Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2434: Đánh cờ hai đường (2)

- Thảm nhất chính là một khi truyền đi tin tức chúng ta nợ tiền ngân hàng không có khả năng trả, giá cổ phiếu giảm lớn, đến lúc đó sư như tuyết sụp sóng thần đổ, lại thật sự càng không thể cứu vãn!

- Cho nên tôi đồng ý nhường đất đai, nhường cổ phần, đó cũng là hành động bất đắc dĩ, chỉ vì một chút thể diện, bỏ đất cũng phải được sống. Hôm nay tôi nói cho ngài những điều này thì không sợ ngài nói ra. Tôi thật sự muốn hợp tác với ngài! Là bởi vì ngài đưa ra giá sẽ cao hơn một chút, phía sau lại có tài chính hùng hậu, có thể mang đến cơ hội cho chúng tôi!

Zakri lại nói:

- Nhưng nếu hôm nay ngài không muốn đầu tư, hoặc là muốn ép giá chúng tôi vào thời điểm quan trọng này, vậy chúng tôi cũng chỉ có thể kiếm nhà đầu tư khác. Chỉ có điều tôi tin tưởng ngài sẽ hối hận cho xem, bởi vì có thể nói là chúng tôi nắm trong tay cơ hội kiếm tiền cực lớn trong tương lai!

Zakri thật lòng nói ra những lời này hình như đã thật sự khiến Bạch Tiểu Thăng xúc động.

Bạch Tiểu Thăng im lặng một lúc, chậm rãi nói:

- Tôi muốn nghe thử lời ngài Zakri nói, dựa vào hai mảnh đất có thể làm mua bán không vốn là gì?

Lời này đã đại biểu cho Bạch Tiểu Thăng dĩ nhiên đang cảm thấy hứng thú.

Zakri cười thần bí, khẽ nói:

- Ngài biết vốn còn có hai công ty lớn mà? Bọn họ theo thứ tự là công ty Ice Spring Valley – công ty con của tập đoàn Chấn Bắc tiếng tăm lừng lẫy, còn có chi nhánh Gaolun của Quốc tế Công ty. Dựa vào hai mảnh đất trong tay chúng tôi để làm bảo đảm, chúng tôi có thể kiếm thêm vụ kinh doanh từ chỗ của bọn họ!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng lập tức sáng ngời, vội vàng nói:

- Ngài nói rõ một chút đi.

Zakri nói đến đây thì cũng không che dấu nữa, trực tiếp nói thẳng ra chuyện bản thân và hai công ty này từng hợp tác lúc trước.

Beno canh giữ ở bên ngoài, lỗ tai áp sát vào cửa muốn nghe trộm, nhưng cửa này có hiệu quả cách âm vô cùng tốt, cái gì cũng không nghe thấy.

Beno chỉ đành phải thì thào tự nói:

- Bên trong trò chuyện gì mà khiến cho ba tôi thậm chí còn phải bảo tôi tránh đi thế?

...

Vào giờ phút này, ở thành phố Domido, bên ngoài một tòa nhà thương mại cao mấy chục tầng có một chiếc xe màu đen đổ lại.

Cửa xe vừa mở ra, một đôi chân trắng mịn, nõn nà, lại thẳng đắp đi đôi giày cao gót đắt tiền được đặt xuống đất.

Sau đó, một người đẹp từ trong xe chui ra. Đó không phải là ai khác mà chính là Phil.

Phil ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mắt rồi bước nhanh vào trong.

Amido ở Daqing Jiao nhận sự nhờ cậy của Bạch Tiểu Thăng đã đồng ý hòa giải với công ty Long Pot, nhưng vẫn kéo dài thời gian không làm, muốn giữ Phil ở lại thêm mấy ngày.

Nhưng Phil rất kiên trì, dù sao mẹ cô ta - phu nhân Margaret bảo cô ta đi theo bên cạnh Bạch Tiểu Thăng là có ý giám thị. Cô ta luôn bị Bạch Tiểu Thăng bỏ rơi, không có cách nào báo cáo kết quả công tác với mẹ.

Cho nên, Phil dứt khoát lên đường rời khỏi Daqing Jiao, trực tiếp bay tới đây.

Bạch Tiểu Thăng cũng không nói cho Phil biết bọn họ tới nơi đây, Phil cũng là vận dụng một vài quan hệ, từ bên phía sân bay điều tra ra được hành trình của ba người Bạch Tiểu Thăng là Kagash Domido.

Thành phố Domido cũng chỉ có một doanh nghiệp của tập đoàn - công ty Ice Spring Valley, lần này cũng xin tập đoàn viện trợ.

Đám người Bạch Tiểu Thăng tới đây, tất nhiên sẽ chạy đến chỗ này.

Cho nên, Phil cũng tới.

Vào chỗ tòa nhà của công ty Ice Spring Valley, Phil để lộ thân phận cho lễ tân ở tầng một, lễ tân không dám chậm trễ, mời quản lý qua.

Sau khi người quản lý kia biết được thân phận của Phil liền ân cần nhiệt tình đi trước dẫn đường, dẫn Phil tới văn phòng của tổng giám đốc.

Trên đường đi, Phil nhìn ông ta dò hỏi:

- Tổng giám đốc sự nghiệp của tập đoàn - ngài Bạch Tiểu Thăng đã tới chưa?

Người kia không cần suy nghĩ, trực tiếp lắc đầu:

- Chưa.

- Chưa à?

Phil chợt dừng lại, lúc này nhíu mày.

Tính toán thế nào thì Bạch Tiểu Thăng cũng phải đến đây rồi mới là, anh ta không lộ diện thì thật không bình thường...

Nhưng nếu Bạch Tiểu Thăng không ra mặt, hỏi nữa cũng chỉ phí lời, Phil cũng không muốn nói nhiều, muốn chờ gặp mặt tổng giám đốc Jonas của công ty Ice Spring Valley xong lại nói tiếp.

Sau khi hai người đi qua, gặp được thư ký của Jonas ở ngoài cửa văn phòng tổng giám đốc.

Người thư ký kia nhận ra được Phil, từ xa đã mỉm cười bước nhanh tới đón.

- Cô Phil, cô đã tới!

Thư ký nhiệt tình nói:

- Ngài Jonas đang tiếp khách ở trong phòng làm việc.

- Khách nào vậy?

Trong lòng Phil nghĩ tới chuyện của Bạch Tiểu Thăng, thuận miệng hỏi.

- Là một người Trung Quốc, nghe nói là trợ lý của ngài Bạch Tiểu Thăng - tổng giám đốc sự nghiệp của tập đoàn, là Lôi Nghênh.

Thư ký trả lời.

Người bên cạnh nhớ tên Trung Quốc có phần quá sức, nhưng làm thư ký, anh ta vẫn nhớ rõ ràng, không thiếu một từ một âm.

- Trợ lý của ngài Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh à?

Phil nghe vậy chợt dừng lại, kinh ngạc nói:

- Anh ta đến đây lúc nào?

Ban đầu còn tưởng Bạch Tiểu Thăng đang cố ý chơi trò "mất tích", không ngờ người của anh đã xuất hiện ở đây.

- Mới được một lúc, chỉ sớm hơn ngài mười phút.

Thư ký trả lời.

Đôi mi thanh tú của Phil nhíu lại, khẽ gật đầu.

- Có cần tôi thông báo trước giúp ngài một tiếng không?

Thư ký nhìn Phil, thăm dò dò hỏi.

- Không cần, chúng tôi đều là người quen, tôi tự đi vào trong là được rồi.

Phil dứt khoát nói.

Thư ký của Jonas tất nhiên biết thân phận của Phil, biết cô ta có quyền này nên cũng không ngăn cản.

Phil đi tới bên ngoài cửa văn phòng và gõ cửa.

- Vào đi.

Bên trong truyền tới một giọng nói có phần trầm thấp.

Phil đẩy cửa ra, bước nhanh vào.

Trong văn phòng lớn chỉ có hai người đang ngồi ở khu vực sô pha, một người là người da trắng trung tuổi lộ vẻ lão luyện, chính là Jonas.

Mà một người khác lại người đàn ông Trung Quốc với dáng người thật cao lớn, không phải là Lôi Nghênh thì còn có thể là ai nữa.

Hai người này cũng nhìn thấy Phil.

- Cô Phil, sao cô lại tới đây?

Jonas đứng dậy, giả vờ kinh ngạc, sau đó lại cười nói:

- Người phía dưới làm sao vậy? Bọn họ cũng không gọi điện thoại tới, để tôi xuống đón cô.

Lôi Nghênh cũng đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Phil, miệng lên tiếng chào hỏi:

- Cô Phil.

Phil tươi cười đi tới:

- Ngài Jonas, chúng ta đều là người quen, không cần khách sáo nữa.

- Lôi Nghênh.

Phil cũng đánh tiếng chào hỏi Lôi Nghênh với vẻ quen thuộc:

- Ngài Bạch Tiểu Thăng của các anh đâu, ngài ấy không qua à?

Lôi Nghênh mỉm cười, nói:

- Sớm hôm nay, tôi và ngài Bạch đã tách ra, bây giờ ngài ấy ở đâu thì tôi cũng không biết, có lẽ đã rời khỏi Kagash cũng không chừng.

Phil nghe vậy lập tức nhíu mày, giọng điệu có ba phần oán hận:

- Lại đi à, thật không vậy? Chuyện bên này đã giải quyết xong rồi sao? Sao ngài ấy lại cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, vội vội vàng vàng thế?

Lôi Nghênh nghe vậy chỉ cười.

- Ngài Bạch tìm hiểu qua, cảm thấy rắc rối bên này cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Lôi Nghênh trả lời:

- Cho nên ngài ấy bảo tôi tới giải quyết, bây giờ có thể ngài ấy đã đi tới nơi có rắc rối lớn hơn rồi.

- Bảo anh tới giải quyết à?

Phil tò mò quan sát Lôi Nghênh.

Ngay cả Jonas bên cạnh đều nhìn anh ta với ánh mắt khác thường.

- Nói chính xác là bảo tôi tới làm công việc chi tiền.

Lôi Nghênh mỉm cười nói.

Jonas nghe vậy thì tròng mắt lập tức sáng lên, vui vẻ nói:

- Ngài Bạch đã đồng ý chi cho bên phía tôi rồi sao?

Lôi Nghênh mới đến không được mấy phút, vừa ngồi xuống chào hỏi xong, còn chưa đề cập tới chuyện này.

Jonas cũng là một người có tin tức nhạy bén, ông ta biết lúc này Bạch Tiểu Thăng đại biểu cho trụ sở chính của tập đoàn đến đây, nắm chặt khoản cứu giúp của tập đoàn.

Nếu như tập đoàn đưa ra khoản tiền này, vậy ông ta có thể trực tiếp "giao bồi thường" cho Chi nhánh quốc tế Gaolun.

Lúc này còn không cần bị lãnh đạo cấp cao họ Bạch tới hiện trường giám sát, điều này quả thật là quá vui mừng.

Phil rõ ràng không có tâm trạng như Jonas. Dù sao cô ta tìm được Bạch Tiểu Thăng, đi theo bên cạnh Bạch Tiểu Thăng mới xem như là hoàn thành nhiệm vụ.

- Ngài Bạch của các anh đúng là người bận rộn, lại còn rất hào phóng, liên quan đến một khoản tiền lớn như vậy, không ngờ chưa lộ diện đã đồng ý chi ra.

Phil bực tức nói.

- Vậy thì cũng không phải.

Lôi Nghênh quay sang Jonas, nói:

- Ngài Jonas, ngài Bạch chỉ đồng ý trích hai phần ba khoản tiền các người xin trợ cấp thôi.

Vẻ mặt Jonas cứng đờ:

- Vậy thì không đủ đâu!

Lôi Nghênh cười:

- Ngài Bạch nói, các người không thể cứ gặp phải khó khăn đều giơ tay về phía tập đoàn được, tập đoàn phát tiền xuống chắc chắn sẽ có hạn, mà công ty cần giúp đỡ lại rất nhiều, toàn bộ đều cho thì không đủ.

- Cho nên các người phải phát huy tính năng động chủ quan của mình để tự cứu, tài chính không đủ thì có thể mượn tạm ở bên ngoài, sau này báo cáo lên là được rồi.

Jonas nghe vậy liền sửng sốt, sau đó tròng mắt sáng lên:

- Ngài Bạch thật sự nói như vậy sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận