Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 965: Cứ nói đi đừng ngại!



Tài xế của chiếc Bentley kia là một người trẻ tuổi, trên người mặc âu phục chân đi giày da, tất cả đều không phải là hàng rẻ tiền, không giống như là một tài xế chuyên trách.

Hắn bước đi hai bước về phía xe taxi, rít gào một tiếng căm phẫn, lại quay về nhìn đầu xe của mình, thái độ ấm ức bực bội ra mặt.

Đầu xe bị móp một bên, đèn lớn cũng bị vỡ nát.

Thế này còn đi đón người làm sao được!

- Xuống xe cho tôi! Ngươi ấy. Mẹ kiếp có biết lái xe không vậy!

Người trẻ tuổi lái xe Bentley tức giận gào thét một tiếng xong vội vã lấy ra một cái điện thoại di động gọi một cuộc điện thoại.

- Cha! Con không đi được, xe bị vỡ, xước ngài lại phái một người đi thôi…

- Vâng, vâng, con biết nhưng chuyện này, thật sự không thể đổ lỗi cho con được!

Người trẻ tuổi kia nói qua dăm ba câu, dường như điện thoại bị cúp rồi, hắn cũng có chút ủ rũ.

Cảm thấy được bên trong taxi có người bước xuống, người trẻ tuổi kia nhất thời đùng đùng nổi giận trừng mắt nhìn sang.

Bên trong taxi bước xuống không phải một người mà là bốn người.

Người trẻ tuổi trừng mắt về phía tài xế đầu tiên, trong ánh mắt tràn đầy căm hờn!

Tài xế taxi gần như sắp khóc rồi.

Hắn thật sự không đền nổi cái Bentley này đâu!

- Tiểu Trương tổng, anh vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay chứ!

Một người bước xuống từ ghế ngồi phía sau của xe taxi, cất giọng nói với người trẻ tuổi kia, trên mặt còn mang theo ý cười nhẹ nhàng.

Người trẻ tuổi lái xe Bentley sững sờ nhìn về phía người vừa nói chuyện với mình.

Người này cùng lứa tuổi trông cũng khá quen…

Người chào hỏi đương nhiên là Bạch Tiểu Thăng. Hắn nhìn thấy đối phương dường như không nhớ đến mình, vừa cười vừa nói ra một cái tên coi như là gợi nhớ.

- Làm sao, anh không ở cùng một chỗ với Trần Hiểu Á sao?

Nói đến Trần Hiểu Á, người trẻ tuổi lái xe Bentley sững sờ, khẽ cau mày nhìn từ trên xuống dưới Bạch Tiểu Thăng một chút, sau đó con người sáng ngời.

- Là anh!

Hắn nhớ ra rồi!

- Tiểu Trương tổng Trương Thiên Tắc, anh thật là quý nhân hay quên nha!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Người lái xe Bentley này chính là Trương Thiên Tắc.

Nhớ ngày đó hai bên còn phát sinh xung đột một lần.

Trương Thiên Tắc ép Thương Uyển Uyển uống rượu, Bạch Tiểu Thăng liền ép Thương Thiên Tắc uống hết cạn một chén.

Bây giờ Trương Thiên Tắc nghĩ lại về ký ức đó và cái cảm giác bị say rượu kia như mới xảy ra đây thôi.

Sau đó Trương Thiên Tắc và cha của hắn là Trương Hách đã tận mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng ngồi một chỗ nói chuyện trực tiếp với Hạ Hầu Khải.

Từ đó, trong lòng Trương Thiên Tắc sinh ra kính sợ đối với Bạch Tiểu Thăng, không dám trêu chọc nữa.

Ngược lại, Bạch Tiểu Thăng nhiều lần gặp mặt cùng cái cô gái tên là Trần Hiểu Á kia, đôi khi cũng trò chuyện và nhắc đến Trương Thiên Tắc, Trần Hiểu Á tuy rằng bị hắn làm phiền nhưng cũng có nói bản chất Trương Thiên Tắc không phải hư hỏng, vẫn là một người cũng biết tiếp thu.

Ấn tượng của Bạch Tiểu Thăng đối với Trương Thiên Tắc không thể nói là quá tồi tệ.

Dù sao thì đã có ma sát, cũng đã báo thù tại chỗ.

Bạch Tiểu Thăng lại không phải người thích thù dai với người khác.

Tài xế xe taxi nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng chào hỏi Trương Thiên Tắc dường như là người quen, trong tròng mắt lộ ra một tia hy vọng.

Đền tiền sửa cái xe Bentley này nhà hắn đến phải táng gia bại sản, nếu như có thể giảm được chút tiền bồi thường vậy chính là cơ hội sống còn.

Vì lẽ đó, tài xế xe taxi đỏ mắt chờ mong nhìn hai người.

Sau khi Trương Thiên Tắc kinh ngạc thì bỗng nhiên trong mắt hắn có thêm một tia thần sắc khác lạ, dường như có một tia sáng hy vọng vụt qua.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy không khỏi kinh ngạc một chút.

Làm sao vị tiểu Trương tổng này lại có loại ánh mắt đó khi nhìn thấy mình nhỉ.

Trương Thiên Tắc chạy tới, trên mặt treo lên nụ cười, xưng hô đều là kính từ.

- Bạch tiên sinh, không nghĩ tới gặp được ngài ở chỗ này!

- Đúng đấy, cũng coi như là có duyên!

Bạch Tiểu Thăng cười chỉ tay vào chỗ xước vỡ.

- Tiểu Trương tổng, cũng không nên làm khó anh tài xế xe taxi này quá. Nói đến, tôi đã ngồi trên xe của hắn, cũng nên gánh chịu một phần.

Bạch Tiểu Thăng cười với tài xế xe taxi rồi nói.

- Yên tâm đi, phí tổn nằm ngoài bảo hiểm tôi sẽ chi tiền!

Bạch Tiểu Thăng không thiếu tiền, cũng đã từng trải qua sa sút, biết rằng bồi thường một vụ xước vỡ như thế này đối với một nhân vật nhỏ ở tầng dưới cùng, rất có thể khiến một gia đình người ta bị tán gia bại sản.

Bản thân mình có năng lực giúp đỡ, đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu.

Tình cảnh này mà để cho những đám tổng giám đốc từng bị hắn chỉnh cho thảm biết được, chắc chắn phải trố mắt ngoác mồm.

“Bạch ma đầu” còn có một mặt thiện tâm như vậy sao!

Nhưng vì cái gì mà không đối với bọn họ như vậy chứ!

Sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng quyết đoán sát phạt, thiết diện vô tình, có thể chưa bao giờ biết nương tay!

Tài xế xe taxi nghe thấy Bạch Tiểu Thăng nói như vậy, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi cảm động đến hồ đồ, không ngừng chắp tay cảm ơn Bạch Tiểu Thăng.

- Chú, chú không cần như vậy, anh Tiểu Thăng của con không thích như vậy.

Lâm Vi Vi cười nói.

Lôi Nghênh cũng mỉm cười gật đầu.

- Nào, nhìn ngài nói kìa! Dựa vào mặt mũi của ngài còn muốn bồi thường cái gì chứ!

Trương Thiên Tắc đủ thẳng thắn, cách không hô với tài xế xe taxi kia.

- Chú kia, chú cứ đi đi! Sau này lái xe cẩn thận một chút, chú xem như thế này thật nguy hiểm đấy!

Dứt khoát để cho mình đi?

Tài xế xe taxi líu lưỡi.

Nếu báo cho bảo hiểm thì ảnh hưởng đối với hắn cũng không nhỏ.

Trước mắt lại dứt khoát cho đi?

Không cần quan tâm đến tiền bồi thường?

Sửa cái xe Bentley kia phải đến mấy trăm ngàn đấy, vậy mà nói không cần là không cần?

Tài xế xe taxi nhìn Trương Thiên Tắc bằng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, lại cực kỳ kính sợ nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút!

Mình hôm nay lại chở một vị nhân vật lớn như thế sao!

Tuổi còn trẻ như thế, xuống xe nói một câu thôi là vấn đề mấy chục vạn đã được giải quyết rồi!

- Chú kia, chú đi đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng cũng không khách khí, cười một tiếng nói với tài xế xe taxi.

- Ôi, ôi!

Tài xế xe taxi khom người chào lần lượt hai người, sau đó muốn lên xe luôn.

- Chú chờ một chút.

Bỗng nhiên Trương Thiên Tắc mở miệng.

Tài xế xe taxi giật mình cho rằng hắn muốn đổi ý.

- Cái xe này của chú, đi sửa hết bao nhiêu tiền, tôi đưa cho chú.

Trương Thiên Tắc nói.

Tài xế xe taxi nghe xong thì choáng váng.

Đây rốt cuộc là ai đụng phải ai vậy…

- Không cần không cần, cám ơn, cám ơn ngài!

Tài xế xe taxi thiên ân vạn tạ, lập tức lên xe phóng đi như một làn khói.

Vụ “tai nạn xe cộ” này xem như là cho qua dễ dàng.

Bạch Tiểu Thăng thì lại nở nụ cười nói với Trương Thiên Tắc.

- Vậy tiểu Trương tổng, xe này của cậu đi sửa hết bao nhiêu tiền để tôi trả cậu.

- Ngài như vậy là đánh vào mặt tôi đấy! Không cần, không cần đâu!

Trương Thiên Tắc vội vã xua tay, nụ cười đầy trên mặt.

- Ngài muốn đi đâu vậy, tôi đưa ngài đi!

Từ chối bồi thường rồi còn muốn đưa người đi.

Cuối cùng thì Bạch Tiểu Thăng cũng không cố chấp với Trương Thiên Tắc, đành phải kéo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lên xe, báo địa chỉ cần đến.

Trên đường đi, Trương Thiên Tắc vừa lái xe vừa nhiệt tình niềm nở nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng.

Có điều Bạch Tiểu Thăng luôn cảm thấy bên dưới sự nhiệt tình của Trương Thiên Tắc lần này còn có những chuyện khác.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghenh cũng nhận ra được.

Qua một năm rèn luyện, bọn họ cũng có tiến bộ khá nhiều.

- Tiểu Trương tổng, cậu vẫn thường tự mình lái xe ra ngoài chứ không mang theo tài xế sao?

Bạch Tiểu Thăng tìm cơ hội cười hỏi.

Một năm trước nếu Trương Thiên Tắc ra ngoài cũng sẽ mang theo ít nhất một người.

Nếu như ở tại Lâm Hải thì càng phải tiền hô hậu ủng*, như thế mới đủ khí thế.

*Tiền hô hậu ủng: Ngày trước, vua chúa hoặc các quan to đi ra, có đông quân lính đi hầu. Đằng trước có lính hô dẹp đường, đằng sau có lính ủng hộ.

Nhưng bây giờ hắn lại đi một mình, hơn nữa còn tự mình lái xe.

Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thăng tò mò.

- Thật ra, không nói lời dối gạt ngài, tôi đang đi đón một vị khách mời. Người kia có thân phận cao, hơn nữa không thích nhiều người phức tạp, cho nên tôi làm tài xế cho vị khách mời đó. Đây không phải xảy ra cọ sát trên đường hay sao, tôi để cho cha tôi phái người khác đi đón rồi.

Trương Thiên Tắc giải thích.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu. Thì ra là thế!

Nhưng mà khách mời ra sao mà lại cần Trương thiếu đổng tự mình đi đón.

Thân phận của người kia chắc chắc không tầm thường!

Bạch Tiểu Thăng phát hiện thỉnh thoảng Trương Thiên Tắc nhìn mình thông qua gương chiếu hậu, dường như có lời muốn nói.

- Tiểu Trương tổng, cậu có chuyện gì, cứ nói ra đi đừng ngại!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, chủ động nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận