Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 882: Lâm Ngọc muốn chen ngang



Bạch Tiểu Thăng không có ý định ẩn nhẫn xuống, quyết định hiện tại chính là muốn lấy Trương Khải khai đao.

Mặt mũi của tập đoàn?

Hắn là một sự vụ quan kiểu mới nếu bị đuổi đi ra ngoài, mặt mũi của Bộ Sự Vụ sẽ để ở đâu . . .

Cho nên, hắn quyết định ngả bài.

- Cậu điều tra tôi?

Trương Khải cau mày, hỏi lại:

- Có ý tứ gì?

Bên này ồn ào, vì thế bốn phía xúm lại rất nhiều người, mọi người chỉ trỏ bàn tán xôn xao.

Bất quá, tất cả mọi người đều không rõ ràng tình huống.

- Ý tứ của tôi chính là, Trương Khải tiên sinh, giờ phút này, anh phải tiếp nhận điều tra của Bộ Sự Vụ.

Bạch Tiểu Thăng chân thành nói.

- Bộ Sự Vụ.

Trương Khải biến sắc, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn Bạch Tiểu Thăng:

- Cậu, cậu đến tột cùng là. . .

Không chỉ riêng hắn kinh hãi, Lâm Ngọc ngồi ở bên kia cũng kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Lần đầu gặp mặt, cảm giác được đối phương không tầm thường, kích phát một chút chiến ý của hắn.

Lần gặp gỡ tiếp theo, Bạch Tiểu Thăng ở trong lòng hắn có thêm một cái nhãn hiệu mới là "Nam nhân cặn bã".

Mà hiện nay, lại có thêm cái lạc ấn Bộ Sự Vụ.

Người này, đến tột cùng là thần thánh phương nào.

Lần này tới điều tra Trương Khải, chính là nhóm người Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan kia. . .

Không lẽ.

Trong lòng Lâm Ngọc run lên, cái tên đó quả thực vô cùng sinh động.

- Tổng giám đốc Trương Khải, vị này chính là sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng tiên sinh của Bộ Sự Vụ thuộc khu Đại Trung Hoa.

Có một nam thanh nữ tú đang từ phía ngoài đám người gọn gàng mà linh hoạt chen vào.

Từ một phía bên trong đám người, Lâm Vi Vi cùng Lôi Nghênh cất bước đi tới.

Lâm Vi Vi bình tĩnh cười một tiếng nói:

- Mà chúng tôi, chỉ là trợ lý của ngài ấy.

Một câu nói, khiến toàn trường xôn xao.

Lần này khi nhân vật chính được nghênh tiếp như khách quý, một nam một nữ này, vậy mà chỉ là trợ lý của người trẻ tuổi này?

Quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Khách nhân bốn phía xung quanh kinh hãi không thôi, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bọn hắn mặc dù không biết rõ xảy ra chuyện gì, lại đều dự cảm có đại sự rất lớn sắp đến.

- Người thanh niên trẻ tuổi kia, nguyên lai mới thật sự là đại nhân vật, ngươi nhìn Trương Khải đi, mặt đều tái cả rồi.

- Ánh mắt Trương Khải vậy mà hiển lộ vẻ sợ hãi, tôi chưa bao giờ thấy qua.

- Muốn điều tra Trương Khải, đây là sự thật sao?

Bốn phía ngập tràn tiếng nghị luận, càng ngày càng nghiêm trọng, hết thảy tất cả mọi người có mặt ở lầu một này đều xúm lại bàn tán.

Một số người không tham gia vào cuộc thảo luận, không nhịn được chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tôn Tử Thành và Giang Dục Tú như phát mộng.

Hai vợ chồng ngây ngốc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Tiểu Thăng, nhìn khí thế uể oải và ánh mắt sợ hãi của Trương Khải.

- Ông xã, cái này, cái người thanh niên trẻ tuổi kia hình như rất đáng gờm a. . .

- Hắn hình như so với Trương Khải tổng giám đốc còn muốn lợi hại hơn a. . .

- Cái gì mà Bộ Sự Vụ, cái gì mà sự vụ quan, chức vụ gì kỳ quái vậy?

Giang Dục Tú nhịn không được hỏi.

Thời điểm đợi nàng nhìn về phía nam nhân của mình, lại phát hiện Tôn Tử Thành đang run rẩy như cháu trai bị hù doạ.

Bên trong ánh mắt Tôn Tử Thành nhìn Bạch Tiểu Thăng xuất hiện sự e ngại, còn có rung động, kính sợ, kinh hỉ ... các loại tâm tình khác nhau lần lượt dâng lên.

- Ông xã.

Giang Dục Tú nhịn không được đẩy chồng mình một cái.

- Vị này đúng thật là một đại nhân vật.

Tôn Tử Thành cắn răng nói.

- Bao lớn?

Giang Dục Tú không có ý niệm về đại nhân vật nên hỏi lại.

- Trương Khải thì tính là cái gì chứ.

Tôn Tử Thành liền đáp lại một câu xem như giải thích.

Khoảng cách gần như thế, Tôn Tử Thành còn không sợ Trương Khải nghe được?

Nghe được lại như thế nào?

Song phương chênh lệch xác thực khác nhau một trời một vực.

Với lại, sự vụ quan đích thân tới, Trương Khải lần này sợ là khó mà tự bảo vệ được bản thân.

Tôn Tử Thành bỗng nhiên có loại cảm giác giống như sau cơn mưa bầu trời lại sáng, đặc biệt là cháu gái của mình cùng người thanh niên trẻ tuổi này có quan hệ thân mật.

Vậy thì chính mình, sẽ sợ không phát đạt theo sao!

Tôn Tử Thành đang suy nghĩ đến tương lai tươi đẹp, Giang Dục Tú bỗng nhiên chen miệng nói:

- Vừa rồi, chúng ta còn giống như chê trách người ta, còn tới khuyên nhủ một phen.

Một câu của Giang Dục Tú trực tiếp làm cho Tôn Tử Thành đang tràn ngập lửa nóng như bị dội một gáo nước lạnh vào người.

Tôn Tử Thành trong nháy mắt bắt đầu sợ hãi.

Bọn họ cho tới hiện tại, toàn nhằm vào vị sự vụ quan này a!

Tôn Tử Thành hối hận đến ruột đều xanh, hận không thể tự tát cho chính mình tỉnh lại.

Hắn thật là mắt mù mà.

Cùng cảm giác như Tôn Tử Thành, Trương Khải bên này trong lòng cũng đang cuồn cuộn kinh đào hải lãng.

Một tên tiểu tử mà chính mình không quen nhìn, muốn thu thập, thế mà lại là một vị sự vụ quan.

Đầu óc Trương Khải đã có chút không xong, mặt của hắn lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, hắn há hốc cả mồm, không nói nên lời.

- Sự vụ quan là cái chức vụ gì nha, nhìn dáng vẻ hình như rất lợi hại a. Cái bộ dạng này hiện nay của Bạch Tiểu Thăng, rất đẹp trai a.

Giang Nguyệt một mặt hoa si đứng sau lưng Bạch Tiểu Thăng, nhìn Trương Khải và người dượng của nàng bị dọa thành ra bộ dạng như thế, chỉ cảm thấy rất thoải mái, rất hài lòng.

- Nguyên lai, anh ta là sự vụ quan sao.

Tô Lăng Ngữ thì kinh ngạc nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thăng, sợ hãi thán phục.

Không giống như Giang Nguyệt không biết gì, Tô Lăng Ngữ thường xuyên nghe cha nàng hăng hái cùng với mẹ nàng trò chuyện về tập đoàn lớn của bọn họ, trò chuyện về tập đoàn ở khu Đại Trung Hoa có bộ phận tên là Bộ Sự Vụ, bên trong có hệ thống sự vụ quan.

Nói xong Tô Đại Chung sẽ thở dài một tiếng than.

- Đời này anh có thể đi Bộ Sự Vụ, chỉ làm một nhân viên trợ lý sự vụ quan thôi, chính là vô cùng mãn nguyện rồi.

Ngay cả tổng giám đốc công ty đều không thích làm, thà rằng đi làm một nhân viên trợ lý, đủ thấy Bộ Sự Vụ mạnh mẽ như thế nào.

Mà Bạch Tiểu Thăng, lại chính là cấp trên của trợ lý sự vụ, sự vụ quan.

