Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2107: Giao hàng tới cửa (2)

Lúc này, bồi bàn đưa cà phê tới, Lâm Vi Vi nói tiếng cám ơn và cầm lên uống một ngụm nhỏ rồi bất chợt đặt xuống.

- Matida, sao bây giờ cô mới liên hệ với tôi? Cô đã từ chức ở công ty Yorkgo rồi sao?

Lâm Vi Vi chủ động nói:

- Vậy có phải bây giờ cô đang cần một công việc không?

Trước đây, Bạch Tiểu Thăng muốn xem tài liệu trong tay Matida đã từng hứa hẹn với cô ta.

Matida từ chức, Bạch Tiểu Thăng sẽ tìm cho cô ta một công việc khác không kém gì công việc ở công ty Yorkgo.

Đương nhiên, lúc ấy Bạch Tiểu Thăng đã biết Matida là một người của phái diễn xuất, cô ta sẽ không từ chức, mà Bạch Tiểu Thăng hứa hẹn, cũng chỉ là chuẩn bị cho buổi gặp hôm nay mà thôi.

Matida nhìn Lâm Vi Vi cười biết ơn:

- Lâm, cảm ơn cô còn nhớ rõ chuyện này, chỉ có điều, tôi còn chưa có từ chức.

- A, cô còn chưa có từ chức sao?

Vẻ mặt Lâm Vi Vi kinh ngạc, còn có phần không hiểu:

- Tôi nhớ ngày hôm trước chính là cuối tháng, bọn họ bảo cô cuối tháng từ chức, còn bồi thường cho cô, sao cô lại chưa đi?

Matida vội vàng giải thích:

- Ơ, là như vậy, bởi vì tôi đã từng là thư ký của ngài Fiwood, công ty của chúng tôi... Công ty Yorkgo bây giờ đang cạnh tranh kịch liệt với đối thủ, bọn họ lo lắng tôi rời đi sẽ tiết lộ bí mật, cho nên... tôi còn phải thực hiện vài quy trình nữa.

- Như vậy à.

Lâm Vi Vi với bộ dạng "hiểu rõ", gật đầu.

Sau đó, Lâm Vi Vi tò mò nhìn Matida:

- Vậy hôm nay cô gọi tôi ra là có chuyện gì không?

Lâm Vi Vi vừa nói vậy, Matida lập tức lộ ra vẻ khẩn trương, nhìn trái phải một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lâm Vi Vi cũng bị dáng vẻ khẩn trương của cô ta làm hồi hộp, cũng quay đầu nhìn theo.

Thấy xung quanh cũng không có gì khác thường, Matida vội đặt một cái USB, đẩy về phía Lâm Vi Vi, đôi mắt to ngập nước nghiêm túc nói:

- Tôi không biết hòm thư của cô, không có cách nào gửi tài liệu đi được, đây là thứ ngày đó các người muốn. Lúc đó tôi sợ, cho nên chỉ cho các người xem, sau đó tôi luôn cảm thấy cần phải giao cho các người!

Lâm Vi Vi nhìn USB trên mặt bàn nhưng cũng không nhận lấy mà nhìn về phía Matida, hoàn toàn nghiêm túc nói:

- Bây giờ không phải cô đang bị công ty nghi ngờ sao? Vậy tôi làm sao có thể lấy thứ này của cô được.

- Không sao, thứ này không quan trọng.

Matida vội nói rồi lại đưa USB về phía Lâm Vi Vi.

- Nhưng dù sao nó cũng là đồ của các cô, vẫn không được, chúng tôi không thể làm việc quá ích kỷ.

Lâm Vi Vi giơ tay đặt lên trên cái USB và đẩy trở về.

- Nơi đây không có người nào biết tôi, không ai thấy đâu!

Matida khuyên nhủ, lại đẩy qua.

- Vậy cũng không được! Nếu như tôi cầm, tôi sẽ cảm giác có lỗi với cô, hai người bạn của tôi cũng vậy. Cô xem, cô là một người hiền lành như vậy, nếu bởi vì chuyện như vậy mà làm cho trong lòng cô có gánh nặng, ảnh hưởng tới cuộc sống công việc của cô sau này, tôi cũng sẽ bất an.

Lâm Vi Vi tiếp tục từ chối, lại đẩy về.

- Không sao, các người là bạn tôi, trợ giúp các người, tôi làm sao có thể thấy ái ngại được.

Matida nói với giọng điệu sốt ruột lại đẩy qua.

- Không phải là một mình cô ái ngại, chúng tôi cũng sẽ bất an.

Lâm Vi Vi lại đẩy trở lại.

Hai người này lại chơi đẩy USB ở trên bàn, không ai nhường ai, USB ma sát với mặt bàn phát ra âm thanh chuyển động có tính quy luật.

Bồi bàn đi ngang qua, liếc nhìn hai người phụ nữ này với ánh mắt cổ quái.

Lâm Vi Vi và Matida vội vàng ngồi xuống, xem như không có chuyện gì xảy ra.

Đợi đối phương đi qua, Matida lại đẩy qua nói:

- Thật sự không sao!

- Thật sự có vấn đề!

Lâm Vi Vi xem như đang tranh cãi với cô ta.

Thường xuyên qua lại, Matida nổi nóng nhướng mày và đẩy qua, tay ấn lên USB, ngay cả giọng nói cũng cao hơn:

- Tôi bảo cô cầm thì cô cứ cầm đi! Không sao!

Lâm Vi Vi không tranh cãi, rất bình tĩnh nhìn Matida.

Matida lập tức kịp phản ứng, giọng yếu ớt nói:

- Lâm, tôi thật sự rất muốn giúp các người, cô đừng từ chối tôi nữa được không.

- Được.

Lúc này Lâm Vi Vi trả lời quyết định.

Matida nghe được câu trả lời này thì ánh mắt vui mừng, thở ra một hơi dài.

- Nhưng tôi vẫn không thể nhận cái này được.

Lâm Vi Vi nói:

- Bởi vì nó không có tác dụng gì với chúng tôi cả.

Matida sửng sốt, thất thanh nói:

- Làm sao có thể vô dụng được chứ!

Lâm Vi Vi không lên tiếng nhìn cô ta.

Matida vội vàng hắng giọng, vẻ mặt thay đổi, mềm giọng nói với Lâm Vi Vi:

- Ngày đó tôi các người đặc biệt muốn xem nên cảm thấy nó rất quan trọng, làm sao có thể vô dụng chứ?

Lâm Vi Vi nhoẻn miệng cười và nói với Matida:

- Ngày đó chúng tôi cảm thấy quan trọng, nhưng sau khi trở về, chúng ta phát hiện có rất nhiều tài liệu về phương diện này, cho nên không cần nữa. Hơn nữa cô xem, bây giờ cô đang ở trong thời kì đặc biệt, thứ này có thể tạo thành ảnh hưởng đối với cô, dù sao cũng không có tác dụng lắm đối với tôi. Vậy chúng tôi lại càng không cần nữa, cô nói có đúng không?

Matida lập tức bất đắc dĩ.

- A, đúng rồi, tôi còn phát hiện ra một phần tài liệu bằng dấy, tôi thấy bên trong có mấy thứ cũng liên quan tới mấy công ty loại này, cô xem thử cái này có tác dụng gì không.

Matida vội vàng lấy mấy tờ giấy từ trong túi đeo bên người, nhanh chóng đẩy qua, lại cẩn thận quan sát xung quanh.

Thứ này có thể nói là thứ đám người Fiwood đã chuẩn bị công phu, giấu diếm manh mối có giá trị càng cao hơn, còn dính dáng tới hai doanh nghiệp khác.

Lâm Vi Vi nói cái này hoàn toàn vô dụng chính là trợn mắt nói mò.

Cô cầm lấy những tài liệu bằng giấy và chậm rãi lật xem từng cái một.

Cô vừa xem vừa uống cà phê, một cốc cà phê uống cạn, cũng thấy đủ rồi.

Matida luôn chú ý mật thiết tới nét mặt của Lâm Vi Vi.

Đáng tiếc, Lâm Vi Vi hình như không có phản ứng quá lớn.

- Chẳng lẽ, bọn họ đã sớm điều tra qua sao? Sẽ không đâu, nếu có nhiều thứ quan trọng như vậy, bọn họ còn có thể im lặng, không lập tức xử lý những doanh nghiệp có vấn đề kia, làm khó dễ với Saitou một lần nữa?

Trong lòng Matida cảm giác không hiểu.

Fiwood nói, Bạch Tiểu Thăng một khi đã làm việc thì không để ý tới người thân quen, không nể mặt người khác, anh ta sẽ mặc kệ chuyện này sao?

Nếu không, vậy người phụ nữ trước mắt này không ngạc nhiên không xúc động chứ? Điều này lại phải nói thế nào đây?

Matida cũng có phần không rõ.

Lâm Vi Vi nhìn xong, trả đồ lại cho Matida, bình tĩnh mỉm cười nói:

- Ở đây có nhiều chỗ rất có giá trị.

Nghe cô nói ra lời này, Matida mới thấy khá hơn một chút.

- Nhưng cũng có nhiều thứ vô dụng với chúng tôi.

Lâm Vi Vi lại nói:

- Cho nên tôi sẽ nhớ những thứ hữu dụng là đủ rồi. Thứ này cô vẫn mang về đi.

Matida nghe vậy liền ngẩn người.

Lại như thế, hời hợt là xong rồi sao?

Không quay chụp lại à...

- Vẫn không có mấy tác dụng đối với các người thật sao?

Matida không nhịn được hỏi.

Không thể giải thích như vậy, không thể giải thích như vậy được.

Trong lòng Matida bắt đầu có chút oán trách Fiwood.

Tài liệu là do anh ta chuẩn bị công phu, chụp nhìn như vậy có phải quá mức cẩn thận, làm cho thứ bên trong thành tồn tại nhìn hoa trong sương, làm cho cô gái này không nhìn ra được?

Vậy mình phải nhắc nhở cô ta sao? Nhắc nhở thế nào? Nói ra thì không phải đại biểu bản thân mình biết quá nhiều rồi sao?

Mù mới bỏ lỡ công sức!

Matida thật lòng nén giận.

Lúc này nếu như không làm được căn dặn của người phía trên, Fiwood sẽ rất khó chịu, còn sẽ giận chó đánh mèo lên cô!

Đây tính là chuyện gì chứ? Cô ta đã tốn công tốn sức còn phải gánh tội...

Trong lòng Matida cảm thấy khó chịu.

- Có thể nói là không có nhiều tác dụng lắm.

Lâm Vi Vi thản nhiên nói, hình như không đành lòng nói quá tàn nhẫn, sợ tổn thương tới Matida.

Matida bất đắc dĩ một hồi.

- Được, xem cũng xem rồi, những lời nên nói cũng đã nói xong, tôi phải trở về đây.

Lâm Vi Vi mỉm cười nói:

- Cô Matida, lời hứa hẹn của chúng tôi vẫn có hiệu lực. Trong lúc chúng tôi ở Lekram, nếu như cô muốn từ chức nhớ tìm tới chúng tôi, nếu chúng ta rời đi thì sợ rằng sẽ không dễ thực hiện lời hứa với cô đâu. Đúng rồi, chúng tôi cũng chỉ còn mấy ngày nữa sẽ lên đường rồi, cô nên tranh thủ thời gian suy nghĩ đi.

Lâm Vi Vi nói lời này so với bảo là nhắc nhở Matida từ chức, không bằng nói là nhắc nhở cô ta không lấy ra chút tin tức có giá trị cao hơn thì thật sự không có cách nào điều tra chuyện đã lặng xuống đâu.

Trong lòng Matida căng thẳng, vội vàng mỉm cười nói:

- Được rồi Lâm, tôi sẽ tranh thủ thực hiện hết thủ tục, chờ đến lúc đó vẫn phải làm phiền tới cô.

Lâm Vi Vi mỉm cười và đứng dậy đeo túi lên, khách sáo tạm biệt:

- Vậy tôi đi trước đây, hẹn gặp lại.

Từ đầu đến cuối, Lâm Vi Vi đều không hề nhìn lại tập tài liệu trên bàn.

Matida vội vàng đứng dậy, mỉm cười gật đầu và nhìn theo Lâm Vi Vi rời đi.

Chờ Lâm Vi Vi đi rồi, Matida lại ngồi xuống, nhíu mày nhìn tài liệu trước mắt, lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ thứ lần này mình cầm tới đây lại không có giá trị như vậy sao? Đáng chết, hay là nói người phụ nữ kia thật ra đã nhớ kỹ thứ bên trong, sau này sẽ điều tra...

Sợ rằng vẫn phải chờ xem thế nào đã.

Nếu không được vẫn phải tiếp tục đưa thêm manh mối cho họ Bạch kia.

- Đây đúng là làm khổ tôi, lần sau gặp mặt tôi phải giải thích về tin tức mới thế nào chứ? Liên tục cung cấp thứ này cho người ngoài, cho dù tôi có kỹ năng diễn xuất tốt như vậy, có thể hình tượng cũng sẽ đổ nát hay không!

Trong lòng Matida đau khổ.

Lúc này, Lâm Vi Vi đi nhanh ở trên đường phố, mái tóc đẹp đong đưa, mơ hồ lộ ra vành tai và Bluetooth tai nghe được giấu kỹ.

Ở trước ngực cô là máy quay hình cái cài áo.

Đây đều là thiết bị đặc biệt mượn được từ chỗ nhân viên Bộ giám sát của trụ sở chính.

Lâm Vi Vi cầm lấy những tài liệu, đều đã ghi lại hết.

- Thu hoạch lớn sao?

Lâm Vi Vi lẩm bẩm, thật ra là đang trò chuyện với người khác.

Giọng nói của Lôi Nghênh vang lên:

- Tiểu Thăng nói, tra được có thể một lần nữa đề nghị trách phạt Saitou, làm cho hắn trực tiếp rời khỏi vị trí dưới mông!

Lâm Vi Vi lập tức cười.

- Chỉ có điều, Tiểu Thăng nói cậu ấy càng muốn biết ai là người gây sự phía sau, muốn xem thử Fiwood còn có thể cung cấp được điều gì nữa! Cho nên, chúng ta vẫn không hành động!

Bạn cần đăng nhập để bình luận