Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1366: Hợp tác thành công (2)

Nhìn thấy chiếc Mercedes Maybach kia chậm rãi rời đi, ánh mắt của Lôi Đại Phong vẫn dõi theo, trong lòng hắn lúc này vẫn sợ hãi thán phục như cũ.

Cho dù hắn có suy nghĩ tưởng tượng đến nát óc, sợ cũng không dám tin tưởng, Bạch Tiểu Thăng đâu chỉ cao hơn một cấp so với Tổng giám đốc của Phong Hòa, quả thực là khác nhau một trời một vực.

- Người này còn trẻ tuổi như thế, luận tư duy tầm nhìn, thì ngay cả ta cũng đều kém xa.

Lôi Đại Phong ở chỗ này cảm khái một phen.

Lôi Minh Diệu trông ngóng nhìn thấy người ta rời đi, chờ Lôi Đại Phong xoay người lại, nhanh chóng xích lại gần.

- Cha, thế nào? Mấy người đại diện của Phong Hòa kia thật sự thu mua cái hạng mục này của chúng ta, hay là chúng ta vẫn sở hữu những thứ này? Chúng ta bán giá bao nhiêu, có kiếm lời được hay không?

Đợi nhân viên hai bên đã lui đi, Lôi Minh Diệu liền nhịn không được vội vã hỏi thăm kết quả lần đàm phán này, ánh mắt đầy chờ mong.

Trong lòng Lôi Minh Diệu còn tha thiết cho rằng, lấy tâm cơ và tài ăn nói của cha hắn thì có thể kiếm lời một bút nhỏ.

Lôi Đại Phong lập tức tức giận nhìn chằm chằm vào con trai của mình, càng lấy ra so sánh với vị vừa rồi, hắn càng cảm thấy thằng con trai đang đứng ở trước mắt chính là một đống bùn nhão, một đống cứt chó.

Làm sao bản thân mình trước kia không nhìn ra được, còn cảm giác đứa con này của mình quả thật không tệ. . .

- Kiếm lời? Ta còn phải bồi thường nữa đó.

Lôi Đại Phong hung hăng rống lên một tiếng mạnh mẽ với Lôi Minh Diệu, sau đó hầm hừ chắp tay sau lưng, đi vào văn phòng của mình.

Bồi thường? Lôi Minh Diệu không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình.

Lấy năng lực của cha hắn, còn có thể đàm luận mua bán mà phải bồi thường sao?

Coi như đó là một cái hạng mục rách nát đi chăng nữa, người ta đến thu, vậy thì lúc đó cũng không có bồi thường thảm chứ.

Lôi Minh Diệu không tin.

- Về sau, nếu ngươi lại lông bông suốt ngày một chút chính sự không thèm ngó tới như thế, thì một phân tiền ta cũng không cho ngươi.

Lôi Đại Phong đi ra mấy bước, quay đầu lại nhìn đứa con trai của mình một chút, hung ác nói.

Lôi Minh Diệu tự dưng bị chửi, lập tức sững sờ.

Hắn liền cố gắng hỏi một chút, tại sao lại chịu lửa giận của cha như vậy.

Ngài làm cha nhưng cũng không thể không nói đạo lý chứ, vụ mua bán này chính ngài tham dự, cho dù xem như bồi thường tiền thì cũng không thể trách ta được.

Trong lòng của Lôi Minh Diệu thật sự tràn đầy ủy khuất.

Không phải ta còn góp vào một chiếc xe Hummer hay sao!

- Sáng mai ta liền đăng ký cho ngươi tham gia một khóa học cấp tốc về kinh doanh thương mại, nếu như không học ra được ít đồ gì cho ta, thì để xem ta có dám phế bỏ ngươi hay không.

Lôi Minh Diệu đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy lời của Lôi Đại Phong ở phía trước vọng tới.

Lôi Minh Diệu lập tức giật mình, biểu lộ phát khổ.

Hắn cũng không phải là không nghĩ tới phương diện đó đó, hắn ghét nhất chính là học tập.

- Cha, ngài không thể đối với con như vậy.

Lôi Minh Diệu biểu lộ phát khổ, đuổi theo cầu khẩn liên tục. . .

Loại "Trừng phạt" này, so với việc đánh chết hắn còn khó chịu. . .

. . .

Một bên khác, mấy người Bạch Tiểu Thăng ngồi ở trong chiếc Mercedes Maybach rời khỏi nơi đây.

- Bây giờ, ngài muốn đi chỗ nào? Hay là tôi chở ngài đến trụ sở của công ty. Hiện tại đã là giờ cơm, Tổng giám đốc của chúng tôi cũng đã nói, nếu như ngài có thời gian đến dự, ông ấy muốn mời ngài ăn một bữa cơm.

Vị thư ký Tổng giám đốc của công ty Phong Hòa cẩn thận từng li từng tí dò hỏi ý kiến.

- Thay tôi cám ơn Tổng giám đốc của các ngươi, ăn cơm cũng không cần thiết, giữa trưa chúng tôi còn có việc.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, rất khách khí đáp lại.

- Bây giờ đưa chúng tôi đến tòa thị chính của thành phố Trung Kinh đi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lúc nghỉ ngơi khi nói chuyện phiếm với Lôi Đại Phong, hắn còn tranh thủ dùng điện thoại di động hỏi thăm Thị Trưởng Quý Minh Dương có thời gian hay không, hắn muốn tới bái phỏng.

Quý Thị trưởng quả thật rất cao hứng, còn nói, vì hắn, còn đặc biệt gác lại chuyện khác, đồng thời nói sẽ ở trong văn phòng chờ hắn, muốn giữa trưa cùng ăn một bữa cơm rồi nói chuyện.

- Ngài muốn đi Tòa thị chính làm việc?

Vị thư ký kia đang lái xe kinh ngạc nói.

Giờ này đang giữa trưa, coi như tới thăm hỏi cán bộ thì cũng không quá phù hợp.

- Ừm, đi gặp Quý Thị Trưởng, ông ấy muốn mời tôi ăn cơm trưa.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Vị thư ký Tổng giám đốc lập tức chấn kinh im lặng, hai con mắt trợn tròn.

Lợi hại !

Người bên ngoài đều đang tìm kiếm thời gian rảnh của Thị Trưởng, sau đó đi bái phỏng, nếu có thể thì mời Thị Trưởng ăn một bữa cơm, đó quả thực là vinh quang vô thượng !

Đặc biệt là Thị Trưởng của thành phố Trung Kinh bọn hắn !

Có thể đạt được tư cách để mời hắn, toàn bộ giới kinh doanh của thành phố Trung Kinh, sợ rằng số lượng cũng không cao hơn một bàn tay.

Tổng giám đốc công ty Phong Hòa của bọn họ, cũng không có tư cách như vậy !

Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, đích thân Thị Trưởng Quý Minh Dương mời vị nhân sĩ nào đó trong giới kinh doanh ăn cơm cả!

- Hiện tại thời gian cũng hơi trễ, tôi hết sức chạy nhanh một chút, ngài đừng nóng vội.

Vị thư ký kia liếc mắt nhìn thời gian, nhịn không được nói.

Đến bên kia, sợ rằng giờ cơm cũng đã qua mất một chút.

- Không sao, Quý Thị trưởng cũng đã nói sẽ chờ tôi một lúc, không cần quá nhanh đâu, chú ý an toàn.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

Vị thư ký kia lại bị làm cho kinh sợ.

Thị Trưởng nói, sẽ chờ hắn qua ăn cơm.

Quả nhiên, cái người thanh niên trẻ tuổi này là một vị nhân vật lớn.

Trong lòng vị thư ký Tổng giám đốc của Công ty Phong Hòa lúc này hoàn toàn là kính sợ, thậm chí là sùng bái.

Chiếc Mercedes Maybach này một đường lái về phía trung tâm thành phố.

- Anh Tiểu Thăng, lần này vì giải quyết cái hạng mục kia mà vô hình mang tới cho chúng ta vô số vấn đề, chúng ta tiêu tốn mấy trăm triệu, không có vấn đề gì sao? Mấu chốt là cái hạng mục mà chúng ta muốn cũng không có gì dùng, vừa rách nát lại có thanh danh kém, chúng ta còn phải đầu tư thêm tài chính để xóa bỏ nữa. Nếu như đúng vậy, em sẽ liên lạc với Lý Khâu Sơn Lý tổng một chút, đem cái hạng mục này chuyển tới trên danh nghĩa công ty bọn họ.

Trên đường, Lâm Vi Vi nhịn không được đè thấp âm thanh nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng.

Dù sao, Tuyết Liên Vạn Hòa ở chỗ này còn có công ty con, tuy rằng cùng với mảng bất động sản này không có liên quan gì nhiều, nhưng dù sao cũng tốt hơn mua hạng mục này nhưng vẫn một mực đặt dưới cờ công ty Phong Hòa.

Có chút chói mắt đây.

- Ừm, ba ngày sau đó, chờ hoàn thành xong thủ tục mua bán cuối cùng, em để cho mấy người Lý Khâu Sơn bọn họ đi nhận hợp đồng.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Xác thực, chuyện thu mua lần này hoàn toàn là do hắn xuất tiền túi, cuối cùng cũng phải về đến Tuyết Liên Vạn Hòa cũng là công ty của mình, thoả đáng.

Không riêng muốn chào hỏi với công ty Phong Hòa, mà còn phải liên hệ với người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, thậm chí là người phụ trách khu vực tương ứng lên tiếng kêu gọi, để tránh ở trong lúc cải cách lại xảy ra cái gì hiểu lầm không cần thiết.

Những sự tình này Bạch Tiểu Thăng liền bàn giao cho Lâm Vi Vi, nàng tự nhiên sẽ xử lý thỏa mãn.

Dù sao mấy năm qua này, không riêng gì Bạch Tiểu Thăng hắn tiến bộ mà hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng đều có sự trưởng thành kinh người. Tỷ như hôm nay bọn hắn hoàn toàn có thể đảm nhiệm là nhân viên Pháp Vụ cùng với nhân viên hành chính tạm thời.

- Tiếp tục khai phá cái hạng mục này, kỳ thực cũng không có cái ý nghĩa gì. Anh mua của hắn khối công trình cũ nát này, còn có đống Vật liệu xây dựng kia nữa, cũng chỉ là ngụy trang mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười nhìn Lâm Vi Vi nói.

Lâm Vi Vi lập tức sững sờ.

Đây chẳng phải là phí công phí sức mà không có kết quả tốt, lấy tiền đổ xuống sông xuống biển sao.

Bạch Tiểu Thăng là vì cái miếng đất trống kia?

Có thể Lôi Đại Phong không phải người ngu ngốc, sẽ không nhìn thấy tiềm lực của miếng đất trống đó, nếu như thật sự đáng tiền, còn có thể chịu giá thấp bán ra sao, sợ là đập nồi dìm thuyền cũng phải liều chết chống đỡ rồi.

- Cái hạng mục kia chẳng lẽ có cái giá trị gì mà chúng ta không nhìn ra sao?

Lâm Vi Vi mờ mịt nói.

- Thiên cơ bất khả lộ.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, thần thần bí bí nói.

Hiện tại, xác thực đây cũng không phải là địa phương nói chuyện, dù sao còn có một người tài xế còn ở đây.

Lâm Vi Vi cũng hiểu ý, không hỏi thêm gì nữa.

Dù sao, Bạch Tiểu Thăng cũng sẽ không lừa gạt nàng cùng với Lôi Nghênh, hay là Tôn Bạch Trí Thắng, Tuyết Liên Vạn Hòa, còn có công xưởng Lý Nê và mấy công ty của tập đoàn, đều sẽ bàn giao cho bọn họ làm.

. . .

Chiếc Mercedes Maybach này cuối cùng cũng ngừng lại trước cửa lớn của tòa Thị Chính. Ba người Bạch Tiểu Thăng mới xuống xe đã có người tiếp đón, ánh mắt của vị thư ký kia lập tức nghiêm nghị hẳn lên. Người tới chính là một gương mặt vô cùng quen thuộc thường thường nhìn thấy trên ti vi, thư ký Trương Manh của Thị Trưởng Quý Minh Dương.

Lúc này Trương thư ký vậy mà đích mình ra tiếp đón, trên mặt nở nụ cười tươi, vô cùng thân mật nói nói cười cười với người thanh niên trẻ tuổi kia.

Vị thư ký Tổng giám đốc đang ngồi trong xe rung động không thôi, nhanh chóng lái xe rời đi. Hắn tất nhiên không có tư cách cùng đi và nói chuyện với Trương Manh, chỉ muốn nhanh chóng biến một màn trước mắt này thành đề tài nói chuyện.

- Tiểu Thăng, nhoáng một cái cũng đã hơn hai năm không gặp rồi, càng ngày càng đẹp trai đó.

Vẻ mặt Trương Manh tươi cười, lại nhìn xem hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, tán thưởng.

- Tốt, tất cả mọi người đều rất tốt.

Bạch Tiểu Thăng cùng hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nở nụ cười, qua bắt chuyện với Trương Manh.

- Đi thôi, Quý Thị trưởng đang chờ các cậu, còn đặc biệt chuẩn bị một bàn cơm đó.

Trương Manh vỗ vỗ cánh tay của Bạch Tiểu Thăng, vô cùng thân thiết đi với hắn vào trong.

- Lần này Quý Thị Trưởng có nói, dù cho tôi có ngăn cản ngài ấy thế nào thì ngài ấy cũng phải uống với cậu hai chén ! Hôm nay cậu đến, ngài ấy rất cao hứng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận