Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 222: Đừng để tôi gặp lại anh!



Bạch Tiểu Thăng bị dọa kêu to một tiếng, những người qua đường xung quanh đều hướng mắt nhìn bọn họ.

- Sao thế?

Bạch Tiểu Thăng vội vàng hỏi.

Dương Thiến Nhi cầm điện thoại đi động của mình nhìn chầm chầm nước mắt sắp trào ra.

Điện thoại di động của nàng bị bể nát, với lại trong túi có còn một bình nước cũng bị đổ.

Bạch Tiểu Thăng thấy trong tay nàng, cầm một đống các mảnh vỡ ướt nhẹp nước.

- Là điện thoại sao.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được thở dài một hơi, không phải chỉ là một cái điện thoại sao.

- Đổi một cái mới là được rồi, cô còn luyến tiết chi một cái di động?

Bạch Tiểu Thăng nói.

Nữ nhân đổi di động, rất là phiền phức nha.

Lại nói, Dương Thiến Nhi đội một cái mũ lưỡi trai có giá cũng hơn năm trăm nên chắc cũng không phải là hạng người thiếu tiền a.

- Anh thì biết cái gì! Trong đây có video trực tiếp buổi hòa nhạc đó!

Dương Thiến Nhi gấp gáp nói.

- Cô lên internet, download một đoạn khác về không được sao, nói không chừng so với cái video của cô còn rõ hơn.

- Anh không biết gì hết. Cái này còn mang ý nghĩ kỷ niệm cái khác làm sao có thể so được như vậy.

Dương Thiến Nhi đã thật sự rơi lệ rồi.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được gãi gãi mặt. Lúc đầu không có mấy người để ý, nhưng bây giờ có rất nhiều người xung quanh họ chỉ trỏ.

- Nhìn đi một đại nam nhân vậy mà làm cho nữ nhân khóc kìa!

- Ai, nam nhân thời nay thật không biết thương hương tiếc ngọc, còn đâu là phong độ của nam nhân nữa.

- Anh không thể đối với em như vậy nha, nếu không em chết cho anh xem!

m thanh chỉ trích, nghị luận vang lên bốn phía, làm cho Bạch Tiểu Thăng hết đường chối cãi.

- Đừng khóc, chẳng phải chỉ là một cái video thôi sao.

Bạch Tiểu Thăng nhỏ giọng khuyên nhủ.

Đã không khuyên thì thôi vừa mở miệng Dương Thiến Nhi liền khóc ra thành tiếng.

Bạch Tiểu Thăng triệt để không còn cách nào khác đành đưa tay vào trong túi của mình lấy ra một đồ vật đưa cho nàng.

- Cái này cho cô nè!

Dương Thiến Nhi còn muốn tiếp tục khóc, bỗng nhiên nhìn thấy vật kia liền nhảy dựng lên, trong khiếp sợ còn lộ ra một tia cuồng hỉ.

- Album mới của Ngụy Mặc Nhiễm còn có cả chữ ký!

Thời điểm Dương Thiến Nhi rời khỏi thành phố Thiên Nam, album mới vừa mới phát hành, nên nàng không có mua được!

Hơn nữa phía trên chữ ký của Ngụy Mặc Nhiễm còn có lý hiệu, cái này rõ ràng là phiên bản có hạng!

- Anh cũng có đến xem trực tiếp đúng không, cái này là, là, là được ở đó phát cho hả?

Dương Thiến Nhi có chút lắp bắp nói, sau đó gắt gao ôm nó vào trong ngực, cảnh giác nhìn Bạch Tiểu Thăng như sợ hắn sẽ đổi ý cướp lại.

- Anh cho tôi thật sao? Không cho phép đổi ý!

Bạch Tiểu Thăng liếc nàng một cái, tiếp tục đi lên phía trước. Mặc kệ nàng.

Dương Thiến Nhi lại đuổi theo, có chút ngượng ngùng nói.

- Tôi trả tiền lại cho anh nha!

- Không cần! Chỉ là một album có chữ ký thôi mà đừng nói là một cái mười cái tôi cũng có.

Bạch Tiểu Thăng uể oải nói, lập tức nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Dương Thiến Nhi dừng trên người mình.

Nói như vậy chẳng phải album có chữ ký của thần tượng cô không đáng một đồng sao!

- Có bảo bối trong tay, vậy mà anh không biết lấy ra khoe khoang sao!

Dương Thiến Nhi nghĩ đến lúc ở trên xe buýt, mình đem một đoạn video ở hiện trường xem như bảo bối, còn ở trước mặt người này bật lên khoe khoang, bây giờ cảm thấy thật là xấu hổ mà.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thần sắc của Dương Thiến Nhi, rất là buồn cười.

Hắn cũng không có nói láo, trong túi xách của hắn còn có mười tám cái album. Đây đều là lúc kết thúc buổi họp báo hắn hướng Ngụy Mặc Nhiễm xin được.

Ngoại trừ có một cái cực kỳ đặc biệt, đã tặng cho Ngụy Tuyết Liên. Còn lại tất cả cậu ta muốn đem về nhà làm lễ vật.

Điều này Dương Thiến Nhi đương nhiên là không biết rõ.

Nàng hiện giờ như tiểu hài từ nhận được lễ vật mà mình thích, đi đường tung tăng ca múa.

- Tôi có chuyện muốn hỏi cô.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên lên tiếng.

- Hỏi đi, tâm tình của tôi hiện tại rất tốt.

Dương Thiến Nhi lật đi lật lại cái album, si mê nói.

- Cô vì cái gì mà dám đứng ra cản đường tên cướp kia?

Bạch Tiểu Thăng nhẹ giọng đặt câu hỏi.

Lúc trên xe buýt, gặp tên cướp giật, Dương Thiến Nhi biểu lộ ra vẻ yếu đuối, e ngại, bất lực, điều này mới phù hợp với biểu hiện của con gái nha.

Làm sao lại có chuyện gặp nạn tương trợ? Còn ra tay bắt cướp!

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ nát óc vẫn không giải thích được, nhịn không được lầm bầm một câu.

- Cô phải sợ mới đúng chứ.

- Anh không nghe thấy, nữ nhân bị cướp tiền nói đó là tiền cứu mạng sao, cho nên. . .

Dương Thiến Nhi không tự chủ được trả lời, sau đó nghe được câu cuối của Bạch Tiểu Thăng nóng giận nói.

- Anh mắng tôi!

Bạch Tiểu Thăng chỉ chỉ album có chữ ký trong tay Dương Thiến Nhi bĩu môi.

Dương Thiến Nhi lập tức xìu xuống.

- Tôi làm phóng viên, tôi đã từng làm qua một bài phỏng vấn, cũng giống tình huống như ngày hôm nay chỉ bất quá cái kia là một người cha. Ông ta thiên tân vạn khổ kiếm tiền để con ông ấy làm giải phẫu, kết quả đi nửa đường thì bị người ta đánh cắp. Người cha kia tuyệt vọng bất lực, cầu xin các bác sĩ y tá hãy làm giải phẫu trước sau đó ông ấy sẽ tìm lại tiền trả sao. Nhưng bệnh viện đã có quy định các bác sĩ, y tá cũng không có cách nào khác.

Dương Thiến Nhi thần sắc có chút trầm thấp nói tiếp.

- Cuối cùng, đứa bé kia không cứu được. Người cha liền điên loạn, cầm đao tập kích bác sĩ, y tá. . .

Bạch Tiểu Thăng im lặng không nói gì.

- Thật là bi kịch, chúng tôi sau đó có khiển trách bệnh viện, khiển trách xã hội, nhưng những người đi đường ngay cả tên cướp cũng không ngăn cản thì khiển trách có tác dụng gì đâu!

Dương Thiến Nhi hít sâu một hơi tiếp tục nói,

- Có lẽ lúc đó là do cảm xúc của tôi kìm lòng không được liền lao ra ngoài a. Huống hồ, người đó là ăn cướp, tôi không tin không ai đứng ra giúp tôi, giống như anh vậy đó.

Dương Thiến Nhi dứt lời cười một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn nàng thật lâu, ấn tượng đối với nàng lại có chút đổi mới.

Trên xe buýt, nàng có chút ngốc, có chút thiếu hương vị nữ nhân, nhưng nàng cũng là một con người có lương tâm.

Con người thật là một loài động vật phức tạp.

Không cách có cách nào đánh giá được.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng cảm khái xong, liền ở ven đường vẫy tay bắt một chiếc xe taxi.

- Cô có muốn theo tôi không, bây giờ tôi sẽ về nhà.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Bằng không như thế này, anh cho tôi xin phương thức liên lạc nha.

Dương Thiến Nhi chủ động nói.

Nàng không muốn vô cớ nhận album có chữ ký trân quý như vậy của hắn.

Dù sao Bạch Tiểu Thăng đi tham gia buổi hòa nhạc, cũng không dễ dàng gì có được nó!

Dương Thiến Nhi cảm thấy mình nên đền bù cho người này, dùng phương thức cưỡng ép cho ít tiền cũng được.

Định lưu lại phương thức liên lạc, nhưng Dương Thiến Nhi nhìn điện thoại di động của mình bất giác chau mày, vội vàng tìm kiếm giấy bút trong túi nhưng không có.

Khó khăn lắm Dương Thiến Nhi mới tìm được cây bút chì kẻ lông mày sau đó lấy một tờ hóa đơn ở siêu thị chuẩn bị ghi vào đó.

Nhưng khi nàng mừng rỡ ngẩng đầu lên thì lại kinh ngạc phát hiện, Bạch Tiểu Thăng đã ngồi lên xe taxi.

- Tạm biệt, nữ hiệp!

Bạch Tiểu Thăng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cười khoát tay với nàng.

Xe taxi như tuấn mã, phóng nhanh trên đường. Chỉ lưu lại một mảnh bụi đất.

Dương Thiến Nhi sửng sốt một hồi lâu, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng, tức giận giậm chân một cái.

- Đã đi rồi sao? anh ta căn bản không xem mình ra gì mà! Tên khốn đáng chết này, đừng để tôi gặp lại anh!

Dương Thiến Nhi phẫn nộ kêu to.

Cho đến thời điểm hiện tại nàng ngay cả nam nhân này tên gì cũng không biết nữa.

Nàng tức giận nhưng sâu trong đó còn có một tia thất lạc.

Bạch Tiểu Thăng ngồi ở trong xe, bị lái xe tò mò hỏi.

- Cô nương kia là bạn của anh sao? Lớn lên rất là xinh đẹp nha!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, không nói gì.

Xe lái rất nhanh. Chớp mắt cái đã sắp tới nhà, trong lòng Bạch Tiểu Thăng thật là cao hứng.

- Không biết thân thể bà dạo này thế nào, mình cũng đã rất lâu rồi không có trở về, mỗi tháng chỉ gọi điện thoại, thật là bất hiếu mà!

Bạch Tiểu Thăng tự trách bản thân mình.

Chưa làm nên sự nghiệp gì hắn xấu hổ không dám gặp mặt người thân.

Trước mắt, Bạch Tiểu Thăng cũng rất tốt, bản thân hắn tối thiểu cũng đáng giá chục triệu.

Khi nghĩ tới điều đó Bạch Tiểu Thăng rất là cao hứng.

Mà giờ phút này tại nhà họ Bạch.

Hoàn toàn không có cái không khi vui vẻ của ngày đại thọ.

Ngược lại khắp nơi như bao phủ một tầng mây đen!

Bạn cần đăng nhập để bình luận