Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1208: Đừng để người thành thật ăn phải thiệt thòi

Lôi Nghênh đi rồi, nhóm mấy người An Tại Ý kia thì lưu lại trong phòng hội nghị nhỏ.

Đồng thời trong lòng cảm thấy lo sợ bất an.

Trước khi rời đi, Lôi Nghênh mỉm cười, nụ cười kia quả thật rất "Khủng bố" a.

Mấu chốt chính là ở trong này tin tức không rõ ràng, làm cho người ta càng thêm mơ màng, để cho người ta chịu cảm giác như trăm trảo cào tâm.

Không có nói phương pháp xử lý cho bọn họ, là phải chạy về tổng bộ, bị đá ra khỏi đội ngũ hay là để cho bọn họ tự mình xưng tội. . .

Không nói gì cả, cuối cùng là xảy ra chuyện gì.

Nhóm mấy người An Tại Ý lại cảm thấy rằng, có lẽ cố gắng chờ thêm một hồi nữa, thì đích thân Bạch Tiểu Thăng sẽ tới nói chuyện với bọn họ.

Vì vậy, tất cả bọn họ đều ngồi chờ một chút.

Nhưng ngồi chờ đợi trọn vẹn hơn nửa giờ đồng hồ. Mà cánh cửa của phòng hội nghị nhỏ kia vẫn chưa chịu mở ra, từ đầu đến cuối không có chút động tĩnh nào.

Chuyện này, bắt đầu khiến cho những người kia đứng ngồi không yên.

Bởi vì An Tại Ý có biểu hiện "Xuất sắc", được Lâm Ngọc tán thành nâng lên làm "Người phụ trách" bên này. Cho nên năm người còn lại tranh thủ thời gian đem hắn đẩy đi ra ngoài.

Đã là người phụ trách, thì đương nhiên phải do đích thân người phụ trách đi thăm dò tình huống hiện tại cho rõ ràng.

Tuy rằng An Tại Ý không nguyện ý chút nào, lại càng không muốn ngồi yên như vậy, cảm giác rất khó chịu.

Thế là, dưới sự chờ mong của mấy người kia, hắn đành phải hậm hực đi ra khỏi phòng hội nghị nhỏ này.

Ra bên ngoài dạo qua một vòng, An Tại Ý mới phát hiện ra rằng bên phòng họp lớn cũng đã họp xong, mọi người giải tán cả rồi.

- Bên này cũng không có gì.

Đối với chuyện này, trong lòng của An Tại Ý cũng đã có sự chuẩn bị.

Đến khi hắn mò qua tới văn phòng bên kia của Bạch Tiểu Thăng, sau đó hỏi thăm một nữ nhân viên của tập đoàn Thần Hợp mới cảm thấy choáng váng.

- Bạch Tiểu Thăng tiên sinh đã rời đi từ sớm a, hiện tại cũng hết thời gian làm việc rồi mà.

Nữ nhân viên kia trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, khẽ chớp chớp nghiêm túc đồng thời xen lẫn ngạc nhiên nói một câu.

Sớm rời đi. . .

Hết thời gian làm việc. . .

An Tại Ý liếc mắt nhìn thời gian, nhếch miệng.

Hiện tại đã hơn tám giờ tối rồi.

Trong lòng hắn thủy chung chỉ lo chú ý tới sự tình, còn lo sợ bất an, vậy mà quên cả thời gian, quên cả đói.

Hơn nữa, cho đến bây giờ An Tại Ý cũng không muốn ăn cơm một chút nào.

Không làm rõ ràng được suy nghĩ của Bạch Tiểu Thăng là như thế nào, muốn xử trí bọn hắn như thế nào. An Tại Ý đoán rằng mấy người bọn hắn ngày hôm nay đều ăn không biết vị, đêm không thể ngủ ngon được.

Cám ơn nữ nhân viên kia xong, An Tại Ý theo đường cũ trở về.

Mấy người kia vẫn còn ở trong phòng họp nhỏ chờ đợi, sau khi thấy An Tại Ý trở về, đều vội vàng vây lấy hắn hỏi thăm tình hình.

- Thế nào, An lão đại, bên ngoài rốt cuộc là cái tình huống như thế nào?

- Đúng vậy a, Lão An, chúng ta đã đợi hơn một giờ đồng hồ rồi, đến cuối cùng là có ý gì đây.

- Bạch Tiểu Thăng. . . Đại sự vụ quan, đến cuối cùng sẽ tới à hay là để chúng ta đi gặp hắn.

- Rôt cuộc là ngươi nghe ngóng được tình huống gì?

. . .

Mọi người đồng thời xông lên lao nhao hỏi dồn dập.

An Tại Ý chỉ một câu trả lời toàn bộ mấy câu hỏi.

- Tôi chuyện gì cũng chưa hỏi, các ngươi cũng không nhìn một chút bây giờ là mấy giờ rồi sao, người ta tan ca hết rồi.

Câu nói này, khiến cho mấy người còn sót lại trừng mắt lớn mắt nhỏ, ngàn vạn lời nói ở trong lòng, tựa như kẹt ở trong cổ họng.

Người ta tan ca hết rồi. . .

Tan ca. . .

- Bọn họ tại sao có thể đi.

- Đúng vậy a, chúng ta còn chờ đợi ở chỗ này mà.

- Quá phận, quả thực là quá phận.

. . .

Trong lòng nhóm người An Tại Ý tràn đầy căm phẫn.

- Cái tên trợ lý Lôi Nghênh kia, không phải đã nói cho chúng ta biết rằng, tự tiện sao. Là do chúng ta nghe không có hiểu, vẫn một mực ngây ngốc ngồi đợi a.

An Tại Ý nở nụ cười lạnh, trào phúng lại hơi bất đắc dĩ nói một câu, khiến cho những người một nhà này một lần nữa nghẹn khuất.

Thời khắc đám người kia im lặng, ai cũng dùng ánh mắt u oán nhìn An Tại Ý.

An Tại Ý hai lần liên tục làm cho bọn họ nghẹn một cục ở cổ họng, á khẩu không trả lời được, trên mặt còn có vẻ trào phúng, đây là cái thể loại đứng đầu gì đây. . .

Chẳng lẽ hắn là "Gian tế" lẫn vào bên trong đội ngũ của chúng ta sao. . .

- Đều nhìn tôi như vậy là có ý gì đây. Để cho các người đi nghe ngóng cũng giống vậy thôi. Chớ có ngây ngẩn ra đó nữa. Tranh thủ thời gian thương lượng một chút, tiếp theo phải làm như thế nào đây.

An Tại Ý nhìn ánh mắt của mọi người, liền tức giận nói.

Bây giờ An Tại Ý động não suy nghĩ một chút cũng thấy đau đầu vô cùng.

Bạch Tiểu Thăng vứt cho bọn hắn một cái mê trận khó xử.

Tình hình hiện tại, mọi thứ có lẽ phụ thuộc vào việc phỏng đoán, mọi thứ phụ thuộc vào suy nghĩ.

Đây mới là điều thống khổ nhất.

- Đầu tiên, chúng ta khẳng định đã bị bại lộ. Bằng không, bọn hắn cũng không có khả năng đem chúng ta nhốt riêng tại nơi này.

Có người nói chắc như đinh đóng cột.

- Đây là một câu nói nhảm.

An Tại Ý trợn trắng mắt với tên kia.Tức giận nói.

- Bọn hắn ở phòng họp lớn, nhất định là có sự bố trí an bài trọng yếu gì đó.

Lại có người nói.

- Đây cũng chính là câu nói nhảm.

An Tại Ý lại trợn trắng mắt lần nữa.

Hai người luân phiên thay nhau "Nói nhảm", vì vậy người thứ ba cũng không dám mở miệng.

Thế là, mọi người nhìn An Tại Ý, bên trong ánh mắt của bọn họ có loại thần sắc "Ngươi quả nhiên là người của bọn phe bên kia".

- Các ngươi không thể nói chuyện hay ý kiến gì có tính kiến thiết chút sao?

An Tại Ý nhìn những người này, nổi nóng nói.

Từng người lúc bình thường thì cứ như là quỷ tinh, nhưng hiện tại làm sao lại ngu xuẩn như thế.

Họ Bạch chỉ có điều ra bài là không phải theo lẽ thường, chỉ có thể phải suy nghĩ cho thật kỹ, luôn có thể đoán được.

- Nếu không được, chúng ta đem tình huống bên này của nhóm báo cáo lên trên a?

Rốt cục, người thứ ba nói ra ý kiến của mình, lời nói quả thật là có tính kiến thiết.

Một lời khiến cho đám người như bừng tỉnh.

- Không tệ, báo cáo.

- Đúng đúng, xảy ra sự tình lớn như thế, nhất định phải báo cáo cho phía bên kia.

- Tôi cũng đồng ý.

Đám người liên tiếp phụ họa.

- Báo cáo? Nói thế nào? Nói đám người ngu xuẩn chúng ta bên này làm việc để cho người ta phát hiện? Trước đây còn luân phiên thông báo tin chiến thắng, bây giờ cái rắm dùng cũng không có? Mấy vị, các người có phải bị đánh cho thành một lũ ngu xuẩn rồi phải không, trước giờ chưa được kích hoạt phải không - Báo cáo cái rắm a.

An Tại Ý tức giận không kiềm chế được, hắn sắp bị những con người ngu xuẩn này làm cho phát khóc rồi.

An Tại Ý nói đến đây, lại có cảm giác lạnh lẽo ở phía sau sống lưng.

Tuyệt không thể báo cáo.

- Vậy ngươi nói đi, chúng ta nên làm cái gì?

Người thứ ba phát biểu ý kiến tức giận nói.

An Tại Ý được chỉ định làm người phụ trách ở bên này, không phải gọi hắn tới giả trang thành một vị đại gia.

Nếu như ngươi có chủ ý, ngược lại nên nói a.

- Các ngươi nghe tôi nói, chuyện này trước không thể lên báo trên. Nếu như vậy, tất cả chúng ta đều xong, đời này chỉ sợ là sẽ không được trọng dụng nữa. Coi như muốn báo cáo lên trên, cũng không thể là hiện tại. Tối thiểu nhất chúng ta, phải điều tra được chuyện xảy ra ở phòng họp lớn bên kia, đến cuối cùng là mở họp gì, có cái nội dung gì. Chỉ cần tra được những thứ này, lại cùng nhau báo cáo, coi như chúng ta toàn bộ bị bại lộ, cũng có thể lấy công bù tội.

An Tại Ý cũng không khách khí, sau khi nhìn mọi người ở chung quanh đám người một lượt, cảnh cáo nói.

Những người kia nghe lời nói của An Tại Ý thì liếc nhìn nhau một chút.

- Đúng, đúng đúng. Đề nghị này là đúng.

Cuối cùng, mọi người cũng nhịn không được gật đầu đồng ý.

- Có thể, bên phía Lâm Ngọc sự vụ quan có lẽ đã biết rõ hôm nay có 'Tin tức tốt', tốt nhất là không thể báo cáo về a.

Có người nhịn không được nhắc nhở.

Lập tức, trong lòng mọi người cảm thấy khẩn trương hẳn lên.

- Các ngươi không cần để ý, tôi sẽ có biện pháp ứng đối.

- Tóm lại, trong hai ngày này nhất định phải điều tra ra nội dung bàn bạc ở bên trong phòng họp lớn, đến cuối cùng là cái gì?

- Còn nữa, tiếp tục cổ động tâm tình của người bên ngoài, chỉ cần sự tình bị khai trừ khỏi tập đoàn không có cách nào giải quyết, thì cơn giận của bọn họ sẽ không kiềm chế được, chúng ta bại lộ thì có sao, tên họ Bạch kia có cái chứng cứ gì chứng minh chứ. Nếu như hắn dám đem chúng ta đuổi đi, chúng ta liền nói ngược lại là do hắn hãm hại.

- Trong lòng của những người kia đã tích tụ oán khí, nhất định sẽ đứng về phía của chúng ta bên này.

An Tại Ý nói rất quả quyết.

Những người khác cũng nhao nhao gật đầu đồng ý.

Chuyện này mới đúng là chí lý.

Bọn hắn sau khi đã bàn bạc tốt, mới lặng yên rời khỏi phòng họp nhỏ.

An Tại Ý một đường đi về, đồng thời tay nắm lấy điện thoại di động, không ngừng phỏng đoán tìm từ ngữ phù hợp.

Đêm đó.

Lâm Ngọc lại nhận được một phần "Tin chiến thắng" .

An Tại Ý nói rằng, Bạch Tiểu Thăng tổ chức họp để thương thảo biện pháp ổn định nhân tâm, dưới sự xúi giục tích cực của bọn họ, dẫn đến sự kháng nghị vô cùng dữ dội của tập thể sự vụ quan, hội nghị thế là thất bại một lần nữa. . .

Nói chính xác như vậy.

Đến mức về sau, còn đề cập đến sự việc sau khi thành công sẽ hành động như thế nào.

An Tại Ý cũng đã nghĩ kỹ.

Đến lúc đó liền nói sau khi bọn họ náo loạn, thì tên trợ lý Lôi Nghênh của Bạch Tiểu Thăng cưỡng ép dẫn bọn họ đến cách ly bên trong tới phòng họp nhỏ, sau đó gặp một phen đối đãi tra tấn thống khổ. . .

Như thế, cũng có thể nói. . .

Nửa thật nửa giả, có độ tin cậy rất cao nha.

Rất nhanh, An Tại Ý thu được tin nhắn trả lời của Lâm Ngọc, là tin nhắn động viên to lớn đối với hành động của hắn.

Thường ngày nhìn những tin nhắn này thì hắn có cảm giác vô cùng mừng rỡ, nhưng hiện tại An Tại Ý chỉ cảm thấy phiền não, dứt khoát không thèm nhìn.

. . .

Cùng lúc đó.

Bạch Tiểu Thăng đang cùng hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đang ở trên sân thượng của một nhà hàng, vừa nói chuyện phiếm vừa uống trà.

Nội dung cuộc nói chuyện, tự nhiên là nội dung của buổi hội nghị ngày hôm nay, còn có sự tình tương quan cùng với nhóm mấy người An Tại Ý kia.

- Anh Tiểu Thăng, án theo ý tứ của anh, em đã để cho mấy vị sự vụ quan đó sớm trở về, ngày hôm nay không có tăng ca, tạm thời cho nghỉ ngơi một ngày, sáng mai lại toàn lực ứng phó.

Lâm Vi Vi nói.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu tán thành.

Hôm nay tâm tình của mọi người lúc vui lúc buồn, chập trùng khúc chiết, lại vùi đầu vào bên trong công tác, không khỏi không tốt. Không bằng dứt khoát cho nghỉ ngơi một ngày.

- Chỉ có điều, anh xác thực rằng chúng ta không cần phải để ý tới nhóm mấy người An Tại Ý kia sao, bọn hắn thật sự sẽ không báo cáo sự tình bên này lên sao?

Lâm Vi Vi đối với chuyện này, còn có chút bận tâm.

- Yên tâm đi. Chỉ cần chúng ta lờ bọn họ đi, An Tại Ý không những không báo cáo chuyện này, mà có thể sẽ còn đánh yểm hộ cho chúng ta đó. Đối với người này, anh đã nhìn thấu triệt.

Bạch Tiểu Thăng cười nhẹ nhàng nói

Kỳ thực, là do Hồng Liên giúp hắn phân tích xác suất.

- Lui mười ngàn bước mà nói, coi như hắn thật sự báo cáo lên trên, thì phía Trầm Bồi Sinh bên kia đã sớm biết rồi, thì phải làm thế nào đây. Nhiều lắm là sẽ thi triển độc kế khác. Nhưng thời gian bên này, chúng ta đã có đầy đủ để hoàn thành quả trình điều tra. Nhóm mấy người Lý Hạo Phong và Trịnh Thiên Hồng bên kia, em lại càng không cần phải lo lắng, bọn họ tự nhiên sẽ có biện pháp cách ly, khước từ những tên nội gián kia, trình độ xử lý tự nhiên so với chúng ta bên này còn tốt hơn. Bọn họ cũng đã gửi tin tức về cho anh, lần thông báo tuyển dụng này, thật sự thành công viên mãn.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Nói đến, Lý Hạo Phong Đại sự vụ quan có thể đồng ý anh 'Làm ẩu' như thế, em còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đây.

Lâm Vi Vi nghe xong cũng nở nụ cười, tắc lưỡi nói.

Lôi Nghênh cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.

- Vẫn phải nói, Lão Lý hắn thực sự là người của chúng ta a. Cùng chúng ta làm những việc này, cũng đều thực sự là người a.

Bạch Tiểu Thăng cảm khái.

- Là người chân tình, người trung thực.

- Có câu nói, nói thế nào nhỉ, đừng để người thành thật ăn phải thiệt thòi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận