Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1764: Trả vật về cho chủ cũ

Vân Quang Chi bỗng nhiên đưa ra tay, làm Bạch Tiểu Thăng giật mình, thấy Vân Quang Chi hứng thú với đồng hồ đeo tay của mình, Bạch Tiểu Thăng lại có chút sững sờ.

- Cái này à, là ông chủ một cửa hàng đồng hồ ở Châu u tặng tôi.

Bạch Tiểu Thăng nói thật.

- Tôi cũng đã từng có một cái đồng hồ như thế.

Vân Quang Chi nhìn rất xúc động nói:

- Phải nói là đồng hồ của cùng một nhóm này, loạt đồng hồ đầu tiên sau khi Trung Quốc lập quốc! Ôi, đã bao nhiêu năm rồi! Ôi!

Vân Quang Chi xúc động, sau đó phát hiện mình cầm cổ tay người ta mài thì thật sự không thích hợp, mới thả tay Bạch Tiểu Thăng ra và áy náy cười.

Dưới tình thế cấp bách, cổ tay Bạch Tiểu Thăng cũng bị nắm chặt tới ửng đỏ, năm dấu ngón tay đặc biệt rõ ràng.

- Vân lão, lực tay của ngài thật mạnh đấy.

Bạch Tiểu Thăng cười gượng xoa nắn cổ tay của mình.

- Cố gắng cất kỹ, loại đồng hồ này bây giờ không còn thấy nhiều đâu!

Vân Quang Chi hình như còn chìm trong hồi ức, lẩm bẩm:

- Cái đồng hồ kia của tôi là do cha tôi truyền cho tôi, tôi rất quý trọng. Lúc còn trẻ khi tham gia quân ngũ bảo vệ hòa bình, tôi có một người bạn Châu u, hai chúng tôi đã cứu mạng nhau, rất thân thiết. Khi ông ấy đi thực hiện nhiệm vụ, tôi đưa cho ông ấy cái đồng hồ này, sau đó tôi nghe nói ông ấy bị thương trở về nước, nghe nói cái đồng hồ này còn đỡ giúp ông ấy một phát đạn, cũng xem như cứu ông ấy một mạng, dù đồng hồ bị hỏng nhưng tôi vẫn rất vui mừng.

Vân Quang Chi nhìn vật nghĩ người xưa, không nhịn được nhắc tới chuyện cũ trước mặt một người xa lạ.

Vân Quang Chi không nhìn thấy khi mình nói lời này, Bạch Tiểu Thăng nhìn ông với vẻ kỳ quái, ánh mắt không thể tin nổi.

Chờ tới lúc Vân Quang Chi ngước mắt và nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng, lập tức ngẩn người:

- Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?

Bạch Tiểu Thăng lúc này mới bình tĩnh lại và nói với Vân Quang Chi:

- Vân lão, người bạn kia của ngài có phải tên là Sebastian không? !

Vân Quang Chi nhìn vẻ mặt sốt ruột của Bạch Tiểu Thăng mà cảm thấy kỳ lạ, mở miệng trả lời:

- Không phải.

Không phải à?

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt. Từ chuyện Sebastian kể lúc trước, còn có những lời Vân Quang Chi vừa rồi, anh có thể đoán được bọn họ đang nói về nhau, sao có thể không phải được!

Vân Quang Chi bỗng nhiên hiểu được điều Bạch Tiểu Thăng muốn nói gì, cảm giác không thể tin nổi nhìn về phía đồng hồ anh đang đeo.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nhớ tới lúc đó ở bên ngoài cửa hàng đồng hồ "Nhà Vũ Quả", có thấy lời giới thiệu về lịch sử cửa hàng trên huy chương đồng, chỉ có thừa kế tay nghề của gia tộc, đồng thời chính thức tiếp quản cửa hàng đồng hồ, mới có tư cách kế thừa tên Sebastian, mà trước đó từng có tên là - Mễ La!

- Tên người bạn kia của ngài có phải gọi là Mễ La không? !

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lông mi Vân Quang Chi thoáng động, ngay sau đó trầm giọng nói:

- Cậu có thể cho tôi nhìn lại cái đồng hồ đeo tay kia của cậu không? !

Bạch Tiểu Thăng không do dự, tháo đồng hồ đeo tay kia đưa cho Vân Quang Chi và nói thêm:

- Cái đồng hồ đeo tay này từng bị đạn bắn hỏng, sau đó được ông chủ cửa hàng 'Nhà Vũ Quả' Sebastian sửa lại, cũng không hoàn toàn phục hồi như cũ, mà được tiến hành cải tạo để kỷ niệm lần khủng hoảng kia, còn có bạn của ông ấy nữa!

Vân Quang Chi nghe Bạch Tiểu Thăng nói vậy thì không có bất kỳ phản ứng gì, mà chỉ chăm chú lật xem cái đồng hồ đeo tay kia, thậm chí lấy từ trong túi ra một cái kính lúp đơn, vội vàng kiểm tra mép đồng hồ.

Sau khi kiểm tra một hồi, cuối cùng Vân Quang Chi hình như tìm được thứ mình chờ mong nên rất kích động:

- Tặng cho chồng tôi - Vân Dực Thành, đây là vết khắc cũ do chuyên gia ở Trung Quốc khắc, những lời này là mẹ tôi tặng cho cha tôi. . . Đúng là cái đồng hồ này!

Vân Quang Chi trước sau vẫn luôn bình tĩnh, nhưng lúc này thậm chí có xúc động nghẹn ngào, ánh mắt ướt át, cầm cái đồng hồ kia giống như bảo vật quý giá nhất trên đời:

- Đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng tôi lại được thấy nó!

Thấy ông lộ ra tình cảm chân thành như vậy, chính Bạch Tiểu Thăng cũng vô cùng xúc động.

Một người không quan tâm mình mạnh đến mức nào, trái tim có cứng rắn như thép như sắt, cuối cùng cũng có một nơi yếu đuối.

Bạch Tiểu Thăng yên tĩnh chờ đợi Vân Quang Chi hồi tưởng quá khứ xong.

Vân Quang Chi vuốt ve mặt đồng hồ, kích động ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Thăng:

- Cậu nói Mễ La còn sống sao? !

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

- Còn sống! Ông ấy ở một cửa hàng đồng hồ tên là 'Nhà Vũ Quả' ở Châu u, thừa kế dòng họ của gia tộc nên bây giờ gọi là Sebastian!

- Được, được, được!

Vân Quang Chi liên tiếp nói ba tiếng được, bộc lộ rõ sự ngạc nhiên trong lời nói.

- Ông ấy nói có đi tìm ngài, nhưng không tìm được.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Sau này tôi lại tới Nam Mỹ, ông ấy làm sao tìm được tôi chứ! Mà tôi cũng phái người đến quê ông ấy tìm, cũng không tìm được!

Vân Quang Chi rất tiếc nuối, nhưng sau đó lại tươi cười rạng rỡ.

Khi còn sống được nghe tin người bạn lâu năm của mình còn khỏe mạnh, vậy còn gì vui hơn.

- Cậu có thể tặng cho tôi cái đồng hồ này không? Bao nhiêu tiền, tôi cũng trả!

Vân Quang Chi dứt khoát nói với Bạch Tiểu Thăng.

Cái đồng hồ này có ý nghĩa rất lớn đối với ông.

- Nếu là đồ của Vân lão thì tất nhiên nên trả vật về cho chủ cũ.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Anh rất xúc động về tình bạn vượt quốc gia của Vân Quang Chi và Sebastian.

Có thể trả vật về cho chủ cũ cũng là một câu chuyện tốt đẹp.

- Thằng nhóc, tôi có thể cho cậu tiền, bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần cậu đưa ra con số!

Vân Quang Chi nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, trầm giọng nói:

- Nhưng nếu cậu nghĩ tặng tôi thứ này rồi đổi lại gì đó từ tôi, chỉ sợ sẽ phải làm cho cậu thất vọng thôi!

Vân Quang Chi đang cảnh cáo Bạch Tiểu Thăng đừng hi vọng dựa vào đồng hồ này mà bảo mình đi giải oan cho cậu ta.

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Vân lão cho rằng tôi muốn dùng thứ này đổi cái gì, đổi lại là ngài giúp tôi giải quyết rắc rối bây giờ sao? Tôi còn không đến mức ấy, càng sẽ không mơ mộng hão huyền, cho rằng ngài là người như vậy!

Lời nói này nói rất xuôi tai.

Vân Quang Chi nhìn Bạch Tiểu Thăng, khẽ gật đầu.

- Nói thật, tôi được cái đồng hồ này, căn bản không tốn một xu nào!

Bạch Tiểu Thăng nói thật.

- Sao?

Vân Quang Chi híp mắt lại, giơ cao cái đồng hồ trong tay lên và sửng sốt nói:

- Cậu nhận được cái này mà không tốn một xu à? !

Bạch Tiểu Thăng gật đầu:

- Là lão tiên sinh Sebastian tặng tôi, có lẽ là vì thấy tôi là người Trung Quốc, ông nói cái đồng hồ này đại biểu cho tình bạn của ông ấy và ngài, ông ấy có thể không tìm được ngài, thậm chí không đi được Trung Quốc như đã hứa. Nhưng cái đồng hồ này cần phải trở lại! Điều này gửi gắm lòng biết ơn và tình nghĩa của ông! Ông hi vọng tôi đưa nó về Trung Quốc!

Lời Bạch Tiểu Thăng nói làm Vân Quang Chi rất xúc động.

- Mễ La! Mễ La!

Vân Quang Chi thì thào nói nhỏ:

- Người anh em của tôi!

Nhớ lại người bạn nước khác từng cùng vào sống ra chết trong thời kỳ khói lửa chiến tranh, Vân Quang Chi lại quan sát Bạch Tiểu Thăng từ trên xuống dưới, trầm giọng nói:

- Cũng bởi vì cậu là người Trung Quốc nên ông ấy tặng cái đồng hồ này cho cậu à? Ông ấy hẳn có thể nhìn thấy không ít người Trung Quốc, lại chỉ có cho duy nhất mình cậu! Cậu rốt cuộc. . . có chỗ nào đặc biệt chứ? !

Bạch Tiểu Thăng vừa bị hỏi như thế, nhưng không muốn khoác lác về mình, nói mình không giống với người khác.

- Có thể là ngài Sebastian thấy tôi tương đối hợp mắt.

Bạch Tiểu Thăng nói một câu đơn giản lại "Qua loa tắc trách" với Vân Quang Chi.

Vân Quang Chi nhìn thẳng vào mắt Bạch Tiểu Thăng.

Vân Quang Chi đặt câu hỏi vừa rồi là muốn cho thằng nhóc này một cơ hội thể hiện chính mình, thằng nhóc này chưa chắc đã không phát hiện ra, nhưng lại không nắm lấy!

Thật là ngu ngốc!

Lại giống như Mễ La lúc ấy!

- Hừ, tôi hỏi cậu một lần nữa, tôi cho cậu tiền, cậu có lấy không?

Vân Quang Chi nói:

- Hoặc những lợi ích khác!

“Những lợi ích khác” mà Vân Quang Chi nói đã bao hàm quá nhiều ám chỉ.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp lắc đầu.

Vân Quang Chi lạnh mặt, không nói thêm lời nào, chỉ trực tiếp cầm lấy cái đồng hồ và đeo vào tay mình, liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi đứng dậy rời đi:

- Cậu có thể đi.

Từ đầu đến cuối, Vân Quang Chi không nói một lời "cảm ơn".

Bạch Tiểu Thăng nhìn theo bóng lưng Vân Quang Chi và chỉ nói một tiếng.

- Được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận