Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1948: Chuyện này, phải xen vào! (2)

Sau khi sửa sang lại quần áo xong, đám người Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Kim Doãn Huyễn quay về phòng tiệc.

Mãi đến giây phút trước khi vào cửa, Kim Doãn Huyễn mới lưu luyến thả cánh tay của Bạch Tiểu Thăng ra.

Trở lại phòng tiệc, đám người Bạch Tiểu Thăng vẫn đi về chỗ cũ.

Nơi đó không có ai, khách khứa đều chạy qua chào hỏi Nick.

Kim Doãn Huyễn thấy ngài Nick ở phía xa được mọi người vây quanh, đang chuyện trò vui vẻ, sắc mặt cô ấy trắng bệch, hình như vẫn rất lo lắng sợ hãi.

Lâm Vi Vi ngồi vào bên cạnh cô ấy, trấn an cô ấy.

Đám người Bạch Tiểu Thăng mới ngồi được mười phút lại có một người da trắng trung tuổi vội vàng đi về phía Kim Doãn Huyễn.

- Đây là ông chủ của cô sao?

Lâm Vi Vi vội hỏi nhỏ một câu.

- Ông ấy là người lãnh đạo trực tiếp của tôi!

Kim Doãn Huyễn nhanh chóng trả lời.

- Kim Doãn Huyễn, sao cô lại ở đây? Sao cô còn chưa lên trên tầng đi?

Người trung tuổi kia liếc nhìn đám người Bạch Tiểu Thăng, sau đó đi tới bên cạnh Kim Doãn Huyễn hấp tấp nói nhỏ:

- Bây giờ ông chủ đang tiếp khách bên kia nên không có thời gian để ý tới cô, nhưng ông ấy bảo tôi qua gặp cô. Cô cũng đừng có lâm trận bỏ chạy đấy, nếu không...

Ánh mắt người trung tuổi kia chợt nghiêm lại:

- Cô biết hậu quả rồi đấy! Cô không chịu nổi đâu!

- Tôi gặp mấy người bạn ở đây nên nói mấy câu, uống vài chén rượu, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ chuyện đó đâu.

Kim Doãn Huyễn cố gắng trấn tĩnh lại, nói với người kia:

- Tôi đã đồng ý ông chủ thì tôi sẽ qua, tôi sẽ không nuốt lời đâu. Nhưng dù sao ông cũng phải cho tôi chút thời gian, để cho tôi bình tĩnh lại đã chứ! Nếu như tôi không thể điều chỉnh tâm lý, đến lúc đó xảy ra vấn đề gì thì ông có thể chịu trách nhiệm được không!

Lời nói này rất hay.

Lâm Vi Vi cũng âm thầm giơ ngón tay cái.

Người da trắng trung tuổi kia ngẩn người, bất chợt trợn mắt nhìn Kim Doãn Huyễn rồi liếc nhìn sang ba người Bạch Tiểu Thăng.

Cuối cùng, ông ta cũng chỉ có thể nhượng bộ:

- Kim Doãn Huyễn, cô cũng đừng mong chạy trốn, cầu thang và thang máy ở tầng này đều có người trông coi. Hơn nữa, cô nên suy nghĩ cho mình, suy nghĩ cho tương lai của mình đi!

Người kia còn cười lạnh nói:

- Tôi nghe nói cô còn có một em gái sắp qua bên này học. Cô đừng giật mình, tôi đã nghe cô nói chuyện điện thoại rồi! Cho dù cô chạy mất, em cô cũng phải thay cô 'trả nợ' thôi!

Không ngờ người kia lại lấy ra em gái của Kim Doãn Huyễn ra uy hiếp cô ấy.

Sắc mặt Kim Doãn Huyễn chợt biến đổi, nghiến răng, giống như một con mèo mẹ tức giận:

- Ông dám!

- Tôi là người đứng đắn nên tôi không dám làm, nhưng có người lại dám làm đấy.

Người kia lười biếng cười lạnh nói.

Kim Doãn Huyễn phẫn nộ, cuối cùng lại giống như quả bóng bị xì hơi, khẽ nói:

- Tôi biết rồi. Tôi... sẽ qua ngay đây.

- Tôi sẽ ở trong góc chú ý tới cô đấy!

Người da trắng trung tuổi thấy thế thì lập tức thỏa mãn cười, lại liếc nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng xong mới xoay người rời đi.

- Đúng là tức chết tôi rồi. Sao ông ta có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Bọn họ làm sao dám như vậy chứ?

Lâm Vi Vi không nhịn được hầm hừ nhìn theo bóng lưng người kia, tức giận nói:

- Vừa rồi tôi thật sự muốn ném cái ly trong tay vào người ông ta!

- Thật may là cô kìm chế được, nếu không sẽ chỉ làm vấn đề thêm rắc rối hơn.

Lôi Nghênh ung dung nói.

Sử dụng vũ lực không phải là cách giải quyết tất cả vấn đề, bằng không anh ta đã sớm tiêu diệt cả Nick và ông chủ Kim Doãn Huyễn rồi.

Cuối cùng vẫn phải dựa vào Bạch Tiểu Thăng giải quyết chuyện này.

Chỉ có anh mới có thể có năng lực, có cách làm cho Nick phục tùng.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng đang thản nhiên uống rượu, hình như không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, lại giống như đang suy nghĩ nên giải quyết chuyện này thế nào.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh còn có Kim Doãn Huyễn thấy thế, đều ăn ý không quấy rầy anh.

Đối lập với sự yên tĩnh bên phía bọn họ, bên kia vô cùng náo nhiệt, bữa tiệc rượu cũng theo ngọn đèn thay đổi mà chính thức bắt đầu.

Đầu tiên là một người da trắng gầy trơ cả xương, khoảng hơn năm mươi tuổi với chòm râu tuyệt đẹp bước lên bục, hùng hồn nói với các vị khách.

Theo Kim Doãn Huyễn nói, đó chính là ông chủ của cô ấy, nắm giữ bảy tám doanh nghiệp cỡ lớn.

Trước đây được ông chủ tự mình tiếp đón, cô ấy vừa mừng vừa lo, không ngờ mình đã sớm bị để mắt tới.

Ba người Bạch Tiểu Thăng nghe vậy lại khẽ gật đầu.

Lâm Vi Vi vẫn không nhịn được nói với Lôi Nghênh:

- Anh nhớ kỹ hắn, sau này kéo hắn tới chỗ không người đánh cho một trận nên thân mới được.

Đây hoàn toàn chỉ là lời nói lẫy của cô mà thôi.

Không nói đến thân phận của đối phương kia, ra vào chắc chắn sẽ có nhiều người vây quanh, rất ít có cơ hội có thể tới gần được. Lại nói nắm đấm này thật ra không phải là cách giải quyết tốt, đánh cho đối phương gãy xương đứt gân chỉ có lợi cho hắn thôi. Người làm chuyện xấu cũng nên gặp quả báo.

Chỉ có thể nói là ác giả ác báo.

Làm nhiều chuyện xấu, pháp luật sẽ không buông tha, thiên đạo còn bắt phải trả lại.

Sau khi người da trắng cao gầy nói xong lại mời Nick lên bục phát biểu. Nick không từ chối, sau khi lên bục lại nói vài lời hài hước khiến các khách quý nam nữ phía dưới không ngừng hoan hô, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.

Không ngờ nhân vật đường hoàng như vậy, sau lưng lại dơ bẩn không chịu nổi.

Đương nhiên, ba người Bạch Tiểu Thăng đã gặp qua nhiều người như vậy, ngược lại cũng không quá ngạc nhiên.

Sau khi Nick phát biểu trong liền xuống khỏi bục, người da trắng cao gầy lại lên phát biểu.

Tiếp sau còn có dàn nhạc lên biểu diễn.

Ba người Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn không để ý, chỉ tập trung vào ngài Nick.

Ông ta mỉm cười chào hỏi với mấy người khách, lại ôm chủ bữa tiệc rồi dẫn người vội vàng rời đi.

Lúc này, Mã Vĩ Tiễn vội vàng đi qua tìm ba người Bạch Tiểu Thăng, hấp tấp nói với anh:

- Đi thôi ngài Bạch, bây giờ tôi dẫn ngài qua đó!

Bạch Tiểu Thăng kéo Mã Vĩ Tiễn lại, chỉ vào Kim Doãn Huyễn nói:

- Tôi muốn dẫn cô ấy đi cùng.

- Cô ta à?

Mã Vĩ Tiễn sửng sốt, buồn bực nói:

- Cô ta là ai?

- “Bất ngờ nhỏ” do chủ nhân bữa tiệc chuẩn bị cho ngài Nick.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- A.

Mã Vĩ Tiễn lập tức gật đầu rồi bất chợt sửng sốt, trợn tròn mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng với vẻ không tin nổi, lại nhìn Kim Doãn Huyễn và chỉ vào cô ấy nói:

- Cô! Cô...

Bạch Tiểu Thăng không có thời gian rảnh để giải thích với Mã Vĩ Tiễn, chỉ vỗ vai ông ta nói:

- Đi thôi.

Mã Vĩ Tiễn cũng biết ở đây không phải là nơi nói chuyện, ánh mắt phức tạp nhìn Kim Doãn Huyễn rồi quay đầu dẫn đường.

Bạch Tiểu Thăng vẫy tay với Kim Doãn Huyễn rồi nói với Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh:

- Hai người ở lại đây chờ tin tức của tôi.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lập tức gật đầu.

Lâm Vi Vi còn không nhịn được thêm một câu:

- Cẩn thận một chút!

Trước khi ra cửa, mí mắt Lâm Vi Vi giật suốt. Cho dù Bạch Tiểu Thăng nói không sao, Lôi Nghênh cũng cười cô nhưng cô vẫn lo lắng về chuyện này.

Bạch Tiểu Thăng nhìn cô gật đầu, lại dẫn theo Kim Doãn Huyễn đi phía sau Mã Vĩ Tiễn, vội vàng rời đi.

Cách đó không xa, người lãnh đạo trực tiếp của Kim Doãn Huyễn đang đứng ở trong góc khuất của phòng tiệc, hình như chỉ tập trung ở trên người Kim Doãn Huyễn. Khi thấy cô ấy đi tới cửa, ông ta lập tức lấy bộ đàm trong góc ra nói:

- Mục tiêu đã đi ra ngoài.

- Chú ý, chú ý một chút!

Bạn cần đăng nhập để bình luận