Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2457: Thực hiện chút khiển trách (2)

Bạch Tiểu Thăng nhún vai, thấy Lôi Nghênh nhìn mình giống như muốn xem náo nhiệt, lập tức nói:

- Thế nào? Anh cũng không muốn nỗ lực, hay là cũng muốn một chiếc tàu du lịch như vậy?

...

Ba người Bạch Tiểu Thăng cuối cùng tìm được chỗ thang máy, chỉ có điều ở đây chuyên dành cho khách quý dùng, khi đi vào trong có cửa quay, cần phải quét vé tàu.

Vé tàu của đám người Bạch Tiểu Thăng là cấp cao nhất, tất nhiên đi qua được.

Phía trước ba người là một đám người, gồm bốn người trẻ tuổi hai trai hai gái, còn có một người trung tuổi với khí thế thận trọng và một ông già đi tới chỗ quét vé trước.

Nhưng dường như mấy người trẻ tuổi kia mới là cấp trên, bọn họ vừa nói vừa cười đi ở phía trước, người trung tuổi và cụ già ngược lại lặng lẽ, nhắm mắt đi theo phía sau.

Nhìn bốn nam nữ trẻ tuổi này cũng trạc tuổi Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi, tất cả là người da trắng. Nhìn vẻ ngoài, có thể nói là bọn họ là trai đẹp gái xinh, hơn nữa ăn mặc cầu kỳ, trang sức lập lòe, vừa nhìn đã biết là xuất thân không tầm thường.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ tùy ý liếc nhìn, ngược lại không quá để ý.

Dù sao bèo nước gặp nhau, không cần quá quan tâm tới người không quen biết, làm vậy cũng không tính là lịch sự.

Sáu người kia đi phía trước, ba người Bạch Tiểu Thăng ở phía sau. Sau khi đi tới chỗ thang máy, chỉ thấy có hai thang máy, theo bảng hiển thị thì thang máy đang dừng ở tầng 15, bao gồm phòng hoàng gia là chỗ tầng dành cho các phòng cao cấp.

Trên đường đến đây, Phil đã từng giới thiệu cho mọi người, thật ra phòng cao cấp trên tàu không có kích thước lớn hơn phòng bình thường, chỉ là có ban công và cửa kính, vị trí tốt hơn mà thôi.

Chỉ có phòng hoàng gia mới có trang trí cấp khách sạn ngôi sao, là phòng được hưởng thụ theo đẳng cấp cao.

Lúc này, bởi vì thang máy chuyên dành cho khách quý nên vị trí lại tương đối kín, ngoại trừ đám người trước mặt và đám người Bạch Tiểu Thăng, cũng không có ai khác.

Hơn nữa đám người Bạch Tiểu Thăng đi vào, lại vừa vặn có một bên thang máy mở ra.

Sáu người phía trước không hề dừng lại, đi thẳng vào.

Thang máy này không nhỏ, đủ để chứa hơn mười người, cho nên sau khi sáu người đi vào vẫn có vẻ rộng rãi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng tất nhiên cũng định đi tới.

Nhưng không đợi Lâm Vi Vi bước nhanh vào trong, lại có một người phụ nữ tóc dài mũi cao, vẻ mặt kiêu ngạo, trực tiếp bước tới ngăn cản.

Người phụ nữ tóc dài hất cằm lên, vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo nói:

- Ở đây không phải chỗ của các người, các người chờ thang máy khác.

Lâm Vi Vi lập tức sửng sốt, nhìn trong thang máy rộng rãi thì lập tức nhíu mày, không phục nói:

- Rõ ràng bên trong còn hơn một chỗ trống, sao lại không có chỗ cho chúng tôi? Dựa vào đâu mà muốn chúng tôi đi thang máy sau chứ?

Người phụ nữ tóc dài chặn đường liên tục cười lạnh:

- Vì sao à? Bởi vì chúng tôi không có thói quen đi thang máy chung với những người khác. Không khí trong lành ở đây… có hạn.

Câu này rõ ràng là đang sỉ nhục người!

Lâm Vi Vi tức giận, thấy cửa thang máy sắp đóng lại thì giơ tay ra chặn, tức giận nói:

- Cô nói gì vậy, cô phải xin lỗi chúng tôi!

- Đám người Châu Á các người tới đây, nghe không hiểu sao?

Người phụ nữ tóc dài này cười nhạo nói:

- Còn muốn tôi nói lời càng khó nghe hơn sao? Tuyệt đối đừng, tôi là người có phân thận có tố chất!

Lời này đúng là quá khinh người.

Lâm Vi Vi không nhịn được muốn lý luận với đối phương một hồi, dạy cô ta cách làm người thế nào.

Trong thang máy, một cô gái da trắng búi tóc cao nâng mí mắt, lạnh lùng nói với Lâm Vi Vi:

- Buông tay ra. Cô đang chặn thang máy của chúng tôi đấy, cô… gái… Châu… Á!

Người phụ nữ này dường như là người có thân phận cao nhất trong đám người kia, sau khi cô ta lên tiếng, những người khác cũng liên tục lên tiếng.

Hai người đàn ông da trắng bên cạnh vốn thấy Lâm Vi Vi liền xúc động, tròng mắt chiếu sáng, chẳng qua ở trước mặt hai người bạn gái thì dường như không tiện tới gần làm quen với Lâm Vi Vi.

Bây giờ, bọn họ lại lên tiếng mà không hề do dự.

Một người đàn ông hơi cao còn khách sáo "Khuyên" nói:

- Cô à, vẫn mong cô chờ chuyến thang máy sau đi, cô chặn thang máy thế này thật sự không tốt đâu.

Một người đàn ông khác với làn da ngăm đen cũng nói:

- Làm một quý cô có tu dưỡng thì không nên làm như vậy!

Vào giờ phút này, ngay cả người đàn ông trung tuổi và ông già phía sau cũng lần lượt lên tiếng, nhưng bọn họ không hề không khách sáo.



- Thả cửa thang máy ra, không giáo dưỡng!

- Ở đây không phải là nhà cô mà cô muốn thế nào cũng được đâu!

Hai người dựa vào tuổi tác cao, lấy phong thái người trên quát mắng người trẻ tuổi Lâm Vi Vi, với tiêu chuẩn kép lại có tai như điếc với hai người phụ nữ bên phía bọn họ.

Mấy người mồm năm miệng mười liên tục lên tiếng, trong giây lát làm cho Lâm Vi Vi ứng phó không kịp, tức mà không biết phản bác lại ai.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh ở phía sau Lâm Vi Vi, không khỏi nhíu mày nhìn nhau.

Thẳng thắn mà nói, Vi Vi đã rất kiềm chế! Đối phương thật sự quá đáng!

Vi Vi bị người ta ức hiếp ngay trước mặt mình, còn là bị một đám người, trong đó có bốn người đàn ông, bọn họ sao có thể chịu được điều này!

Lúc này Lôi Nghênh muốn bước lên trước, lại bị Bạch Tiểu Thăng giơ tay ngăn cản.

Đúng vào lúc này, thang máy bên cạnh phát ra một tiếng đinh.

Thang máy tới nơi, thậm chí cửa thang máy cũng mở.

Bạch Tiểu Thăng nháy mắt với Lôi Nghênh, Lôi Nghênh hiểu ý, gật đầu.

- Các người có thái độ gì vậy...

Lâm Vi Vi vẫn còn tức giận đến run người, lại muốn lớn tiếng tranh luận với sáu người kia.

- Vi Vi, đi, đi thôi, thang máy bên này đã tới rồi.

Lôi Nghênh tiến lên kéo cánh tay Lâm Vi Vi, trực tiếp kéo cô đi tới một thang máy khác.

Lâm Vi Vi tức giận nhảy cẫng lên, kêu to:

- Lôi Nghênh, anh đừng kéo em, bọn họ sỉ nhục chúng ta, em phải dạy cho bọn họ biết phải làm người thế nào...

Lôi Nghênh không nghe cô giải thích, dẫn cô qua một thang máy khác.

Bạch Tiểu Thăng lại đứng ở trước thang máy có sáu người, thản nhiên nhìn những người này.

- Anh nhìn cái gì, người Châu Á kia!

Một người đàn ông trong sáu người kia lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, quát hỏi.

Nếu không phải đối mặt với người đẹp, bọn họ tất nhiên không khách sáo nữa.

Những người khác cũng lạnh lùng khinh miệt quan sát Bạch Tiểu Thăng, cho rằng Bạch Tiểu Thăng muốn ra mặt cho người bạn của mình.

Anh muốn mở miệng mắng chửi người, hay trực tiếp ra tay à?

Bọn họ đều không khiếp sợ, dù sao bọn họ cũng đông người.

Người Châu Á này nhìn nho nhã yếu ớt ra chiêu thế nào, đều là anh chịu thiệt.

Kết quả, Bạch Tiểu Thăng không nói một lời, không ngờ xoay người rời đi.

Thấy cửa thang máy từ từ đóng lại, một người đàn ông trong thang máy cười lạnh nói:

- A, người Châu Á, người nhát gan!

Bạch Tiểu Thăng với vẻ mặt vô cảm, giơ tay lên dứt đứt một cái cúc áo trên áo mình, đi tới trước một thang máy khác mà không thèm liếc nhìn lại lấy một cái, tiện tay bắn cúc áo trong tay bay đi.

Cái cúc áo này lập tức giống như sao xẹt bay ra, trong chớp mắt khi cửa thang máy của sáu người kia khép lại, đã lọt qua khe hở.

- Á!

Người phụ nữ sỉ nhục Lâm Vi Vi trước đó bỗng nhiên cảm giác môi đau xót, có thứ gì lướt qua, chỉ cảm thấy đau rát.

Bất chợt "cốp" một tiếng, một người đàn ông khác lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết và che trán mình.

Sau đó bức tường thang máy phát ra tiếng động trong trẻo, có thứ gì đó mượn đàn hồi lực, lập tức bắn lại mũi của một người phụ nữ, cuối cùng bay lên đập vào trên mí mắt của một người.

Người trung tuổi kia và cụ già phía sau thậm chí không rõ có chuyện gì xảy ra, lại thấy bốn người trẻ tuổi có thân phận đặc biệt trước mặt kẻ che mặt, người ôm đầu, người kêu thảm thiết, chật vật không chịu nổi.

Hai người này đều sửng sốt.

Lúc này có một vật rơi xuống đất và phát ra âm thanh rõ ràng, thậm chí nảy lên trên mặt đất mấy cái.

Chờ thứ kia dừng hẳn, người lớn tuổi mới nhìn thấy rõ ràng, giật mình thì thào:

- Cúc áo à?

Bạch Tiểu Thăng bước vào một thang máy khác, lúc tiện tay ấn nút đóng cửa, ba người bên này lại nghe liên tục có bốn tiếng kêu thảm thiết, khiếp sợ vang lên.

Lâm Vi Vi lập tức ngẩn người, Lôi Nghênh trực tiếp nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Cửa thang máy đóng lại, di chuyển lên trên.

- Là anh làm à, anh Tiểu Thăng?

Lâm Vi Vi không nhịn được hỏi.

Bạch Tiểu Thăng quay đầu cười:

- Kẻ dám bắt nạt Vi Vi của chúng ta, không phải mắt bị mù thì chính là miệng thích ăn đòn, tôi cũng lười nói đạo lý với bọn họ, để cho bọn họ chút khổ sở đi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Lôi Nghênh nói:

- Nếu còn có lần sau, vậy chúng ta cũng chẳng cần phải làm người đàn ông lịch sự nữa, đánh bọn họ.

Lôi Nghênh cười, gật đầu.

Lâm Vi Vi nhoẻn miệng cười, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng trong lúc vô ý, Lâm Vi Vi thấy trong thang máy có treo đồng hồ thì lập tức bị dọa cho giật mình:

- Ái chà, sao đã đến lúc này rồi mà Phil còn chưa liên hệ với chúng ta, cô ấy còn kịp không!

Vào giờ phút này, con đường lên tàu Moonlight Bird Princess đã đóng lại.

Ở trong phòng kiểm tra an ninh, Phil vẫn đứng ở trước cửa sổ sát đất, bình tĩnh khoanh tay nhìn chiếc tàu du lịch sắp rời đi.

Hình như cô ta không hề sốt ruột.

Bạn cần đăng nhập để bình luận