Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 868: Gặp nhau lần nữa



Thừa dịp khoảng thời gian chờ đợi các món ăn được mang lên, Bạch Tiểu Thăng đem toàn bộ cuộc nói chuyện điện thoại với Lâm Kha cùng với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh giảng giải một lượt.

- Mục tiêu lần này của chúng ta tới chính là Kim Bình, là quản lý kinh tế tỉnh Vân Phong. Đây là công ty dưới quyền tập đoàn, một công ty tư vấn quản lý kinh tế, lĩnh vực tham gia hoạt động chính là quản lý khối thương nghiệp bất động sản, nghiệp vụ liên quan đến quy hoạch, dịch vụ tư vấn đầu tư, hoạt động kinh doanh, quản lý, còn có kiểm tra cố vấn nghiệp vụ.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Tổng giám đốc của bên đó gọi là Trương Khải, năm nay chỉ có bốn mươi hai tuổi, đúng là còn rất trẻ.

Bạch Tiểu Thăng nói đến chỗ này, Lâm Vi Vi bỗng nhiên cười một tiếng.

- Làm sao?

Bạch Tiểu Thăng tò mò nhìn về phía nàng cất giọng hỏi.

- Anh Tiểu Thăng, chính bản thân anh vẫn chưa tới ba mươi tuổi, đã lên tới chức vụ sự vụ quan kiểu mới, thế mà nói một người hơn bốn mươi tuổi làm tổng giám đốc là tuổi trẻ, cái này quá bựa rồi.

Lâm Vi Vi cười ngặt nghẽo nói:

- Thật có lỗi, em nhịn không được.

Lôi Nghênh cũng cười một tiếng. Xác thực.

Bạch Tiểu Thăng vừa rồi, thật là có điểm giống bộ dáng ông cụ non.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười, bất đắc dĩ nhún vai, tiếp tục nói.

- Quản lý kinh tế tỉnh Vân Phong, trước khi Trương Khải đảm nhiệm trọng trách này là công ty chi nhánh phát triển thịnh vượng, tại bên trong nội bộ tập đoàn thực lực phân chia được đánh giá không thấp. Nhưng kể từ khi Trương Khải nhậm chức về sau. . .

- Xuất hiện thất thoát nghiêm trọng hay là kinh doanh thất bát?

Lâm Vi Vi hỏi.

- Nếu như vấn đề rõ ràng như vậy, cũng không cần chúng ta, Bộ Sự Vụ tập đoàn tự nhiên sẽ có người hỏi đến.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu nói:

- Từ khi Trương Khải nhậm chức, công trạng hàng năm cũng không tệ, mặc dù so với thời kì tốt nhất thì không bằng.

Đã kinh doanh không tệ, vậy tại sao còn muốn điều tra công ty?

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh một mặt không hiểu.

- Khoản vấn đề.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Nói chung, mỗi 6 tháng trong năm, công ty con sẽ đệ trình một phần bảng báo cáo kết quả hoạt động sáu tháng đầu năm cho Bộ Sự Vụ xét duyệt. Lần này phụ trách đối chiếu kiểm tra danh mục quản lý kinh tế của tỉnh Vân Phong với trợ lý sự vụ quan bên đó, chính là Lâm Kha.

- Chỉ nhìn một cách đơn thuần vào doanh số và lợi nhuận của công ty này, hoàn toàn không có vấn đề, chỉ có điều trợ lý sự vụ quan trong lúc vô tình đối chiếu phát hiện, cái công ty này ở bốn, năm, sáu, bên trong ba tháng này thì tất cả các mối quan hệ hợp tác hay hợp đồng bị bỏ dỡ thất bại, dù là nguyên nhân hay tần suất thì đều giống với bảng báo cáo của năm trước y như đúc.

- Cho nên, Lâm Kha bên đó hoài nghi bọn họ làm giả hồ sơ.

- Trương Khải thân là tổng giám đốc, hoài nghi hắn có khả năng làm giả sổ sách, lo ngại hắn ngầm tham nhũng tài sản của công ty.

- Đương nhiên, anh nói tới, chỉ là một điểm trong những hoài nghi. Lâm Kha bên đó, có càng nhiều tư liệu, càng nhiều chứng cứ. Đáng tiếc xảy ra một vài vấn đề, một lần nữa chỉnh lý lại hồ sơ, chí ít cần hai ngày thời gian.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Cho nên, nàng muốn chúng ta ở bên này hỗ trợ một chút.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh gật gật đầu.

- Vậy thì chờ đi, vừa vặn có thể thư giãn nghỉ ngơi hai ngày.

Lâm Vi Vi cười nói:

- Anh Tiểu Thăng, Lâm sự vụ quan đối với anh quả thực là không tồi, loại bản án có chứng cứ rõ ràng này đều phân cho anh phụ trách, lấy năng lực của chúng ta, rất nhẹ nhàng sẽ tra ra vấn đề của đối phương. Đây coi như là Lâm sự vụ quan cho không anh phần công trạng này a.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười. Hắn cũng rất cảm tạ Lâm Kha. Lâm Kha nhường ra cái cơ hội này, không thể nghi ngờ hắn sẽ kiếm được càng nhiều điểm số hơn.

Ba người đang lúc trò chuyện, cửa bị nhẹ nhàng gõ vang hai tiếng, sau đó một nhân viên phục vụ tay nâng khay, tiến lên đưa đồ ăn tới.

Ba người đình chỉ chủ đề, bắt đầu ăn cơm.

Dù sao đã hơn hai giờ, mỗi người đều đói muốn lả rồi, có thực mới vực được đạo.

Còn tốt, lần này đồ ăn lên đến rất nhanh, nối tiếp một món một món cùng nhau lên, với lại mùi vị quả thực không tồi.

Ba người khen không dứt miệng, một phen ăn như gió cuốn.

Rất nhanh, chén không đã nằm bừa bộn trên bàn.

Cuối cùng, vị quản lý kia lại tới, đưa tới một nồi canh thịt bò hầm, và một cái mâm lớn đựng trái cây.

- Quản lý của chúng tôi biết rõ chuyện này, cố ý đối với ngài biểu thị cảm tạ, cho nên đặc biệt dặn dò chúng tôi phục vụ thêm một một món đặc biệt của nhà hàng là canh thịt bò Tây Hồ.

Quản lý cười nói.

- Thay tôi cảm ơn vị quản lý của các anh đã để ý.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười một tiếng cảm ơn.

- Người quản lý nói một hồi vòng vèo lại đến đường thẳng, lần sau chính là khách quen, cũng là bằng hữu.

Quản lý cười nói:

- À, nhà hàng của tôi không chỉ có thể phục vụ tiệc rượu, mà cũng có thể xử lý các loại tiệc rượu khác, buffet, ngài nếu có cần, có thể cân nhắc một tý chọn nơi này.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu nở nụ cười.

Nhà hàng này cũng hoạt động rất tốt.

Quản lý đưa xong món ăn và lời chuyển cáo, liền lui ra ngoài.

Nhóm người Bạch Tiểu Thăng vừa trò chuyện, vừa ăn canh, ăn chút hoa quả. Cơm nước no nê, liền đứng dậy đi xuống lầu, chuẩn bị tính tiền rời đi.

Kết quả, bọn họ mới ra khỏi phòng riêng, thì trong phòng bên cạnh cũng có một đoàn người đi ra, chính là nhóm mấy người Trầm Bồi Sinh, Lâm Ngọc.

- Lão tiên sinh, các ngài cũng đã ăn xong?

Bạch Tiểu Thăng cười chào hỏi:

- Vậy mời ngài đi trước.

Trầm Bồi Sinh nhìn Bạch Tiểu Thăng, khẽ mỉm cười một tiếng nói:

- Tiểu hỏa tử, phòng riêng cậu đều nhường cho chúng tôi rồi bây giờ còn cướp đường thì không tốt lắm. Như vậy đi, đồng thời cùng nhau đi đi, gặp lại là có duyên, trò chuyện một hai câu cũng tốt.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, sau đó gật gật đầu, cười nói:

- Được.

- Mời.

Trầm Bồi Sinh nói.

Lâm Ngọc cũng cười một tiếng, nhường vị trí cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng đi qua, cùng Trầm Bồi Sinh đi song song.

Có điều Lâm Ngọc lại chú ý tới, Bạch Tiểu Thăng thủy chung đi sau nửa bước, cũng không thật sự sánh vai cùng.

Cái này là lễ chiếu theo bối phận vãn bối, không sai. Lâm Ngọc đối với hành động của Bạch Tiểu Thăng cũng âm thầm gật đầu.

- Lão tiên sinh, ngài là người Kim Bình?

- Lần đầu tiên tới. Anh bạn nhỏ cậu có đúng không?

- Tôi cũng là lần đầu tiên đến.

Bạch Tiểu Thăng cùng Trầm Bồi Sinh vừa đi vừa nói.

- Người anh em kia, xưng hô như thế nào?

Lâm Ngọc hỏi.

- Ai!! Tương phùng hà tất phải từng quen biết, chúng ta lạ lẫm như vậy lại trò chuyện không có khoảng cách một hai câu, đây cũng là một loại hứng thú. Không thể phá hư..

Trầm Bồi Sinh cười một tiếng, ngăn trở Lâm Ngọc đặt câu hỏi.

Lâm Ngọc nở nụ cười, gật gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười một tiếng.

Một đoàn người đi xuống lầu dưới, Trầm Bồi Sinh cùng Bạch Tiểu Thăng trò chuyện về những món ăn của nhà hàng này.

Mới đầu nói chuyện về màu sắc hương vị, cảm giác, trò chuyện càng về sau Trầm Bồi Sinh càng phát hiện Bạch Tiểu Thăng đối với cố sự phía sau của mỗi loại đồ ăn, đối với những cái nhân vật lịch sử kia hiểu khá rõ, lập tức nổi lên hào hứng, hai người bắt đầu trò chuyện về lịch sử. . .

- Người trẻ tuổi như thế lại có kiến thức phong phú và thông thái như cậu, thật đúng là khó kiếm.

Trầm Bồi Sinh đối với Bạch Tiểu Thăng khen không dứt miệng.

- Lão tiên sinh mới thật là học thức uyên thâm, khiến người khác khâm phục.

Bạch Tiểu Thăng cũng là tán thưởng từ tận đáy lòng.

Bạch Tiểu Thăng tự biết chính là bằng vào sự trợ giúp của Hồng Liên, mới có thể đối với những sự tình lịch sử kia há miệng lời ra.

Nhưng mà vị lão giả này, tuyệt đối là trong bụng thật sự có trí thức phong phú không gì sánh được.

Một già một trẻ, tán thưởng lẫn nhau, thưởng thức lẫn nhau.

Nói chuyện một lúc nhóm người đã đi đến lầu một.

Loại sự tình tính tiền này, không cần bọn họ phải nhọc lòng. Bên phía Trầm Bồi Sinh, có một nhân viên trợ lý nam đi ra khỏi đội ngũ, chạy đến trước quầy.

Mà Bạch Tiểu Thăng bên này, chính là Lâm Vi Vi.

Còn mấy người Trầm Bồi Sinh. Lâm Ngọc và Bạch Tiểu Thăng chỉ cần vừa đi vừa trò chuyện, liền có thể đi ra ngoài.

Hiện tại trong khung giờ này, trong đại sảnh vốn nên không có khách nhân nào mới đúng. Nhưng khi ra tới gần cửa ra vào, tại gặp được một bàn có một người nam nhân đang ngồi ở chỗ đó uống rượu.

Thần sắc hắn thật không tốt, tựa hồ như thức đêm quá nhiều, vành mắt lại thâm đen, hốc mắt hõm sâu.

Phía trước còn để ba mâm đựng đầy đồ ăn đã nguội lạnh hoàn toàn.

Trên mặt bàn, còn để một cái cặp công văn. Bên cạnh cặp công văn là một xấp giấy in, trên mặt giấy hay cạnh góc đều có lít nha lít nhít chữ viết tay cải biến nội dung.

Nhân viên phục vụ chỉ là đứng từ xa nhìn người nam nhân kia, lại không có ai đi thúc giục.

Uống rượu đến không sai biệt lắm, người nam nhân kia liền thu thập đồ đạc, say khướt đứng lên bước đi ra ngoài.

Có lẽ nhất thời không có đứng vững, thân thể hắn nhoáng lảo đảo một cái, trực tiếp ngã ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng cùng Trầm Bồi Sinh vừa vặn đi tới.

Lực chú ý của Trầm Bồi Sinh hoàn toàn đặt trên người của Bạch Tiểu Thăng bên này, căn bản không có chú ý đến tên hán tử kia đang ngã về phía mình kia!

Hán tử kia thân hình cao cao to to, nhìn khổ người không nhỏ, nếu trực tiếp đụng tới như thế, coi như là người trẻ tuổi không cẩn thận chú ý cũng sẽ bị đụng cho một cái lảo đảo té ngã tối tăm mặt mày, huống chi là một lão nhân.

Còn nữa, Trầm Bồi Sinh càng không thể bị đụng.

- Lão sư, cẩn thận.

Lâm Ngọc phía sau phát hiện hơi muộn màng, khuôn mặt liền biến sắc, kinh hô một tiếng.

Trầm Bồi Sinh vẫn đang một mực an dưỡng, trên người còn tồn tại tổn thương, nếu mà bị va chạm như thế này rất không ổn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận