Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1278: Người này muốn làm gì (1)

Ông lão Châu Âu có thể nói tiếng Trung lưu loát như thế này không ai khác chính là Lão Hoàng một trong ba người chủ tớ cổ quái kia, một người mặc trang phục nữ bộc gọi là Nguyễn Ngữ, một người là chủ tử của bọn họ gọi là Ôn Ngôn !

Năm đó ngẫu nhiên gặp nhau ở khách sạn, Bạch Tiểu Thăng chỉ cảm thấy bèo nước gặp nhau, sau này chưa chắc có thể gặp nữa, nhưng không ngờ đến khi Bạch Tiểu Thăng đến nhà của Tống Giai đại sư lại gặp được bọn họ, đến lúc này mới có cảm giác không được bình thường.

Sau đó hỏi ra, ngay cả Tống Giai đại sư cũng không biết lai lịch chân chính của những người này, chỉ nói là có quan hệ với tập đoàn Chấn Bắc.

- Vừa rồi gia chủ của tôi nhìn thấy mọi người qua cửa sổ, rất là kinh ngạc, cũng rất là mừng rỡ, cho nên cố ý phái tôi ra đây mời mọi người vào trong gặp mặt một lần.

Lão Hoàng cười nói ra mục đích của mình.

Bạch Tiểu Thăng nhìn theo hướng cánh tay của ông ta, thấy vị trí gần cửa sổ nơi bọn họ đã đi qua bên trong quán cà phê có hai người đang ngồi trên ghế, người thanh niên còn đang nhìn về phía bọn họ phất tay, rõ ràng người đó chính là Ôn Ngôn !

Sau lưng Ôn Ngôn vẫn như cũ có một mỹ nữ mặc trang phục nữ bộc đứng đó, bất quá cái kia phục trang lại không làm cho người ta kinh ngạc, ngược lại nó còn làm cho người khác kinh diễm.

Ngồi ở phía đối diện Ôn Ngôn là một người trung niên da trắng, đeo một cặp mắt kiếng nhưng trông vẫn rất suất khí, đang nhìn qua.

Không biết ngọn ngành.

Không biết nền móng.

Lại có quan hệ với tập đoàn!

Bạch Tiểu Thăng cười, quay qua nói với Lão Hoàng,

- Được, tôi cũng muốn đi qua gặp mặt Ôn Ngôn tiên sinh một chút.

Đại chiến trước mắt, lại gặp được một người mà mình không nghĩ tới.

Đã thấy thì gặp mặt thôi!

Bạch Tiểu Thăng mang theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, đi theo quản gia Lão Hoàng tiến vào quán cà phê, một đường đi đến chỗ mấy người Ôn Ngôn đang ngồi.

Ôn Ngôn cùng với người trung niên da trắng tuấn tú kia tuần tự đứng lên, cười nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Lại gặp mặt, Bạch tiên sinh, thật sự là duyên phận nha!

Ôn Ngôn mỉm cười, vươn tay ra.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, hắn giống như là rất vui vẻ.

- Ôn Ngôn tiên sinh đã biết rõ tôi là ai sao?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, ngữ khí ý vị thâm trường.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng cũng đưa tay qua, còn bổ sung thêm một câu.

- Nhưng mà tôi, còn chưa biết gì về ngài đâu!

Ôn Ngôn, Nguyễn Ngữ?

Nghe xong liền biết là dùng tên giả.

Vậy bây giờ, cái người Ôn Ngôn này còn không nhắc tới thân phận rõ ràng, liền có chút thú vị rồi.

Ôn Ngôn một bên bắt tay cùng với Bạch Tiểu Thăng, một bên nụ cười vẫn không đổi.

- Sẽ biết thôi, bây giờ Bạch tiên sinh cậu cần gì nóng vội, khi thời điểm tới sẽ tự khắc biết!

Hắn vẫn là không muốn nói.

Nhưng mà, Bạch Tiểu Thăng cũng không có cưỡng cầu.

Chính như Ôn Ngôn nói, nếu như về sau mọi người còn có cơ hội gặp nhau, liền sẽ biết được!

Cùng Ôn Ngôn bắt tay qua, Bạch Tiểu Thăng đưa mắt nhìn qua người da trắng kia một cách tự nhiên.

Người kia cũng mỉm cười nhìn hắn, một đôi con ngươi màu lam lộ ra sự thâm thúy cùng trầm ổn, có loại làm người chấn động cả hồn phách cùng với lực xuyên thấu, cả người đều tản ra một loại khí tràng cường đại, thậm chí không kém hơn mấy người Lục Vân!

Người này thủy chung vẫn đang nhìn thật kỹ bộ dạng Bạch Tiểu Thăng.

Lấy nhãn lực và lực quan sát trước mắt của Bạch Tiểu Thăng, thế mà nhìn không thấu người này !

Chính như Bạch Tiểu Thăng nhìn không thấu Ôn Ngôn trước mắt vậy!

Nhưng mà tuổi tác người này so với Ôn Ngôn và Bạch Tiểu Thăng còn lớn rất nhiều, trải qua mài giũa của năm tháng, sống ở vị trí cao nên trở thành loại trình độ này, cũng chẳng có gì là lạ.

Tuổi tác của Ôn Ngôn cũng tương đương với Bạch Tiểu Thăng, tâm chí ngưng luyện vô cùng cứng cỏi, tâm tư nội liễm, thậm chí có thể khống chế biểu lộ cùng động tác nhỏ rất thuần thục.

Cái này rất không tầm thường!

Cũng là một trong những nguyên nhân khiến Bạch Tiểu Thăng rất coi trọng ở Ôn Ngôn.

Bạch Tiểu Thăng có hệ thống trợ giúp, mới có thể rèn luyện bản thân đến tình cảnh như thế.

Vậy cái người Ôn Ngôn này, hắn dựa vào cái gì?

Vậy trừ khi là có người dùng hoàn cảnh đặc biệt đến mài giũa hắn!

Khi Bạch Tiểu Thăng nhận thức được vấn đề này, đối với cái người này cực kì cảm thấy hứng thú, cho nên lần này mới chịu tới “tâm sự”.

Nếu như cái người Ôn Ngôn này cũng ở trong tập đoàn Chấn Bắc, hắn đạt được tâm tính như thế, chỉ sợ là cương vị trong tập đoàn cũng không hề thấp.

Đây chỉ là Bạch Tiểu Thăng dựa vào những thứ ở trước mắt làm ra suy đoán.

Nếu như suy đoán không lầm thì Ôn Ngôn này ở vị trí rất cao.

Như vậy, người trung niên da trắng ở chung chỗ với Ôn Ngôn này tất nhiên cũng không phải là người đơn giản!

- Vị này là Suoen Si tiên sinh.

Ôn Ngôn cười giới thiệu cho Bạch Tiểu Thăng.

- Chúng tôi cũng xem như đồng sự, ở chỗ này trò chuyện một chút. . . việc công.

- Chào ngài.

Vị Suoen Si tiên sinh ôn hòa cười một tiếng với Bạch Tiểu Thăng, mở miệng là nói tiếng Hoa Kỳ, rất có từ tính rất êm tai.

Đồng thời lúc chào hỏi, hắn rất lễ phép đưa tay qua phía Bạch Tiểu Thăng, không có bất kì thái độ cao ngạo nào.

Cho dù là thân phận của hắn có khả năng không tầm thường.

- Chào ngài.

Bạch Tiểu Thăng cũng đưa tay ra, cùng với đối phương bắt tay một cái.

Song phương đều không có giới thiệu kỹ càng về bản thân, chạm đến là thôi.

Bắt tay xong, Suoen Si chuyển mắt nhìn đồng hồ, cười một cái với Ôn Ngôn.

- Những thứ muốn chuyển đạt, tôi đã đều nói xong. Hiện giờ, ngài bên này có khách nhân đến chơi, vậy tôi cũng không quấy rầy ngài tiếp nữa.

Ôn Ngôn cười một tiếng, làm cái thủ thế "Xin cứ tự nhiên".

Suoen Si cầm đồ của mình lên, cười một tiếng rời đi, Lão Hoàng một đường đưa hắn đi ra ngoài.

Ôn Ngôn cười một tiếng với Bạch Tiểu Thăng, hướng chỗ ngồi đối diện làm cái thủ thế "Mời".

Bạch Tiểu Thăng cũng không có khách khí, ngồi xuống đối diện hắn.

Trên mặt Nguyễn Ngữ là nụ cười bình thản, đi qua mời Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đi đến một bên ngồi ở một cái bàn hơi xa hơn một chút, miễn cho quấy rầy đến chủ nhân nói chuyện phiếm.

Chào hỏi qua tiếp viên, đổi qua cà phê, Ôn Ngôn cười tường tận xem xét Bạch Tiểu Thăng, nhìn hắn thêm đường thêm sữa, nhìn hắn chậm rãi khuấy cà phê.

- Xưng hô cậu là Bạch tiên sinh, thực sự lộ ra có chút cảm giác xa lạ. Tôi lớn tuổi hơn cậu một chút, gọi thẳng tên cậu cũng có thể chứ ?

Ôn Ngôn cười nói.

- Cái tên là đặt để cho người khác kêu mà. Nếu Ôn Ngôn tiên sinh đã biết rồi thì xin cứ tự nhiên.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt nói.

Ôn Ngôn gật gật đầu, nhìn Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Phía bên kia của các người, hiện giờ đang rất loạn, tôi nghe nói Hạ lão tiên sinh bệnh nặng, Trầm Bồi Sinh tạm thời tiếp nhận vị trí của ông ấy, Tiểu Thăng cậu còn có thời gian rảnh chạy tới bên tổng bộ ở Hoa Kỳ bên này. . .

Bạch Tiểu Thăng giương mắt nhìn Ôn Ngôn một chút.

- Đây là đề tài khúc mắc của cậu sao?

Ôn Ngôn chỉ người không cười.

- Bây giờ tôi đang ở trong kỳ nghĩ, chuyện công tác tôi không muốn nói, chuyện của lãnh đạo tôi cũng không nói liều được.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt một tiếng nói.

- Ôn tiên sinh hiểu rất rõ tình huống bên kia nha, vậy ngài cảm thấy tôi xuất hiện ở đây, hẳn là có mục đích khác?

Nụ cười của Ôn Ngôn vẫn hoàn toàn ôn hòa như trước.

- Tôi lại không phải thần, làm sao có khả năng đoán được.

- Ôn Ngôn tiên sinh thông minh như thế, hay là đoán thừ xem sao.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười.

Từ đầu đến cuối hai người đều đang giao thủ bằng lời nói.

Bên kia, Lâm Vi Vi nhịn không được nhìn trái một cái nhìn phải một chút, cảm thấy hai người này thật sự là nói chuyện cũng quá không phải trực tiếp đi, để cho người ta nghe như lọt vào trong sương mù, sốt ruột chết đi được.

Ánh mắt của Lôi Nghênh lại là một mảnh trầm lãnh. Song phương đều đang thử thăm dò, cũng đều rất bảo thủ.

Ôn Ngôn đối mặt với Bạch Tiểu Thăng một phen, rốt cục thở dài một tiếng, nhún nhún vai giống như nhận thua, tay mở ra.

- Đừng có đề phòng tôi cao như vậy, cậu có thể sao? Kỳ thực, tôi chú ý tới cậu là có một cái nguyên nhân chủ yếu, sau này cậu sẽ biết được thôi, tôi bây giờ mà nói với cậu, thật là không tiện. Thậm chí, bây giờ mà nói ra tên của tôi, cũng không tiện. Nhưng mà tôi hi vọng cậu có thể hiểu được, tôi mời cậu đến đây ngồi nói chuyện, thật là vô cùng có thành ý, tuyệt không có cái tâm tư gì khác!

Ôn Ngôn tỏ thái độ thành khẩn.

Bạch Tiểu Thăng không có tỏ thái độ.

- Tốt. Thực ra, tôi nhìn thấy cậu, liền đã có chút suy đoán, thậm chí suy đoán của tôi có khả năng rất tiếp cận chân tướng. Nhưng mà, xin cậu cứ yên tâm, cậu muốn làm gì, tôi tuyệt đối sẽ không trở ngại cậu, thậm chí nếu như có khả năng, tôi sẽ vui lòng vươn tay giúp đỡ. Cũng là bởi vì lý do mà bây giờ tôi không thể nào nói cho cậu biết được.

Ôn Ngôn dường như rất ủ rũ, nhưng vẫn giữ nụ cười ấm áp.

- Tóm lại, cậu cứ coi tôi như là, một người thật tâm muốn kết giao bạn tốt như cậu đi. Lần này gặp, mời cậu đến uống ly cà phê, tôi tuyệt đối không có bất luận tâm tư gì khác nữa.

Nói xong, Ôn Ngôn còn thăm dò hỏi.

- Cậu tin không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận