Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 832: Người xấu Bạch Tiểu Thăng!



Bạch Tiểu Thăng ở trong cửa hàng bán quần áo một giờ liền. Trong khoảng thời gian này, quả thực khách hàng chen chúc xếp hàng đông nghẹt.

Người đã mua quần áo lại lần nữa đến, đồng thời dẫn theo người nhà mình, chị em, cũng có rất nhiều người mới tới.

Lại thêm quyết định của cửa hàng trưởng, tất cả các nhân viên hướng dẫn tại cửa hàng lập tức tung ra tuyên truyền khắp nơi nhằm gây chú ý hơn cho khách hàng, nói rằng vị chuyên gia thời trang trẻ tuổi này chỉ miễn phí phối hợp trang phục trong vòng một giờ, không hơn không kém, cơ hội khó có được.

Thoáng một cái, quả thực khiến cho người ta điên cuồng.

Trước chỗ tính tiền, cũng chen chúc một đội ngũ thật dài.

Cửa hàng trưởng càng là vui không ngậm miệng được.

- Hôm nay, chỉ trong vòng một giờ thôi mà lưu lượng khách cùng số lượng xuất hàng thật kinh khủng, quả thực là đỉnh cao của tháng này.

- Không, chính là đỉnh trong đỉnh cao của năm nay.

- Chỉ cần xông pha như thế này một canh giờ, thì cấp cho người thanh niên kia giảm giá 75%, một điểm cũng không lỗ.

- Cùng lắm thì kiếm tiền lời ít hơn mấy bộ y phục mà thôi.

Cửa hàng trưởng vô cùng hài lòng với "quyết sách anh minh" của mình. Sau một giờ, ba người Bạch Tiểu Thăng, Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt cầm quần áo mà mình mua, tính tiền rời đi.

Cửa hàng trưởng một đường đuổi theo, cùng với Bạch Tiểu Thăng cười bồi nói:

- Tiểu huynh đệ, có hứng thú hay không tới làm nhân viên hướng dẫn mua hàng? Một tháng tôi trả cho cậu 10 ngàn, nếu cậu cảm giác chức vụ hơi thấp, thế thì làm phó cửa hàng trưởng có được không? Có trích phần trăm.

Trong mắt của vị cửa hàng trưởng xinh đẹp này, Bạch Tiểu Thăng quả thực không phải là người, mà là một kiện thần khí chiêu tài di động a.

Một nhân viên hướng dẫn mua hàng tiền lương một tháng 10 ngàn, còn có thể trích phần trăm.

Cái này ở Lâm châu, quả thực là công việc không thể tưởng tượng!

Giang Nguyệt nghe được tin này lại trợn mắt há hốc mồm, hận không thể tiến lên lấy mình thay thế Bạch Tiểu Thăng đáp ứng.

Đáng tiếc, Bạch Tiểu Thăng chỉ mỉm cười, lại trực tiếp khéo léo từ chối.

10 ngàn cũng không để ý tới, mí mắt cũng không thèm nháy một cái, gia hỏa này, thật xấu xa đáng ghét.

Giang Nguyệt nhìn một màn này cũng vô hình dâng lên lửa giận.

- Để anh liên tiếp hai ba phen bận bịu giúp đỡ, mà lại không có thành ý sao được. Tôi mời anh ăn bữa cơm nhé.

Ra khỏi cửa hàng trang phục, đã đi được một lúc, Tô Lăng Ngữ liền nở nụ cười đối với Bạch Tiểu Thăng nói.

- Không cần thiết, vẫn là tôi mời cô a. Dù sao cũng phải ở nhà của cô, ăn ngủ. . .

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Aizzz, lại không có ý tứ, bỗng nhiên quên mất cô không thích xách lên cái đề tài này. Được rồi, vậy cô liền coi tôi là một người thanh niên ga lăng, không tiếp nhận nữ nhân mời khách đi.

Tô Lăng Ngữ còn muốn nói điều gì, lại nghe được Giang Nguyệt cười lạnh, âm dương quái khí đối với Bạch Tiểu Thăng nói.

- Anh mời cơm à, vậy anh có tiền sao!

Nha đầu này rõ ràng là đang tức giận.

Vừa rồi ở trong tiệm, nàng cầu hắn chọn mua cho mình một bộ, nhưng Bạch Tiểu Thăng lại ngoảnh mặt làm ngơ, tiến lên giúp một cô gái khác lựa chọn trang phục.

Ban đầu, nàng còn tưởng rằng cửa hàng đông đúc, la hét lộn xộn ồn ào, Bạch Tiểu Thăng nghe không được.

Kết quả Tô Lăng Ngữ chỉ nói giúp lấy một câu, thanh âm chưa đủ lớn, Bạch Tiểu Thăng liền lập tức đáp lại.

Giang Nguyệt bị chọc tức, trước mắt đối với Bạch Tiểu Thăng không những không có cảm tạ, mà còn có cừu hận rất lớn.

- Tôi không có tiền, nhưng cô lại có a.

Bạch Tiểu Thăng cười ha hả nói với Giang Nguyệt.

- Cô làm trễ nải chuyến tàu cao tốc đi Vân Hải của tôi, từ nơi này tính toán lên, cũng được mấy trăm ngàn a.

Sắc mặt Giang Nguyệt trong nháy mắt liền biến đổi, trực tiếp muốn nói —— tôi liền không cho.

Nhưng trong bụng nàng lại đánh tiếng, không muốn thiếu tiền của loại người này.

- Đi, chúng ta chẳng những phải ăn cơm, còn phải đi xem phim, có vẻ như đây là một bộ phim quân sự rất phổ biến hiện nay, tôi không thể chờ đợi được.

Bạch Tiểu Thăng đi trước, chào hỏi Tô Lăng Ngữ.

- Còn có, tôi bị người khác nhờ vả, muốn mua chút khô mứt hoa quả đặc sản, một hồi cô có thể giới thiệu cho tôi mấy cửa tiệm có được hay không?

Tô Lăng Ngữ mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng biểu hiện khoa trương, một bên nhìn Giang Nguyệt một bộ dáng mặt đỏ tía tai, mắt đầy lửa giận, thật là không biết nên khóc hay cười.

Hai người này, oan oan tương báo đến khi nào.

Cuối cùng, ba người tìm được một nhà hàng kiểu Trung Quốc, chọn một vài món ăn tận hưởng một bữa cơm trưa phong phú.

Tô Lăng Ngữ cùng với Bạch Tiểu Thăng lại trò chuyện về học vấn tri thức, tán gẫu với nhau về trang phục, ngược lại rất vui vẻ.

Giang Nguyệt nghiêm mặt, ở một bên hung hăng nhai nuốt lấy đồ ăn, tựa như đang gặm Bạch Tiểu Thăng vậy.

Cơm nước xong xuôi, Bạch Tiểu Thăng trực tiếp gọi nhân viên phục vụ tới, tư thái mười phần, thật giống như so sánh với ông chủ lớn còn đại gia hơn, ngón tay chỉ chỉ Giang Nguyệt.

- Trợ lý của tôi tính tiền.

Nhân viên phục vụ nhìn Bạch Tiểu Thăng ánh mắt vô cùng cung kính, sau đó nở cười chuyển hướng qua Giang Nguyệt. Giang Nguyệt hận không thể cầm đĩa đồ ăn ném vô mặt của Bạch Tiểu Thăng, cuối cùng vẫn là nghiến răng nghiến lợi lấy bóp tiền ra, đem từng tờ từng tờ tiền dùng hết sức đập mạnh lần lượt lên mặt bàn.

Ánh mắt nhân viên phục vụ hơi thay đổi.

Hiện tại, viên trợ lý này, tính tình sao lại lớn như vậy?

Cô gái trẻ này tay không đau sao?

Ra khỏi nhà hàng, Bạch Tiểu Thăng cười nhìn Tô Lăng Ngữ nói.

- Thời gian còn sớm, cô vội vã về nhà sao nếu không vội thì đi xem phim đi, tôi mời cô.

- Tốt.

Gương mặt Tô Lăng Ngữ ửng đỏ, cười ứng theo nói.

- Không đi nữa, Lăng Ngữ cùng tôi phải về nhà rồi.

Giang Nguyệt hằm hè nói.

- Cậu có chuyện gì gấp, cậu cứ đi trước đi.

Tô Lăng Ngữ nghiêm túc đáp lại.

Giang Nguyệt nghiêng người lách qua Bạch Tiểu Thăng một chút, nghiến răng nghiến lợi thầm thì nói.

- Hiện tại lừa đảo nhiều lắm, tớ làm sao thả tâm lưu một mình cậu cho một tên thanh niên không biết nguồn gốc cơ chứ, không được! Cậu nếu không về, tớ liền đi theo.

- Muốn đi thì đi thôi, tôi cũng mời cô xem phim luôn.

Bạch Tiểu Thăng sảng khoái cười, bổ sung thêm một câu:

- Đương nhiên, cô phải trả tiền.

Mắt thấy thần thái của Bạch Tiểu Thăng, Giang Nguyệt hận không thể đánh chết hắn.

Cứ như vậy, ba người một đường dạo phố, một đường tìm kiếm rạp chiếu phim.

Tiện đường, Bạch Tiểu Thăng còn tìm cửa hàng mứt hoa quả khô lâu đời ở hai bên đường đi, mua chút trái cây, đương nhiên cũng là Giang Nguyệt trả tiền.

Giang Nguyệt không muốn trả, Tô Lăng Ngữ liền chủ động muốn thay Bạch Tiểu Thăng trả tiền.

- Cũng tốt, trở về để nàng trả tiền lại cho cô, nếu như nàng ngay cả chút tiền ấy cũng không trả, bạn thân lại nhỏ mọn như vậy thì cũng không cần.

Bạch Tiểu Thăng chế nhạo nói.

- Bạch Tiểu Thăng, anh là một tên hỗn đản, là người xấu.

Giang Nguyệt tức giận đến mức nghiến hàm răng, rất muốn rất muốn bóp lấy cánh tay của Bạch Tiểu Thăng mà cắn cho mấy cái.

Như thế nhất định vô cùng thoải mái!

Ba người một đường tìm kiếm, rốt cuộc tìm được rạp chiếu phim, mua vé xem phim lúc ba giờ rưỡi, thuận tiện mua chút bắp rang cùng đồ uống.

Trên đường tiến vào khu vực phòng chiếu, Giang Nguyệt hung hăng tóm lấy từng nắm từng nắm bắp rang bỏ vào trong miệng, dùng hết sức nhai nuốt, dùng bắp rang phát tiết phẫn uất của chính mình.

Tô Lăng Ngữ ở bên cạnh hé miệng không dám cười.

Cái này chỉ sợ vẫn là lần đầu có người khiến cho bạn thân của nàng hung hăng đến như vậy, trêu đùa để cho cô ấy chật vật như thế.

Trải qua hai giờ xem phim, lúc đi ra, thời gian không sai biệt lắm là năm giờ rưỡi.

Sắc trời cũng không còn sáng sủa nữa mà đã tối hơn.

- Nên về nhà thôi, ngồi xe về nhà cũng mất một giờ đồng hồ rồi đó.

Tô Lăng Ngữ nói.

Vừa nói xong, Giang Nguyệt bên kia bỗng nhiên kêu to.

- Ai nha, Lăng Ngữ! Những thứ bút mực giấy nghiên mà cậu mua kia, cái túi ấy tớ để quên ở bên trong rồi.

Đồ vật quá nhiều, lại để phân tán, hơn nữa lại bị tức giận bao trùm, nàng lại rơi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ.

- Để tớ đi tìm.

Tô Lăng Ngữ muốn quay trở lại.

- Vẫn là để tôi đi tốt nhất, hai người các cô ở chỗ này chờ một lát.

Bạch Tiểu Thăng vừa nói vừa bước nhanh quay người trở lại.

- Gia hỏa này, lúc này cũng rất giống nam nhân.

Giang Nguyệt nhìn xem bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng, nhịn không được lầm bầm trong miệng, sau đó lại tức giận:

- Cũng không phải tại hắn, đồ vật của tớ làm sao sẽ quên được! Thật là tức chết tớ rồi, gia hỏa này đích thị là một cái sao chổi.

- Tiểu Ngữ, tớ nhìn thấy cậu thật giống như đối với hắn có ấn tượng rất tốt, cậu tuyệt đối không được ưa thích hắn, nam nhân như vậy, sẽ để cho cậu xui xẻo cả đời, biết không.

Giang Nguyệt nghiêm túc cường điệu một phen.

Tô Lăng Ngữ vừa buồn cười vừa tức giận mà nhìn người bạn thân của mình.

Bà tám này, lòng dạ rất hẹp hòi, Bạch Tiểu Thăng đắc tội nàng nặng như vậy, nàng đang trả thù.

- Aizzz, cậu nha.

Tô Lăng Ngữ bất đắc dĩ cười một tiếng, lắc đầu ngao ngán.

Giờ phút này, khoảng cách cách hai nàng bên ngoài mấy chục bước, ở một ngõ hẻm nhỏ yên tĩnh, bỗng nhiên đột ngột đi ra hai người, đi lại tập tễnh, hai bên cùng dìu đỡ lẫn nhau. Thẳng hướng hai nàng mà đến!

Bạn cần đăng nhập để bình luận