Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 683: Không hài lòng



Bạch Tiểu Thăng, Tôn Huyền Bắc, Trử Đại Sơn theo trợ lý lên lầu.

Tầng lầu bọn hắn lên tương đối đặc thù, các thiết bị trang trí được lắp đặt ở đây đẳng cấp rất cao, lại yên tĩnh, không hề giống KTV chướng khí mù mịt, ồn ào náo nhiệt, hiệu quả phòng cách âm ở đây rất tốt.

Mỗi một giang phòng đều có một cái tên, lấy “Cung, điện” làm tên, ví như là “Thiên Lộc cung”, “Thiên Hi cung” …, hoặc là “Phúc Vận điện”, “Hồng Viễn điện”…

Cũng không biết nghĩ như thế nào mà tên gọi rất khoa trương, lại lộ ra tục khí.

- Mời các vị đi bên này.

Trợ lý dẫn đường phía trước, cười ha hả nói với Tôn Huyền Đức.

-Lão thái thái, cái này là tầng lầu mới chúng ta dùng để chiêu đãi khách quý cao cấp, không phải ai cũng có thể tới. Chu tổng của chúng ta đã đợi ngài bên kia.

Chu Chi Hào chỉ để trợ lý dẫn người tới, trợ lý nghĩ Bạch Tiểu Thăng, Tôn Huyền Bắc là khách quý, cho nên thái độ vô cùng ân cần.

- Là Chu tổng nào? Chu Chi Hào hay là Chu Huyễn?

Tôn Huyền Bắc gọi thẳng họ tên.

- Là Chu Chi Hào Chu tổng.

Trợ lý trả lời.

- Chu Huyễn có ở đây không?

Tôn Huyền Bắc lại hỏi.

Trợ lý cười cười, không trả lời.

Trử Đại Sơn ngẩng đầu mà bước, theo sát Tôn Huyền Bắc.

Nhìn thái độ này của trợ lý, hắn lập tức cảm giác được lão sư xuất mã, không việc gì có thể làm khó được.

Tên họ Chu kia phải dùng lễ vãn bối nhưng không tự mình đi ra nghênh tiếp, như vậy là không đúng.

Bạch Tiểu Thăng cùng Trử Đại Sơn đi song song nhau, một đường loay hoay bấm điện thoại, gửi tin nhắn đi.

-Bạch huynh đệ, cậu làm gì vậy?

Trử Đại Sơn đụng đụng hắn, hạ giọng nói.

- Đừng nghĩ lấy mối quan hệ của cậu nữa, trước mắt không cần! Thấy không, người nhà họ Chu đối với lão sư vô cùng cung kính.

Bạch Tiểu Thăng cười cười.

- Tôi thông báo cho tài xế một chút, đỡ khi xong chuyện mà bọn họ không tìm ra tôi.

Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy giọng của trợ lý từ phía trước.

- Chính là chổ này, Hồng Phúc cung. Lão thái thái, mời ngài!

Trợ lý mỉm cười dùng tay ra hiệu mời.

Bạch Tiểu Thăng cũng đem tên gọi của căn phòng này nhắn cho tiểu Phùng.

Sau khi nhắn xong, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy Trử Đại Sơn đã đi vào vào, trợ lý cười, nhìn về phía hắn.

Bạch Tiểu Thăng cất bước đi vào trong, trước khi vào cửa liếc nhìn cái tên thật kỹ, “Hồng Phúc Cung”.

-Hồng Phúc Cung bên trong có Hồng Môn Yến.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được lầm bầm một tiếng.

- A, ngài nói cái gì?

Trợ lý hỏi.

- Không có gì, chỉ là hơi cảm thán thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Hi vọng là ta nghĩ nhiều!

Tiến vào phòng, Bạch Tiểu Thăng mới phát hiện, phòng này lớn đến khủng khiếp, đủ cho mấy người ở trong này chạy nhảy.

Đám có tiền này, dùng phòng lớn như vậy làm cái gì, chẳng lẽ muốn ở bên trong xem biểu diễn gì sao. Bạch Tiểu Thăng nói thầm.

Nhìn qua bả vai Trử Đại Sơn, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy trên ghế sô pha bên kia, một người đàn ông ngông nghênh ngồi ở đó, mắt thấy bọn hắn vào cửa mới ung dung đứng lên, nụ cười trên mặt cũng chỉ cho có lệ.

-Tôn lão, chào ngài! Vãn bối Chu Chi Hào, là tổng giám đốc nơi này.

Người đàn ông kia cười, tự giới thiệu.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thật kỹ vị Chu Chi Hào Chu tổng này một chút, trong nụ cười của hắn ẩm giấu điều không tốt.

Trong phòng này ngoại trừ Chu Chi Hào còn có một người đàn ông nữa.

Người kia vóc dáng không cao, đầu đinh, có làn da màu nâu, cơ bắp rắn chắc, nhìn giống như giang hồ, sau tai, cổ của hắn đều có hình xăm rậm rạp.

Người này lúc nhìn người, đôi mắt sắc bén như mắt ưng, nhìn rất dọa người.

- Cái tên này không đơn giản.

Bạch Tiểu Thăng nói thầm.

Giống như có cảm ứng, ánh mắt người kia quét qua, nhìn trên người Tôn Huyền Bắc một lát, lại nhìn Trử Đại Sơn sau đó ánh mắt nhìn thẳng Bạch Tiểu thăng.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh đối mặt.

Người kia ngược lại cảm thấy hứng htus với hắn.

Trên mặt Chu Chi Hào xuất hiện nụ cười, nói với Tôn Huyền Bắc.

-Tôn lão, không thể tiếp đón ngài từ xa! Ngài đến, thật giống như rồng đến nhà tôm!

Nhìn thấy hắn rất nhiệt tình.

- Cậu là con của Chu Huyễn sao, quả nhiên rất giống cha cậu lúc trẻ.

Tôn Huyền Bắc nhàn nhạt nói, vừa dứt lời lại bổ sung một câu

- Mặt mũi cũng giống, cách làm việc cũng giống.

Câu nói này, giống như có ý châm chọc.

- Tôn lão quá khen, đến, ngồi một chút.

Chu Chi Hào làm như không nghe ra, tha thiết nhường chỗ.

Tôn Huyền Bắc cũng không khách khí, trực tiếp đi đến ghế sô pha đối diện ngồi xuống.

Bạch Tiểu Thăng, Trử Đại Sơn đi theo.

Trử Đại Sơn đứng sau lưng bên ngoài của Tôn Huyền Bắc, Bạch Tiểu Thăng thấy thế, gãi đầu một cái, cùng ngồi ngang hàng với Tôn Huyền Bắc như thế thật không tốt, liền quyết định đứng ở sau lưng bên trong Tôn Huyền Bắc.

Tính theo tuổi tác, Tôn Huyền Bắc lớn tuổi hơn cha mẹ Bạch Tiểu Thăng, lại là giáo sư, phần tử trí thức cao cấp.

- Theo lễ vãn bối, cũng không tính là ăn thiệt thòi!

Bạch Tiểu Thăng nghĩ trong lòng.

Chỉ là đứng như thế, hắn lại càng không nổi bật.

Có điều Trử Đại Sơn lại cười với hắn một cái, hiển nhiên rất cảm ơn đối với thái độ của hắn.

Dù sao, Bạch tiểu Thăng là cho sư phụ của mình mặt mũi.

Tôn Huyền Bắc có chút bất ngờ, nhưng cũng không có gọi Bạch Tiểu Thăng lên ngồi.

- Bằng mặt mũi của mình, lập tức có thể xong việc, oan ức người họ Bạch trẻ tuổi này một tí, sau đó cảm ơn cũng không muộn.

Tôn Huyền Bắc nói trong lòng.

Chu Chi Hào ngông nghênh ngồi xuống ghế sô pha đối diện, cười ha hả nói.

- Tôn lão, lần này ngài đến có gì chỉ giáo a?

Tôn Huyền Bắc nhíu mày lại, nói với Chu Chi Hào.

-Tên nhóc này, cậu nói với ta cửu ngưỡng đại danh, vậy là đã nghe qua ta, là Chu Huyễn nói cho cậu sao. Ta là sư tỷ của hắn, tính ra thì cũng là một nửa trưởng bối của cậu. Bây giờ ta bỏ hết mặt mũi, muốn một người từ tay cậu! Cậu để cho người khác bắt Hoắc Thiên Tầm mang đến đây, hiện nay đem người giao ra cho ta!

Nói xong, Tôn Huyền Bắc còn bổ sung thêm một câu.

-Còn nữa, dưa hái xanh không ngọt, sau này cậu đừng làm những chuyện thất đức này nữa.

Đến nhà lập tức răn dạy.

- Lời này của ngài thật là không nổ mặt rồi.

Bạch Tiểu Thăng thầm cười khổ.

Quả nhiên, Chu Chi Hào thu lại nụ cười.

- Từ chỗ cha tôi mà tính ra, ngài là trưởng bối, hôm nay tôi bỏ qua tất cả công việc cùng khách quý, tới gặp ngài, cái này là tôn trọng ngài.

Chu Chi Hào lãnh đạm nói.

-Về phần Thiên Tầm, tôi không có cầm dây thừng đến trói nàng, là nàng tự mình tới đây, chuyện hai chúng tôi yêu nhau ngài cũng muốn quản lý sao? Không biết ngài là gì của nàng?

Miệng mồm sắc bén, ngôn ngữ bất thiện!

Bạch Tiểu Thăng cảm thán, Hồng Môn Yến còn có cái yến hội để ăn, giờ mới ngồi xuống, ngay cả trà cũng chưa uống một hớp đã muốn trở mặt rồi.

- Tên họ Chu kia, sao cậu nói với lão sư tôi… nói chuyện với trưởng bối của cậu như vậy được! Cậu nói như thế, vậy chúng tôi không nói chuyện với cậu, để cha cậu đi ra đây nói chuyện cùng sư tỷ của hắn.

Trử Đại Sơn kìm nén không được cất giọng nói ra.

Câu này để cho một chút ý cười của Chu Chi Hào biến mất, hắn nghiêng đầu một cái, một ngón tay chỉ vào Trử Đại Sơn.

- Cậu là cái thứ gì? Nơi này có phần để cậu nói chuyện sao! Cậu xứng mang cha tôi ra nói sao?

-Cậu.

Trử Đại Sơn lập tức giận dữ.

- Được rồi.

Tôn Huyền Bắc khẽ quát một tiếng, nhìn về phía Chu Chi Hào.

- Tiểu tử, chúng ta đều không cần nói vòng vo, tính ta thẳng thắng, cậu cũng trực tiếp đi, nói đi, như thế nào cậu mới có thể đem người giao ra.

Nói chuyện trực tiếp như vậy khiến Chu Chi Hào cười một tiếng.

- Tôi nghe nói Tôn lão cùng học trò của ngài đều là người tập võ, tôi cũng thích xem, không bằng chúng ta đánh cược, các người có thể đánh thắng thủ hạ Lỗi Trát này của tôi, tôi sẽ suy nghĩ thêm.

Chu Chi Hào cười nói vui vẻ.

Người đàn ông bên cạnh hắn liền cất bước tiến lên, lạnh lùng nhìn về ba người.

Tôn Huyền Bắc còn chưa mở miệng, Trử Đại Sơn liền nhảy ra ngoài.

- Tốt, vậy tôi liền đánh với cậu.

Trử Đại Sơn tiếp nhận yêu cầu của đối phương, Tôn Huyền Bắc không thể đổi ý, chỉ có thể gật đầu.

- Đã như vậy thì đánh đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận