Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1296: Bạch Tiểu Thăng hướng tới vô địch! (2)

Mỗi một câu nói Bạch Tiểu Thăng đã suy nghĩ qua thật tỉ mỉ, hắn dùng ngôn ngữ ngắn gọn và ngay thẳng nhất, để cho người ta nghe hiểu rõ ràng nhất.

Một bên phát hình, một bên trần thuật trọn vẹn 40 phút, trong phòng họp lặng ngắt như tờ, duy nhất chỉ có giọng nói Bạch Tiểu Thăng vang vọng.

Trầm Bồi Sinh trừng to mắt, thấy đôi mắt co lại đến cực hạn, thậm chí vẻ chấn động đều trong đôi mắt đều khó mà che giấu.

Rất nhiều thứ, hắn đều không nghĩ đến, càng không tin bọn người Bạch Tiểu Thăng có thể tìm được!

Nhưng hiện thực lại như đang đánh vào trong mặt hắn.

Mấy thứ đó, không những hắn tìm được, còn tìm được cả bản gốc!

Nhìn thấy những thứ này, Trầm Bồi Sinh mới giật mình, chính mình đã xem thường Bạch Tiểu Thăng, xem thường Hạ Hầu Khải.

Những thứ mà bọn hắn nắm giữ, đâu chỉ nhiều hơn gấp mười lần thứ mà hắn có thể tưởng tượng được.

- Mình sơ suất rồi!

Trong đầu Trầm Bồi Sinh vang vọng câu nói kia.

Từng cái từng cái bằng chứng xuất hiện, giống như là đèn kéo quân trong não Trầm Bồi Sinh.

Có rất nhiều chuyện cũ, rất nhiều chuyện hắn còn không nhớ rõ, đã rơi vào quên lãng, lại xuất hiện trong đầu hắn một lần nữa!

Như chiếu lại những thứ xấu xí, những chuyện ác mà hắn đã từng làm.

Trầm Bồi Sinh kinh sợ, hai cánh tay nhịn không được mà run nhè nhẹ.

Đây là bạch Tiểu Thăng đang ở trước mặt mọi người mà cởi xuống ngụy trang của hắn, cởi xuống mặt nạ của hắn, để cho hắn trần trụi mà xuất hiện trước mặt mọi người.

Những chuyện mà Trầm Bồi Sinh nói là đi làm những năm gần đây, là lấy chuyện công làm chuyện tư cho bản thân!

Chỉ là hắn đem tất cả những sâu mọt kia, tập trung trên người thủ hạ của mình, để cho bọn hắn giúp chính mình leo lên vị trí cao hơn, sau đó lại xử trí từng nhóm người kia, để cho khu Đại Trung Hoa một mảnh trong trẻo, thuận tiện cho chính mình đạt được nhiều công trạng hơn, leo lên vị trí cao hơn.

Làm như vậy, có lỗi gì!

Thực ra, Trầm Bồi Sinh chỉ đang nói với chính mình, chỉ là phương pháp làm việc của mình quá mức nhầm đường, chỉ là người bên ngoài không cách nào hiểu được.

Người khác ngu dốt không biết thay đổi, duy chỉ có chính mình có can đảm trở thành người mở đường!

Những năm gần đây, Trầm Bồi Sinh không riêng gì che đậy tất cả mọi người, cũng là đang che đậy chính mình.

Thậm chí hắn đều tin chắc chỉ có đường đi của chính mình mới là cách làm việc thích hợp nhất, là hành động chính nghĩa.

Thế nhưng trước mắt Bạch Tiểu Thăng lại phân tích từng mục từng mục ra, đối mặt với ánh mắt khác thường của mọi người, Trầm Bồi Sinh càng ngày càng kinh nộ xấu hổ.

- Các người không hiểu, các người đều không không thể hiểu! Không phải tôi làm sai, mà là các người không hiểu được chí hướng và cách làm việc của tôi!

Cánh tay đang run nhè nhẹ của Trầm Bồi Sinh đột nhiên nắm lại thật chặt, không chỉ run run mà ánh mắt lại còn trở nên cố chấp hơn.

Hắn không phải Hạ Hầu Khải, sẽ không bị người khác dùng ngôn ngữ đánh ngã, tuyệt sẽ không !

- Coi như tất cả những thứ này là do cậu tìm được thì thế nào chứ! Bạch Tiểu Thăng, cậu thật nghĩ rằng cậu có thể đánh ngã tôi xuống à!

Ánh mắt Trầm Bồi Sinh sắc bén như dao.

Hắn lăn lộn mấy chục năm, làm sao có thể bị một tiểu tử trẻ tuổi làm ngã được, không được, không hề được!

Theo sự giải thích của Bạch Tiểu Thăng, không phải chỉ có trong lòng Trầm Bồi Sinh là đang nổi sóng chập chùng.

Trên đài, trong ánh mắt Dư Hưng Diệu cũng có mấy phần hồi hộp.

Rất nhiều chuyện, hắn đều biết đến, cũng cho rằng Trầm Bồi Sinh nhất định có thể xử lí thích đáng sạch sẽ, không lưu nhược điểm.

Nhưng mà trước mắt, làm sao có thể để cho chứng cứ của mỗi hạng mục đều bị người lấy được như thế!

Lão Trầm này, ngu xuẩn như thế sao!

Còn nữa, chuyện của người trẻ tuổi này là như thế nào!

Không có khả năng biết là hắn gây bất lợi cho mình, vì cái gì lại không xử lý sớm một chút!

Dư Hưng Diệu cố nén xúc động muốn qua gặp Trầm Bồi Sinh, trong tâm lý nhịn không được lại sinh ra buồn bực.

Trữ Nhược Lan giống như cũng rất giật mình.

Nàng ngấm ngầm nhìn về phía Dư Hưng Diệu, cũng quan sát biểu tình của những người khác, càng nhiều thì là trộm nhìn Suoen Si.

Nữ nhân này rất khôn khéo.

Nàng cùng với Dư Hưng Diệu là một đường, cầu chính là lợi, nàng coi là vấn đề bên Trầm Bồi Sinh không lớn, hoặc là nói coi như lớn, cũng sẽ không bị người lấy được chứng cứ chứng minh, nhưng mà bây giờ, người ta cầm ra từng cái từng cái bằng chứng, vậy thì mình nên xem kỹ lại lập trường một chút nữa.

Đương nhiên, nếu như Suoen Si vẫn ra sức bảo vệ Trầm Bồi Sinh như cũ, Dư Hưng Diệu, Phương Bắc Quân cũng hợp lực đổi trắng thay đen, vậy thì nàng cũng sẽ theo vào.

Thời gian, tình hình, thức thời là ba cái mà Trữ Nhược Lan nắm bắt giỏi nhất.

Theo cách làm trước giờ của nàng, dùng hình ảnh “cỏ đầu tường” là đã đủ hình dung.

Bạch Tiểu Thăng nói càng nhiều càng tường tận, Phương Bắc Quân càng cảm giác miệng đắng lưỡi khô.

Hắn nghĩ đến đứng ở bên phe của Bạch Tiểu Thăng, nhưng lại nhìn thấy ưu thế bên Trầm Bồi Sinh, tâm lý không ngừng mà quay tròn.

Bạch Tiểu Thăng vạch trần càng hung ác, cừu hận cùng Trầm Bồi Sinh càng sâu, một khi Trầm Bồi Sinh vượt qua được một kiếp này, như vậy thì trả thù càng điên cuồng hơn.

Chính mình lúc này mà đứng chung một chỗ với Bạch Tiểu Thăng, đây không phải vạch mặt cùng Trầm Bồi Sinh, mà là lưỡng bại câu thương, không chết không thôi !

- Cái cục diện này, giống như ngay cả Suoen Si đứng chung một chỗ với Trầm Bồi Sinh, tên Bạch Tiểu Thăng này cũng không sợ một chút nào, thậm chí mỗi chữ mỗi câu đều trầm ổn, một chút dao động đều không có. Chỉ là bởi vì chân thành đối với tập đoàn thôi sao ? Bởi vì có cái Tổng giám đốc đang bị bệnh trên giường kia ủng hộ? Không phải, không đúng. Người đàn ông này có chỗ dựa khác!

Sophia nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng, muốn nhìn càng nhiều.

Cuối cùng, nàng lại vẫn cảm thấy chính mình đoán không ra, nhìn không thấu.

Nhưng mà liên tưởng đến ngọn nguồn của Bạch Tiểu Thăng với nhà họ Ngụy là cực sâu, thậm chí được nhà họ Ngụy cho phép theo đuổi Ngụy Tuyết Liên, trong lòng cô nàng này không ngừng ước lượng giá trị chân chính của bạch Tiểu Thăng.

Sophia thậm chí đang nghĩ, Bạch Tiểu Thăng có một kẻ ủng hộ từ cao tầng của tập đoàn Chấn Bắc, thậm chí là một vị đổng sự nào đó trong Hội Đồng Quản Trị hay không.

Bản thân bạch Tiểu Thăng càng “thần bí” lại càng làm cho Sophia mê muội.

Ryan nghe rất nghiêm túc, ánh mắt trong trẻo, giống như là một người đơn giản nhất, “đơn thuần” nhất.

Thứ mà hắn suy nghĩ, sợ là không ai biết được.

Ngoại trừ năm vị Quan Chấp Hành sự vụ ra, hai vị cao quản không biết tên của tập đoàn kia, cũng là nghe rất cẩn thận, nhưng trên mặt không có chút cảm xúc nào hiện ra.

Dưới đài, sắc mặt Lâm Ngọc, Trình Lưu không ngừng biến hóa, thậm chí không nhịn được nuốt nước bọt.

Rất nhiều chuyện bọn họ đều biết đến, lại không nghĩ rằng Bạch Tiểu Thăng tra được gần như tất cả mọi thứ.

Một mình hắn làm sao có thể làm được !

Hai người rung động, trong nháy mắt hiểu rõ, đứng ở chỗ này, khả năng chỉ là một người Bạch Tiểu Thăng, nhưng phía sau hắn, là Hạ Hầu Khải, là Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng, Hứa Du Nhược, là Trần Vũ Thành, là những sự vụ quan đoàn kết bên người họ, là những người phụ trách sản nghiệp khu vực tỉnh có tâm hướng về Hạ Hầu Khải!

Căn bản là không phải chỉ có một mình Bạch Tiểu Thăng đang chiến đấu!

Trong lúc mọi người đang có những tâm tư khác nhau, Bạch Tiểu Thăng cất giọng nói một câu.

- Trần thuật chứng cứ hoàn tất. Suoen Si tiên sinh, các vị sự vụ Quan Chấp Hành, lãnh đạo tổng bộ, bây giờ các người cảm thấy, cái người ngồi trên đài hội nghị ngang hàng với các người kia, còn có tư cách ngồi ở đó hay không!

- Bây giờ các người có cảm thấy, hắn có tư cách trở thành Tổng Giám Đốc khu Đại Trung Hoa, cùng làm bạn với các người hay không!

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Trầm Bồi Sinh ngôn từ chính nghĩa, tiếng như sấm sét.

- Mặc cho muôn vàn kế của ông, nhưng cần biết chính nghĩa có khả năng đến trễ, lại vĩnh viễn sẽ không vắng mặt !

Theo Bạch Tiểu Thăng dứt lời, trong ánh mắt Trầm Bồi Sinh có hàn mang lóe lên.

- Suoen Si tiên sinh.

Trầm Bồi Sinh lớn tiếng nói.

- Liên quan tới những cái gọi là chứng cứ này, tôi sẽ không thừa nhận, nó có rất nhiều hiểu lầm, thậm chí là vu hãm, còn xin ngài chủ trì công đạo, cũng mời các vị đồng liêu cảnh giác cao độ!

Bạch Tiểu Thăng muốn dùng một trận chứng cứ để mà đánh tan hắn, nằm mơ đi!

Cần biết rằng, hơn phân nửa đám người ngồi ở đây ủng họ hắn!

Chỉ cần Trầm Bồi Sinh hắn “cãi lại”, sẽ để cho người ủng hộ hắn có thể lên tiếng!

Thậm chí có thể đổi trắng thay đen !

Suoen Si cười nhìn về phía Trầm Bồi Sinh, ôn tồn vui mừng.

- Không tệ. Chúng ta cũng không thể nghe lời giải thích từ một phía, Trầm tiên sinh, nếu có giải thích xin cứ nói đừng ngại ! Yên tâm, tôi sẽ chủ trì công đạo!

Một câu như thế của Suoen Si, khiến cho ánh mắt của bạch Tiểu Thăng ngưng tụ, nhìn về phía hắn.

Vị tổng giám đốc sự nghiệp khu Châu u này, muốn quyết tâm cứng rắn bảo đảm cho Trầm Bồi Sinh?

Vậy thì ngươi, nên có giác ngộ là sẽ phải gánh chịu hậu quả!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng âm trầm.

Giống như Suoen Si đã nhận ra Bạch Tiểu Thăng đang chăm chú nhìn mình, quay đầu qua cười với hắn, thế mà khóe miệng còn nhếch lên, hắn đang cười.

Giống như là, khiêu khích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận