Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2679: Một người cứu rỗi



- Ngài Bạch Tuyên Ngôn, ngài tới chỗ tôi làm gì?

Thấy Ôn Ngôn đến tìm mình, lúc Lý Vận Nguyên nhường chỗ ngồi, trong ánh mắt có chút cảm giác lạnh lẽo.

Bạch Tiểu Thăng đã kể lại từ đầu tới cuối chuyện xảy ra trong đêm mưa đó cho Lý Vận Nguyên biết.

Lý Vận Nguyên nghe được thì vừa sợ vừa giận, trong lòng sớm không chấp nhận được Ôn Ngôn.

Ông thấy, một người ra tay với anh em, bạn bè mình thì căn bản không xứng ở lại tập đoàn!

Càng không xứng làm cháu trai của Bạch Chấn Bắc!

Nếu không phải bây giờ không tiện tiết lộ tin tức về Bạch Tiểu Thăng, Lý Vận Nguyên thật sự muốn mắng chửi Ôn Ngôn, thậm chí tát anh ta vài cái mới hả giận.

Ôn Ngôn cũng cảm giác được Lý Vận Nguyên tức giận với mình, nhưng không cho là lạ.

Trong thời gian anh ta khôi phục, cảnh sát Ganand đã mấy lần đến thăm, tính hỏi thăm chuyện gì xảy ra vào đêm mưa đó.

Vì sao Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tuyên Ngữ một mình lái xe rời khỏi quán cà phê, không có ai thấy anh ta đi cùng, mà anh ta lại xuất hiện ở nơi xảy ra chuyện...

Vì sao khi cảnh sát chạy tới, Bạch Tuyên Ngữ lại tiến hành bạo lực đánh anh ta...

Anh ta không thể cung cấp bất kỳ tin tức gì liên quan tới chiếc xe gây ra sự cố, cũng không thể cung cấp bất kỳ tin tức gì về phương diện anh ta tới đó, vậy giải thích thế nào...

Có nhiều vấn đề, Ôn Ngôn đều im lặng đối mặt, mà một khi bị Lý Vận Nguyên biết được những điều này, cho dù Lý Vận Nguyên không dám xác định vụ tai nạn giao thông có liên quan đến anh ta, cũng sẽ có suy đoán.

Cho nên theo Ôn Ngôn thấy, Lý Vận Nguyên có thái độ như vậy với mình cũng là bình thường.

- Ông Lý, tôi biết ngài có ý kiến với tôi, tôi không muốn giải thích, chỉ muốn góp một phần sức lực cho tập đoàn trong bước ngoặt này thôi.

Vẻ mặt Ôn Ngôn nhìn qua có chút tái nhợt, lúc nói chuyện cũng có cảm giác yếu ớt.

- Mệt cho cậu còn có tâm như vậy!

Lý Vận Nguyên hừ lạnh một tiếng nói:

- Trước đó tập đoàn ra sức ép gia tộc Wolfgold, công việc bận rộn, tôi cũng không thấy cậu đứng ra! Bây giờ chẳng lẽ cậu cảm thấy tập đoàn như rắn mất đầu, không đấu lại bọn họ, cho nên muốn chạy tới cướp một vị trí Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị, muốn nhân cơ hội lên chức sao!

Ôn Ngôn bị oán giận nhưng không nói gì, một lúc lâu mới lẩm bẩm nói:

- Nếu tập đoàn cần...

- Tập đoàn không cần!

Lý Vận Nguyên lạnh lùng nói:

- Một Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị danh không chánh ngôn không thuận, không ai cần cả! Còn nữa ngài Bạch Tuyên Ngôn, trí nhớ của ngài không tốt hay là quên mất? Ngài Bạch Tiểu Thăng - Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị của chúng ta đã thu xếp công việc cho ngài! Ngài muốn làm việc thì cố gắng hết mức trong công việc của mình là được rồi. Những chuyện khác, không làm phiền ngài phải đại giá!

Lý Vận Nguyên thật sự càng nhìn Ôn Ngôn càng tức.

Ông từng đặc biệt coi trọng người trẻ tuổi này, nhưng không ngờ đối phương lại có đức hạnh như vậy.

Bây giờ, Lý Vận Nguyên thậm chí không muốn liếc mắt nhìn tên súc sinh này!

Ôn Ngôn cười gượng, dường như hoàn toàn không phát hiện ra sự sỉ nhục của Lý Vận Nguyên, đờ đẫn đứng lên nói:

- Nếu chỗ ngài không cần tôi, vậy tôi đi đây.

- Không tiễn!

Lý Vận Nguyên hầm hừ nói một tiếng.

Ôn Ngôn có chút cô liêu, lặng lẽ đi ra ngoài.

Nhưng khi sắp ra khỏi văn phòng của Lý Vận Nguyên, anh ta vẫn dừng lại, xoay người nói:

- Ông Lý, bất kể tôi từng làm chuyện gì, tôi đều rất hối hận, những điều này đều... không có cách nào cứu vãn. Mà bây giờ tôi thật sự muốn ra sức cho tập đoàn! Tôi ở bệnh viện nhìn trần nhà một tháng, cuối cùng đã phần nào hiểu rõ...

Lý Vận Nguyên nhìn anh ta với vẻ mặt vô cảm.

- Không có tập đoàn, tôi hoàn toàn mất đi tất cả.

Ôn Ngôn thì thào lên tiếng, giống như nói cho Lý Vận Nguyên nghe, lại giống như đang nói với chính mình.

Lý Vận Nguyên thờ ơ.

- Còn nữa, chính là…

Môi Ôn Ngôn run rẩy và lặng lẽ nói ra ba từ, sau đó xoay người rời đi mà không hề quay đầu lại.

Lý Vận Nguyên bình tĩnh nhìn cửa rồi thở dài một tiếng.

Ôn Ngôn lặng lẽ nói ba từ không thành tiếng là: Tôi sai rồi.

- Cậu không nên nói với tôi ba từ này, mà là bọn họ... Tôi không có cách nào thay bọn họ tha thứ cho cậu, chỉ bọn họ mới có quyền đó. Về phần bọn họ có thể tha thứ cho cậu hay không, bọn họ có tư cách lựa chọn không tha thứ.

Lý Vận Nguyên lẩm bẩm nói:

- Sai chính là sai, cậu phải gánh chịu hậu quả!

- Nhưng cậu có thể nói ra ba từ kia, trong lòng tôi, cậu còn có thể cứu được.

...

Ra khỏi văn phòng của Lý Vận Nguyên, vẻ mặt Ôn Ngôn đờ đẫn, dường như không thấy được tiếng chào hỏi của mọi người trên đường đi.

Ôn Ngôn trở về văn phòng của mình, Nguyễn Ngữ tiến tới đón.

- Sao rồi, Phó chủ tịch Lý... Nói thế nào.

Nguyễn Ngữ dè dặt, khẽ hỏi.

Bây giờ Ôn Ngôn làm cho cô ta thấy thương tiếc hơn bao giờ.

Anh ta lại giống như một đứa trẻ đi lạc, muốn về nhà nhưng làm thế nào cũng không tìm được đường về nhà. Hoặc đối với anh ta, đã không còn đường về nữa.

Nguyễn Ngữ có thể làm bến cảng dịu dàng nhất cho anh ta, lại biết trong lòng anh ta sẽ có lúc tỉnh táo nhớ được đường về.

Cho nên, Nguyễn Ngữ vẫn không lựa chọn nói cho anh ta biết nên làm thế nào, mà lặng lẽ tiếp tục ở bên cạnh anh ta, đi cùng anh ta.

- Tôi muốn rời khỏi đây.

Ôn Ngôn nói.

- Rời khỏi nơi này...

Nguyễn Ngữ thì thào lặp lại, không để ý xem có hiểu ý của lời này hay không.

- Rời đi tổng bộ.

Ôn Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:

- Với tình trạng của tập đoàn hiện nay, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn, tôi muốn ra một phần sức lực cho tập đoàn!

Nguyễn Ngữ nhìn người đàn ông trước mắt này.

Anh ta thoạt nhìn gầy gò lại tái nhợt, nhưng ánh mắt sáng ngời, đó là màu sắc khác hẳn với vẻ trầm lặng một tháng trước.

- Tôi đi cùng anh.

Nguyễn Ngữ chỉ dùng giọng nói êm ái nhất để nói với Ôn Ngôn một câu này.

Ôn Ngôn nhìn cô ta đầy vẻ biết ơn và cố gượng cười.

Tuần thứ sau sau khi tập đoàn Chấn Bắc phản kích gia tộc Wolfgold.

Bạch Tuyên Ngôn – cháu nuôi của Bạch Chấn Bắc ra khỏi viện, chạy khắp nơi, thuyết phục các bạn hợp tác lớn của tập đoàn Chấn Bắc trước đó, mong bọn họ chống lại sự dụ dỗ và lôi kéo của nhà Wolfgold, tuyên truyền giảng giải tập đoàn Chấn Bắc mới là bạn liên minh trăm năm của bọn họ.

Nửa tháng tiếp theo, tập đoàn Chấn Bắc chịu đựng sự công phá của gia tộc Wolfgold, liên tục tổn thất, mất không dưới hai mươi bạn hợp tác có trọng lượng.

Ôn Ngôn chạy khắp nơi nhưng hiệu quả rất ít, chịu hết xem thường.

Rất nhiều người thậm chí bình luận Ôn Ngôn thành một chuyện nực cười, một kẻ ngu si tin tưởng giới kinh doanh có chuyện cổ tích.

Tám tuần sau, trong một cuộc họp do gia tộc Wolfgold tổ chức, ngay cả Howard cũng xem Ôn Ngôn như một chuyện nực cười.

- Tập đoàn Chấn Bắc rốt cuộc vẫn có một người thừa kế dòng chính có thể đứng ra, chỉ tiếc là cậu ta đang làm một vài công việc nực cười lại vô nghĩa!

- Điều này chứng tỏ cái gì? Tập đoàn Chấn Bắc tất nhiên đã hết cách rồi. Xem đi, ngay cả người đứng đầu duy nhất có thể đẩy lên đài cũng thành trò cười!

- Tôi thật sự rất muốn biết, ngài Bạch Tuyên Ngôn kia suy nghĩ như thế nào, lẽ nào những hành vi của cậu ta chính là sách lược mà lãnh đạo cấp cao của bọn họ thương lượng ra à!

- Tôi cảm thấy lần này, tập đoàn Chấn Bắc chắc hẳn đã tới sát bờ tuyệt vọng rồi.

- Đúng vậy, tôi cũng cho rằng, chỉ cần chúng ta lại tăng thêm sức, bọn họ sẽ hoàn toàn sụp đổ!

- Tập đoàn Chấn Bắc đáng chết, trong thời gian này thật sự đã tìm cho chúng ta vô số rắc rối, chi phí chúng ta bắt được bọn họ đã trực tiếp tăng mấy lần rồi!

- Đợi đến khi bọn họ cầu xin tha thứ, nhất định phải nghiêm khắc chém bọn họ một đao, bồi thường tổn thất của chúng ta mới được!

Thành viên nòng cốt của Gia tộc Wolfgold thoải mái cười nhạo Ôn Ngôn, cười nhạo tập đoàn Chấn Bắc, cũng vô cùng lạc quan trước cuộc tranh đấu tiếp theo với tập đoàn Chấn Bắc.

Trong biệt thự bí mật của Bạch Chấn Bắc.

Bạch Tiểu Thăng và Tư Đồ Dần trước sau như một, hiểu rõ tất cả những gì Ôn Ngôn đang làm bên ngoài.

- Thật là một kẻ ngu dốt.

Tư Đồ Dần nghe được lắc đầu, liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng:

- Ảo tưởng lấy cách thức như vậy để hoàn thành việc cứu rỗi.

Bạch Tiểu Thăng đứng lên, chống gậy rời đi, giọng nói vọng lại:

- Vẫn tính là có chút tác dụng, tiết kiệm rất nhiều an bài cho tôi!

Tư Đồ Dần bất giác mỉm cười.

Lúc này, trong ánh mắt Bạch Tiểu Thăng sáng rực.

Nhà Wolfgold tuyệt đối không ngờ được giai đoạn tiếp theo sẽ tới rất nhanh thôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận