Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1787: Thoát khỏi nguy hiểm? (1)

Bạch Tiểu Thăng nói “Cô muốn học, tôi có thể dạy cho cô", lại thêm vẻ mặt có chút trêu chọc, làm cho Tây Nhã vốn cao ngạo rất khó tiếp nhận được. Cô ta hừ lạnh một tiếng và quay mặt qua chỗ khác, thật sự không chịu phục.

- Bây… bây giờ phải làm sao, giáo viên Bạch?

Adam không rảnh an ủi Tây Nhã, hai tay nắm lấy khẩu súng và hỏi Bạch Tiểu Thăng.

Hắn vẫn có chút khẩn trương, nhưng không khẩn trương như vừa rồi, thậm chí cảm giác khủng hoảng cũng đã giảm bớt.

Tâm trạng có thể lây nhiễm, Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh bình tĩnh làm cho hắn cũng theo bình tĩnh theo.

Adam hỏi thăm ý kiến của Bạch Tiểu Thăng, vô tình đã quyết định nghe theo lệnh của Bạch Tiểu Thăng.

- Đúng vậy, làm sao bây giờ đây, giáo viên Bạch?

Just cũng lại gần, lên tiếng xin chỉ thị.

Trong cục diện này, cao thủ bắn súng Adam này còn không biết làm gì, anh ta là cao thủ cận chiến tất nhiên càng chẳng có cách nào rồi.

Vừa rồi, khi Lôi Nghênh ra tay với người kia, Just cũng đã nhìn thấy.

Có câu nói, người thường xem náo nhiệt, trong nghề trông cửa nói. Just lập tức bị Lôi Nghênh chinh phục.

Hành động nhanh như gió, thế tấn công mạnh mẽ, tiến lùi có mức độ, đổi lại thành anh ta cũng không chắc làm được tốt hơn, không, chắc chắn là không làm được tới mức đó

Nghe hai người hỏi thăm, Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm trong giây lát.

Lôi Nghênh ở bên cạnh đưa ra ý kiến:

- Hay tôi cầm vũ khí của bọn họ tấn công qua, anh cũng biết chuyện này với tôi không tính là gì cả.

Lôi Nghênh nói vài câu hờ hững lại khiến Adam, Just nhìn sang với ánh mắt kinh ngạc.

Người to con này đã từng đi lính, còn là đặc công, không ngờ còn cho rằng đây là chuyện nhỏ.

Bạch Tiểu Thăng không lập tức trả lời Lôi Nghênh.

Bên cạnh, Tây Nhã lại không nhịn được nói:

- Như vậy thì tuyệt đối không được đâu anh Lôi, một mình anh tùy tiện tiến lên tính là chuyện gì, cũng quá nguy hiểm đi. Đối phương có hai người, trong trường hợp này cần phải lấy hỏa lực tuyệt đối đè ép, tối thiểu mấy người chúng ta lần lượt yểm hộ, chúng ta nhiều người nhiều súng, sức lửa gấp ba cũng đủ hợp sức lửa trên quy định.

Lôi Nghênh liếc nhìn cô ngốc Tây Nhã này với ánh mắt không để ý.

Tây Nhã thấy ánh mắt kia của Lôi Nghênh thì sắc mặt lập tức khó coi, lại cảm thấy lòng tự trọng của mình bị đả kích.

Cái này cũng chưa tính là gì.

Hai tên khốn kiếp Adam, Just này thường ngày luôn khen cô là chuyên gia đối phó với khủng hoảng rất lợi hại, sách lược nhiều, lúc này không ngờ không ủng hộ, nói giúp cô mà trực tiếp nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, hình như đang chờ anh đưa ra nhận xét.

Hình như anh nói đi thì bọn họ sẽ đi, anh nói không được thì không được.

Mệt cho hai người còn là nhân tài kiệt xuất cùng thời với tôi, các người không sợ người ta xem thường sao?

Tây Nhã vừa tức lại vừa buồn bực, liền nói ngay:

- Tôi là chuyên gia đối phó với khủng hoảng, tôi là dân chuyên nghiệp, các người phải tin tưởng tôi.

Adam, Just không lên tiếng.

Bạch Tiểu Thăng lại lắc đầu, thản nhiên nói với Tây Nhã:

- Cô cũng thấy được hai người vừa rồi, bọn họ thật sự liều mạng, không tiếc lấy mạng đổi mạng. Cô có thể bảo đảm trước khi bọn họ hạ quyết tâm đổi mạng với chúng tôi, làm cho bọn họ mất đi khả năng hành động sao.

Nghe Bạch Tiểu Thăng vừa nói vậy, vẻ mặt Adam, Just lập tức trắng bệch.

Bọn họ đều là nhân tài kiệt xuất ở trường cảnh sát, trong ngàn người cũng khó kiếm được một người, đã từng trải qua thử thách “thực chiến", vì sao lúc này lại lập tức bối rối ngu ngốc, sợ hãi. Tất cả đều là vì sự lạnh lùng, tàn khốc và máu lạnh, còn có bản lĩnh rất giỏi của đối phương đã cho bọn họ một đòn đả kích nặng nề, khiến cho bọn họ cảm giác sự sống chết cách nhau gần như vậy, hơn nữa còn là tỉ lệ sống của đối phương nhiều hơn, mình không thể không chịu chết.

Trong tình huống này, bảo người ta làm sao không suy sụp và tuyệt vọng cho được.

Đối phương thật sự muốn lấy mạng đổi mạng, trong bọn họ rất có khả năng sẽ có người chết, mà nào phải là một, còn là hai đấy.

Adam, Just quả thật cảm giác khiếp sợ tới cực độ, đồng thời lắc đầu phủ định sách lược do Tây Nhã đưa ra.

Tây Nhã cũng cảm giác không thỏa đáng nên cắn răng nói:

- Được, vậy chúng ta áp dụng sách lược thỏa đáng hơn, phòng thủ, cứ ở trong này chờ đợi trợ giúp. Ở đây phát sinh ra chuyện như vậy, tôi tin tưởng sẽ nhanh chóng sẽ có người chạy tới trợ giúp.

không cần Bạch Tiểu Thăng đánh ra về sách lược thứ hai của Tây Nhã, Lôi Nghênh nhân tiện nói:

- Hai người kia sẽ không ngu như vậy đâu. Nói không chừng bọn họ đã tìm cách qua đây, hoặc là từ cửa ra ngoài, vòng qua bên này.

Lời này thật sự khiến cho người ta khiếp sợ, sởn tóc gáy.

Adam, Just sợ đến mức vội vàng nhìn chăm chú ra ngoài.

Đối diện im ắng giống như không có người.

Nhưng càng vậy, càng làm người ta có cảm giác khủng khiếp.

Đám người kia còn ở đó không?

Bọn họ sẽ không thật sự vòng ra phía sau chứ?

Hai người đang sợ hãi, lại nghe Bạch Tiểu Thăng khẽ nói:

- Tôi thật ra có một cách.

Những lời này làm cho ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào Bạch Tiểu Thăng.

Tây Nhã nhíu mày, cũng muốn nghe xem Bạch Tiểu Thăng có cách gì hay. Cô ta rất không phục khi chuyên ngành mà mình luôn kiêu ngạo lại chẳng có tác dụng gì vào giờ phút này.

Cô ta muốn chờ Bạch Tiểu Thăng nói ra biện pháp của anh, sau đó lấy ra sơ hở trong đó nhằm hòa nhau một ván.

Bạch Tiểu Thăng nói có cách, lại không nói với mọi người mà gọi Lôi Nghênh tới, khẽ nói thầm bên tai anh ta.

- Anh có ý gì thì cứ nói ra đi.

Tây Nhã hấp tấp nói.

- Im lặng.

Adam vội vàng ngăn cản cô ta.

- Không nên cắt ngang suy nghĩ của giáo viên Bạch.

Ngay cả Just cũng lên tiếng ngăn lại.

Tây Nhã trừng mắt với hai người bọn họ, thật sự hận không thể mắng hai người bọn họ vài câu.

Lôi Nghênh nghe Bạch Tiểu Thăng thì thầm thì ánh mắt sửng sốt, sau đó sáng lên. Theo Bạch Tiểu Thăng chỉ điểm, anh ta nhìn về phía quầy bar cách đó không xa.

Bức tường nơi đó có vách đựng rượu.

Cửa hàng này không chỉ bán cà phê, còn có bán rượu. Nếu đi từ cửa phía đông vào là quán cà phê. Tây Môn bước vào, chính là quán bar. Lấy cả gian phòng ở giữa làm ranh giới sẽ thành một nửa quán cà phê và một nửa quán bar.

Từ chỗ này có bức tường thấp ngăn cản nên phía đối diện căn bản không bắn tới được.

- Cứ giao cho tôi.

Lôi Nghênh dùng tay làm ký hiệu “OK” với Bạch Tiểu Thăng, sau đó lấy tư thế nằm rạp di chuyển rất nhanh về phía quầy bar.

Ban đầu, một người to con như Lôi Nghênh bò qua ít nhiều cũng có phần khó coi, nhưng Lôi Nghênh lại lấy một loại động tác nhanh chóng và mãnh liệt trong quân ngũ để hoàn thành toàn bộ quá trình, làm người ta thấy cực soái.

Chờ tới khi đám người Tây Nhã kịp phản ứng thì Lôi Nghênh đã đến sau quầy bar.

- Anh vào trong đó làm gì?

Tây Nhã kinh ngạc nói.

- Động tác này thật đẹp. Anh ta là bộ đội đặc chủng chắc hẳn rất giỏi.

Mắt Just nóng lên, xem như đã bị giáo viên Lôi thuyết phục rồi.

Nhưng giáo viên Lôi lợi hại như vậy lại hoàn toàn nghe theo lời Bạch Tiểu Thăng nói, Adam không nhịn được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trong lòng thầm nghĩ:

- Nhìn anh ta trước sau đều rất bình tĩnh, phân tích cẩn thận, đây thật sự là một nhân tài chỉ huy khiến người ta có thể tin tưởng.

Đến lúc này, Adam, Just mới cảm giác được Vân lão sắp xếp hai người này cho bọn họ thật sự không đơn giản, rất không đơn giản

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với ba người bọn họ:

- Tôi sẽ lập tức cho các người xem một trò hay. Có đôi khi đối phó với người xấu, chưa chắc đã phải dùng tới đao súng.

Lời này làm cho Tây Nhã không nhịn được trợn trừng mắt.

Cố làm ra vẻ huyền bí, chỉ toàn nói linh tinh.

Đối phó với đám trộm cướp đã dùng tới súng đạn, nếu không dùng vũ khí, lẽ nào dựa vào miệng lưỡi à?

Tây Nhã vừa nghĩ tới đây lại cảm giác có thứ gì đó bay qua đỉnh đầu. Cô ta sợ đến mức vội vàng ngẩng đầu. Adam, Just cũng kinh ngạc.

Bay qua không chỉ là một lần, mà là liên tục ba bốn lần nối tiếp nhau.

Đám người Tây Nhã không kịp nhìn, bọn họ lại thấy phía sau quầy bar bị ném ra, cũng thấy rõ thứ đó là thứ gì.

- Chai rượu.

Tây Nhã kinh ngạc nói.

Nghiêm khắc mà nói là cả chai rượu.

Sau quầy bar bao gồm năm hàng rượu lớn, trong đó có rất nhiều rượu mạnh.

Tiếng chai rượu rơi xuống đất không ngừng và vỡ nát truyền đến.

Bạch Tiểu Thăng cẩn thận nhìn qua và lập tức vui mừng.

Lôi Nghênh, ném thật sự rất chuẩn

Mỗi bình rượu đều đập vào bức tường đối diện, hơn nữa còn dọc theo tường đập tới một phía khác.

Rượu bắn ra khắp nơi, mảnh thủy tinh bay loạn.

Hai người hầu bà nấp ở phía sau bức tường thấp sợ rằng nằm mơ cũng không ngờ được lại có ám khí như vậy.

Cuối cùng một tên thò đầu ra, bị chai rượu đập trúng, những mảnh thủy tinh bắn tới làm bọn họ liên tục kêu lên thảm thiết, quả thật giống như nhảy qua bãi mìn vậy. Bọn họ cũng làm cho Lôi Nghênh xác định được mục tiêu, tất cả chai rượu tiếp theo đều đập về chỗ đó.

Hai người đối diện này tất nhiên không muốn ngồi chờ chết, hình như đang cố dịch chuyển ở phía sau bức tường thấp, cũng không ngừng cúi đầu và phát ra tiếng kêu thảm cùng tiếng chửi bới.

Những mảnh thủy tinh đầy đất có thể dễ dàng đâm thủng bàn tay, khuỷu tay, chân và đầu gối của bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận