Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 836: Có đôi khi, xin đừng thiện lương!



Ba chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi chạy tới và bắt bọn buôn người đi.

Bọn người Bạch Tiểu Thăng cũng đi theo đến sở cảnh sát, lấy lời khai để hỗ trợ công tác điều tra.

Nghe được tin một mình Bạch Tiểu Thăng giải quyết năm kẻ buôn người, trong đó còn có một cao thủ võ thuật, rất nhiều nhân viên cảnh sát lớn tuổi cũng cố tình chạy đến để xem chàng thanh niên trẻ tuổi dũng cảm, hiệp nghĩa có phải ba đầu sáu tay hay không?

Sau khi xử lý xong mọi việc, vì khen ngợi sự dũng cảm của Bạch Tiểu Thăng, vị đội trưởng còn phải đặc biệt phái xe tiễn bọn họ một đoạn đường.

Bạch Tiểu Thăng nhã nhặn từ chối.

Một là không muốn làm chậm trễ thời gian của chú cảnh sát, hai là để xe cảnh sát đưa trở về, sợ người ta nhìn thấy có lẽ ấn tượng đầu tiên không phải là được khen ngợi tinh thần dũng cảm làm việc nghĩa mà là phạm tội và bị bắt giữ.

Bạch Tiểu Thăng thì không vấn đề gì, quan trọng là trở về nhà Tô Lăng Ngữ, phải chú ý những việc có ảnh hưởng xấu.

Ra khỏi sở cảnh sát, ba người gọi một chiếc taxi trở về.

Sau khi chuyện rắc rối này qua đi, bây giờ cũng gần tám giờ, trời đã tối rồi.

Trong sở cảnh sát, hai cô gái đã gọi điện thoại báo trước cho người nhà yên tâm.

Các cô đều không nhắc đến vụ việc bọn buôn người, dù sao chuyện này thực sự quá ly kỳ nguy hiểm, chỉ nghe thôi cũng làm người ta cảm thấy sợ hãi. Huống hồ chuyện này cũng đã kết thúc, không đáng nhắc lại làm cho người thân càng thêm lo lắng.

Lên xe, Tô Lăng Ngữ chỉ báo một điểm đến, nhìn thoáng qua thấy thần sắc ngạc nhiên của Bạch Tiểu Thăng, lập tức cười nói,

- Em và Giang Nguyệt ở cùng một khu phố, hai bà mẹ của bọn em quen nhau vào thời gian mang thai, hai đứa em là bạn thân.

Thì ra là thế! Bạch Tiểu Thăng gật đầu hiểu ra.

- Đúng rồi anh Bạch Tiểu Thăng, có một chuyện em luôn muốn hỏi anh.

Giang Nguyệt bỗng nhiên hỏi,

- Lúc ấy, anh làm sao biết được đôi vợ chồng già kia có điểm không thích hợp, làm sao vừa xuất hiện liền chửi mắng, muốn báo cảnh sát?

Tô Lăng Ngữ cũng gật đầu muốn hỏi tương tự, cô cũng băn khoăn vấn đề này.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía hai người, lập tức phá lên cười.

- Chuyện đã qua rồi, bọn em vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề này sao?

- Ai nói rằng chuyện đã qua, em sẽ còn nhớ mãi!

Giang Nguyệt nói một câu bao hàm hai nghĩa, hừ lạnh một tiếng.

Cô hận lừa đảo là số một, hận họ Bạch là số hai.

Hiện giờ, ở sau gáy cô còn đau nhức đây, dựa vào cái gì khi cứu Tô Lăng Ngữ lại trình diễn một cảnh lãng mạn, mà khi cứu cô lại để cô thê thảm như thế.

Tuy nhiên, so với sự sợ hãi hơn khi nghĩ lại đến những kẻ buôn người đáng kinh tởm kia, cô lại càng biết ơn với Bạch Tiểu Thăng.

Vừa nhớ lại Bạch Tiểu Thăng dũng mãnh phi thường, thậm chí trái tim cô còn đập thình thịch.

Tóm lại vào lúc này, tâm tình của Giang Nguyệt đối với Bạch Tiểu Thăng rất là phức tạp, bao gồm phẫn hận, biết ơn, ca ngợi.

Cái gọi là trăm hương vị lẫn lộn với nhau, có thể là ám chỉ trạng thái này.

- Bọn em là cô gái tốt, tâm địa thiện lương, hay thích làm việc thiện!

Bạch Tiểu Thăng nhìn Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt nói một cách chân thành.

Tô Lăng Ngữ cười ngại ngùng, còn Giang Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng nở nụ cười.

- Nhưng mà, có đôi khi các em thiện lương sẽ bị người xấu lợi dụng, làm cho các em lâm vào một hoàn cảnh nguy hiểm.

Bạch Tiểu Thăng nói tiếp,

- Cho nên, sau này dù là làm việc thiện, anh cũng hi vọng các em hãy mang theo một phần trái tim cảnh giác, điều này là các em có trách nhiệm với chính bản thân, cũng là chịu trách nhiệm với cha mẹ người thân của mình.

- Nghĩ thử xem, nếu như hôm nay anh không đuổi tới kịp thời, các em sẽ như thế nào?

Vừa nghĩ tới năm kẻ buôn người hung ác kia, Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt không rét mà run, thậm chí không nhịn được rùng mình một cái.

- Quay lại câu hỏi, em hỏi anh làm thế nào thấy được vấn đề trong đó?

- Rất đơn giản, không bình thường!

- Về điều bất thường có lẽ bọn em cũng chú ý tới, nhưng đáng tiếc lại bị lời nói của đối phương mê hoặc, bị vẻ đáng thương của đối phương làm suy giảm cảnh giác.

- Các em chỉ có thể nhìn thấy biểu hiện tội nghiệp trên gương mặt đầy khắc khổ của người đàn ông, nhưng mà các em không nhìn thấy thân thể của ông ta rắn chắc, hai tay to lớn đầy sức mạnh, hai cánh tay như là kìm sắt.

- Các em chỉ có thể nhìn thấy mái tóc bạc như tuyết của người phụ nữ kia, lại không thấy được bà ta thân thể hung hãn, khi di chuyển đi đứng rất mạnh mẽ.

- Các em chỉ có thể thấy bọn họ mất đi vé xe, mất đi đồ vật, lưu lạc tha hương, lại không thấy được bọn họ rất quen thuộc với địa phương này, thậm chí biết rõ nơi đó có bán vé xe. Thử hỏi, nếu như chỉ là lang thang một ngày ở đây, vì sao rõ ràng như vậy?

- Còn có, với người thật sự lưu lạc ở bên ngoài, có khát vọng trở về nhà, bọn họ sẽ từ chối tất cả sự trợ giúp, chỉ muốn các em mời ăn một tô mỳ sao?

- Người có thể thiện lương, cũng nên làm việc thiện khi chúng ta có đủ khả năng. Đi giúp đỡ người khác là một đức tính cao đẹp.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thẳng vào hai cô gái, nghiêm nghị nói,

- Tuy nhiên, các em phải nhớ kỹ. Nếu như đối phương đưa ra yêu cầu không bình thường, không hợp lý, muốn đưa các em đến nơi không quen thuộc, hoặc là bất kỳ biểu hiện bên ngoài nào khiến cho mình có cảm giác bất an, bất kể cảm giác gì khác thường, dù là chỉ là từng tia nhỏ bé, dù là cho rằng mình đang ảo giác thôi.

- Cũng xin các em mạnh mẽ từ chối!

- Xin các em không cần thiện lương!

Bạch Tiểu Thăng nói câu cuối cùng một cách nghiêm túc và khẩn thiết.

- Nói hay lắm!

Ngay cả người lái xe cũng không nhịn được khen ngợi,

- Mặc dù tôi không rõ ràng các vị gặp chuyện gì, nhưng mà anh bạn trẻ này nói rất chuẩn!

Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt cũng không kìm lòng được gật đầu tán thưởng.

Tài xế xe taxi cùng bọn hắn hàn huyên rất nhiều sự tình mà chính mình đã gặp qua, cũng là kẻ xấu lợi dụng lòng tốt để làm điều ác.

Một mực trò chuyện cho tới điểm đến, anh chàng tài xế này không nhịn được nói,

- Tóm lại, dù thích thường xuyên làm việc thiện, cũng phải có chừng mực, chúng ta không thể cho người xấu cơ hội, cũng không thể cổ vũ kẻ lười hết ăn lại nằm.

- Ngài nói mới chuẩn!

Bạch Tiểu Thăng nói.

Dừng xe ở trước cửa ra vào của khu phố, thanh toán tiền xe và bước xuống, nhìn thấy xe taxi rời đi, Bạch Tiểu Thăng cười nói với hai người,

- Có phải vừa có được bài học hay không?

Tô Lăng Ngữ yên lặng gật đầu.

Bỗng nhiên, nét mặt của Giang Nguyệt như hiểu ra điều gì khiến cho Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhìn về phía cô.

- Lăng Ngữ, tớ cảm thấy được cậu vẫn là không cần che chở cho người này, cậu xem anh ta có thân hình cường tráng, một mình có thể đánh với mấy người, nhỡ đâu là trộm, nhỡ đâu là người xấu, cậu và cô chú chẳng phải gặp nguy hiểm, nên để anh ta ngủ ngoài đường cái đi.

Giang Nguyệt khuyên một cách chân thành.

Bạch Tiểu Thăng miệng cười cứng đờ.

Theo logic, căn cứ những gì hắn dạy bảo thì giống như, thật đúng là là. . .

- Tôi không phải người xấu, tôi thật sự là người tốt mà.

Bạch Tiểu Thăng giải thích yếu ớt.

Giang Nguyệt nhìn biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng thì phá lên cười.

- Được rồi, cô ấy đùa anh thôi.

Tô Lăng Ngữ cũng không nhịn được nói giúp.

Bạch Tiểu Thăng im lặng nhún vai.

Ba người xách theo hành lý, đi thẳng vào trong khu chung cư.

Khu vực nhỏ này được coi là khu dân cư cao cấp, an ninh được bảo vệ nghiêm ngặt, ra vào được kiểm soát qua cổng, với lại đường đi trong khu phố rộng lớn sạch sẽ, thảm thực vật tươi tốt um tùm.

Những ngôi nhà ở xung quanh đều chỉ có sáu tầng.

Một khu dân cư có mật độ chiều cao kiến trúc thấp đồng đều.

- Bọn em không phải đến sai chỗ đấy chứ!

Bạch Tiểu Thăng nhìn trái phải một chút, không nhịn được khen ngợi.

- Hừ, đó là tự nhiên, khu này của bọn em là khu dân cư có mật độ chiều cao kiến trúc thấp số một số hai ở thành phố Lâm Châu đấy.

Giang Nguyệt có chút kiêu ngạo nói,

- Nhưng mà nhà em hơi nhỏ, chỉ có một trăm bốn mươi mét vuông mà thôi, còn nhà Lăng Ngữ lớn hơn đến hai trăm mét vuông! Chú Tô rất tài giỏi, sắp tới sẽ thăng lên Phó tổng đúng không? Bạn trai được giới thiệu cho Lăng Ngữ là con trai phó tổng hiện giờ công ty chú Tô, gia đình giàu có, cho nên, tuyệt đối anh đừng có ý đồ với cô ấy, hiểu chưa?

Giang Nguyệt lại nói nhảm.

- Giang Nguyệt!

Tô Lăng Ngữ không nhịn được lườm nàng một cái.

Cô bạn thân này của mình sao lại càng ngày càng nói nhiều thế.

Đã giải thích bao nhiêu lần, không cần áp đặt người kia là đối tượng hẹn hò, mọi chuyện còn chưa có bắt đầu gì cả mà.

- Tớ là đang nhắc nhở anh ấy, đừng có cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Giang Nguyệt lẩm bẩm nói.

- Không nói chuyện với cậu nữa.

Tô Lăng Ngữ giận dỗi và gọi Bạch Tiểu Thăng đi về phía bên kia.

- Không thể vọng tưởng ăn thịt thiên nga, hay là con cóc như anh theo đuổi em nhé, hai chúng ta xứng đôi đấy!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười với Giang Nguyệt rồi theo Tô Lăng Ngữ rời đi.

- Theo đuổi em, theo đuổi em cũng không có đơn giản như vậy!

Gương mặt Giang Nguyệt ửng đỏ, lẩm bẩm nói.

Sau đó, dường như cô hiểu ra điều gì đó, nhìn về phía bên kia quát mắng,

- Đồ hỗn đản, anh dám mắng em!

Bạn cần đăng nhập để bình luận