuống.

Hai người gấp rút hô hấp, nhịn không được nhìn về người đang vỗ vỗ những tro bụi trên tay, cất bước đi tới chỗ Bạch Tiểu Thăng.

Lần này trong ánh mắt của hai người đều mang đầy lòng cảm kích.

Trải qua ranh giới của sự sống và cái chết ai cũng biết hai chữ cảm ơn, bọn họ cũng không ngoại lệ.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đi qua, Lôi Nghênh giúp Ngụy Tuyết Uyên, William cởi trói, xé đi băng dính trước miệng, cả hai người đều không kìm được há miệng thở dốc, có cảm giác như sống lại.

- Các người cũng thật tội, gặp trúng bọn đầu đường xó chợ này, lần sau ra ngoài vẫn là nên chú ý an toàn nhé.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Đoán chừng hai người này cũng không thiếu vệ sĩ, chỉ là vì trước nay không có gì xảy ra nên cũng chủ quan không dẫn theo.

Xem ra lần này, bọn họ đã được giáo huấn.

- Cậu nói đúng !

William thành khẩn nói, ánh mắt cảm kích.

- Cảm ơn.

Ngụy Tuyết Uyên cũng thực lòng nói, đồng thời nhìn Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh có chút do dự, nói,

- Trước kia có chỗ nào đắc tội… Tiểu Thăng cậu đừng chấp nhất nhé!

Bạch Tiểu Thăng nhìn hai người cười, cũng không nói thêm gì.

- Vậy những người này làm sao bây giờ ?

Lâm Vi Vi nhịn không được hỏi.

Mọi người nhìn những người đang nằm dưới đất, đang muốn báo cảnh sát, liền nghe được tiếng xe cảnh sát hú còi.

Mọi người sững sốt, nhìn về phía xe cảnh sát.

Sau đó, những cảnh sát Nam Đức xuống xe, chỉa súng vào bọn họ.

- Các người đã bị bao vây !

- Mau buông vũ khí xuống !

- Còng tay họ lại !

Những tiếng cảnh cáo dần dần phát ra.

Bọn người Bạch Tiểu Thăng biết rõ, trong trường hợp này nhất định phải làm theo yêu cầu.

Nhưng mà không đợi mọi người hành động, đã thấy một người con gái mắt xanh xinh đẹp đi cùng với những vị cảnh sát chạy ra, hô to

- Ngừng lại! Không được nổ súng! Đó là em trai tôi !

William đứng bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, nhìn thấy người con gái kia lập tức sững sờ, hô to

- Chị Sophia!

Cuối cùng, ba người Bạch Tiểu Thăng cũng không bị áp chế.

Sophia chị gái của William là người dẫn đội cảnh sát đến, họ rất quen thuộc với cảnh sát, lại thêm địa vị nhà William, sau khi giải thích rõ ràng, cảnh sát chỉ bắt nhóm người Martin đưa đi.

Đối với việc mấy người Bạch Tiểu Thăng có thể đánh bại những tên to con này, cũng làm cho cảnh sát phải kinh ngạc.

- Người hầu của em gọi điện cho chị nói em đã mất tích, camera cho thấy em bị bắt đi nên chị liền dẫn người tới. Em còn không biết may là em có mang theo “Tộc Huy”, bên trên có định vị nên mọi người mới có thể tìm được em nhanh như vậy.

Sophia trừng mắt nhìn đứa em của mình, trách mắng.

Thẳng thắn mà nói Sophia là một người đẹp khó tưởng, có đôi chân thon dài, dáng người mê hoặc, chỉ là khi lải nhải cũng rất lợi hại, hơn nữa có cảm giác không thể phản kháng được, cách ăn mặc rất chỉnh tế, vừa nhìn đã biết là lãnh đạo cấp cao.

Đến cả William cũng không dám phản kháng.

Bạch Tiểu Thăng đồng cảm nhìn William, chuẩn bị chào hỏi rồi rời đi.

Sophia nhìn về Bạch Tiểu Thăng, dò xét rồi mỉm cười.

- Chàng trai này, cảm ơn cậu đã cứu em trai của tôi. Nhà tôi sẽ đáp trả cậu thật tốt.

- Không cần.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Có lẽ cảm giác được Bạch Tiểu Thăng không giống người bình thường.

Chị gái xinh đẹp này cười đưa tay qua, giới thiệu bản thân mình với Bạch Tiểu Thăng.

- Làm quen biết một chút. Tôi tên là Sophia, sự vụ quan chấp hành của tập đoàn Chấn Bắc tại Châu Á!

Bạn cần đăng nhập để bình luận