Hắn còn trẻ như vậy.

Tô Lăng Ngữ quả thực không biết nên nói cái gì cho phải, bởi vì là hiểu, cho nên nàng mới rung động so với Giang Nguyệt càng nhiều hơn, nàng đối với Bạch Tiểu Thăng kính sợ cùng ái mộ cũng nhiều hơn nhiều.

Không trách được, Hàn gia đột nhiên rơi đài, tổng giám đốc liên quan cũng xuống đài, cha mình liền trở thành tổng giám đốc. Chuyện kia hết thảy, cũng là thủ bút của Bạch Tiểu Thăng.

Tô Lăng Ngữ bỗng nhiên nghĩ đến điểm này, lập tức minh bạch, còn mơ hồ có sự cảm động.

Cha nàng thoát khỏi vận rủi, thực hiện được khát vọng, cái này đều phải quy công cho Bạch Tiểu Thăng.

Mà Bạch Tiểu Thăng, một chữ kiến công đều không có nhắc qua với mình.

Tô Lăng Ngữ đối với Bạch Tiểu Thăng quả thực cảm động đến rối tinh rối mù.

Lâm Ngọc trước một bước đoán ra thân phận của Bạch Tiểu Thăng, cho nên hắn cũng không có rung động mạnh như những người bên ngoài, nhưng cũng giật mình không nhỏ.

Bất quá, khi hắn mắt thấy bộ dạng của Tô Lăng Ngữ như hoa si đứng ngây ngốc sau lưng Bạch Tiểu Thăng, thì tâm lý hắn vô cùng khó chịu.

Mình cũng là sự vụ quan, với lại bên trong sự vụ quan cũng là một nhân vật xuất sắc nhất.

Còn có, mình là một nam nhân nắm giữ chuyên môn tốt nhất.

Lâm Ngọc thật muốn hướng Tô Lăng Ngữ hô to một câu:

- Anh mạnh hơn hắn.

Đáng tiếc, làm như vậy quá lộ liễu, với lại không phù hợp với tính cách của hắn.

Bạch Tiểu Thăng, tôi sẽ chứng minh rõ ràng với mọi người tôi so với cậu còn mạnh hơn rất nhiều.

Thời điểm Lâm Ngọc đang nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt tràn đầy chiến ý.

- Bạch, Bạch sự vụ quan. . .

Trương Khải cuối cùng cũng có thể nói chuyện, chỉ có điều giọng nói phát ra cho người nghe thấy là hắn đang phát run.

- Trương Khải, chúng tôi đã nắm đầy đủ tư liệu về anh, nên anh không cần mang một tia may mắn nào đâu.

- Còn có, tôi hi vọng anh có thể chủ động một chút. Như thế thì sau này hình phạt dành cho anh cũng sẽ có điểm khoan hồng.

Bạch Tiểu Thăng nói xong thì đi đến gần một chút, hạ giọng nói:

- Rất nhanh thôi cái tiệc rượu này sẽ kết thúc. Sau khi kết thúc, chúng ta mới hảo hảo nói chuyện một phen! Tôi cho anh thời gian để cân nhắc, tôi cũng hi vọng, đến lúc đó, anh có thể thẳng thắn.

Mặc dù trước mặt mọi người có chút nhiễu loạn, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng không hy vọng mất khống chế.

Tối thiểu nhất, để cái buổi tiệc rượu này có thể yên bình kết thúc công việc.

- Được, được.

Trương Khải gật đầu giống như gà con mổ thóc, hắn không dám không nghe theo.

Lâm Ngọc tiến đến gần, hắn nghe được câu đó, lúc này mặt lạnh đứng lên.

- Bạch sự vụ quan, còn phải đợi đến tiệc rượu kết thúc sao? Cậu cũng quá chậm đi.

Lâm Ngọc lạnh giọng nói.

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nhìn về phía hắn.

- Xảo hợp vô cùng, tôi cũng là sự vụ quan, chúng ta là đồng liêu.

Lâm Ngọc giống như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi cũng đang điều tra, với lại có kết luận chấm dứt! Anh muốn đợi tiệc rượu kết thúc, vậy không bằng tôi tới trước.

Lâm Ngọc muốn chặn ngang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận