Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 635: Họ Bạch, ngươi có cần mặt mũi hay không?



Người cắt đứt lời giới thiệu của Bạch Tiểu Thăng đang đứng ngay cạnh bàn, cười ha hả nhìn xem Phùng Ly.

Người này vóc dáng không cao, có một đôi mắt hình tam giác, tuổi tác không nhỏ, cũng gần năm mươi, đầu đinh, đường chân tóc rất thấp. Bộ đồ của hắn rất đẹp, có vài phần có khí độ, nhìn qua liền biết là người nắm chức vị cao một thời gian dài.

Sau lưng hắn, còn đi theo hai tên tùy tùng mặc đồ tây.

- Ông là ai?

Vẻ mặt Phùng Ly vô cùng nghi hoặc, nhìn người này.

Nàng cũng không nhận ra.

Nam nhân kia mỉm cười, đưa tay qua trước mặt Phùng Ly,

- Nói đến, kẻ hèn này còn là học sinh của ngài. Lần đầu gặp ngài, xin ngài chiếu cố nhiều hơn.

- Phùng Ly, Phùng sự vụ quan!

Chỉ một câu nói làm cho Phùng Ly sững sờ, sau đó nhịn không được cau mày.

Đối phương thế mà biết thân phận của nàng!

Còn tự xưng là học sinh? Nàng đâu có học sinh nào. . .

Hay là người trong lớp đào tạo ngày mai?

Phùng Ly sau khi kinh ngạc, lại lần nữa đánh giá đến đối phương.

Nàng nhìn người này, Bạch Tiểu Thăng lại đang nhìn nàng.

Bạch Tiểu Thăng đồng dạng ngạc nhiên im lặng, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Phùng Ly, cảm thấy giật mình.

Phùng Ly, Phùng sự vụ quan!

Nàng là sự vụ quan?

Cách gọi như thế này không phải là chuyên môn trong tập đoàn của hắn sao?

Hay là một tổ chức, một cơ cấu khác cũng xưng hô như vậy?

Bạch Tiểu Thăng thấy không xác định được, nhịn tò mò xuống tiếp tục lắng nghe.

Phùng Ly nhìn đối phương đưa tay ra, cũng đưa tay tới, nắm tay nhẹ nhàng.

- Ông là ai?

Phùng Ly hỏi lại.

Đối phương ngồi xuống bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, chỉ nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười gật đầu mà thôi, cũng không để ý quá nhiều.

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên cũng chỉ là nhẹ gật đầu.

- Học sinh họ Bạch, là một học sinh trong lớp đào tạo ngày mai, ngài có thể gọi học sinh là Bạch Kiêu Thừa.

Nam nhân kia khi nói chuyện với Phùng Ly thì khuôn mặt nở một nụ cười khả ái.

Họ Bạch?

Phùng Ly lập tức nhíu mày, nàng lại nghĩ tới lời nói của Vương Tân Thành, nói muốn đối với họ Bạch trông nom một hai, trong lời nói còn đề cập Lý đại sự vụ quan, mặc dù không có ép nàng, nhưng làm cho Phùng Ly cảm thấy rất khó chịu!

Trong miệng Vương Tân Thành họ Bạch tên gì nhỉ?

Phùng Ly nghĩ nghĩ, nhớ không rõ. Phần danh sách người trong lớp đào tạo nàng chưa có xem qua.

Nhưng gần như tên là như vậy thì phải.

Một lớp ba mươi người, cũng là những vị tổng giám đốc tinh anh được tuyển chọn khắp nơi, không cần nói trùng tên, cùng họ thôi cũng khả năng cực kỳ bé nhỏ rồi.

Vậy hắn liền là người mà Vương Tân Thành nhắc đến, họ Bạch!

Hai mắt Phùng Ly dò xét, trong lòng lại cảm thấy càng căm ghét.

Hình tượng thì không tốt đẹp gì, ánh mắt lại có chút hèn mọn. Thật không biết Lý đại sự vụ quan tại sao lại nhìn trúng người như vậy.

Không lẽ hắn có năng lực gì hơn người hay là hắn đã làm điều gì khiến mọi người khiếp sợ?

Phùng Ly lại lần nữa nhớ tới giáo viên Hắc Đông của nàng nói đến, một người có thể bước ra công ty loại kia, ngành nghề, chính phủ tam phương thâu được ích lợi hình thức, đó mới gọi nhân tài chân chính, là loại người trước mắt này có khả năng đạt tới sao?

Phùng Ly không tin.

- Thì ra ông tên là Bạch Kiêu Thừa, tôi từng có nghe qua!

Trong tâm trí nàng hiện lên vô vàng suy nghĩ.

Nhưng ngoài mặt thì Phùng Ly lạnh lẽo đáp lại.

Nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ chế giễu.

- Thì ra ngài biết đến học sinh! Vinh hạnh, vinh hạnh quá!

Bạch Kiêu Thừa lập tức cười to, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, thậm chí mang một ít thụ sủng nhược kinh.

Tựa hồ bị sự vụ quan biết rõ chính mình là sự tình vô cùng vinh quang.

Tiếng cười kia lập tức để mọi người xung quanh nhìn qua đây, bởi vì tiếng cười quá khó nghe.

Mặt kệ là Phùng Ly hay Bạch Kiêu Thừa, bọn hắn đều không có chú ý tới, thần sắc Bạch Tiểu Thăng ở một bên đã cổ quái tới cực điểm.

Nếu như nói một từ "Sự vụ quan" thì đã đủ để chứng thực thân phận của Phùng Ly. Nhưng lại còn thêm cụm từ "Lớp đào tạo", Bạch Tiểu Thăng có thể khẳng định trăm phần trăm.

Phùng Ly, là sự vụ quan của tập đoàn Chấn Bắc!

Mà nghe Bạch Kiêu Thừa nói, nàng còn là giáo viên của lớp đào tạo lần này!

Mình cái này là đang mời giám khảo của mình ăn cơm a. . . Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nhìn Phùng Ly nhiều hơn một chút.

So với Phùng Ly, ánh mắt nhìn Bạch Kiêu Thừa của Bạch Tiểu Thăng càng cổ quái hơn.

Không nghĩ tới, hắn thế mà cũng là họ Bạch, mà tên của hắn lại nghe rất giống tên mình.

Nhưng mà tên này lớn lên sao xấu trai quá! Bạch Tiểu Thăng nhìn đầu tóc của Bạch Kiêu Thừa, trong lòng lặng lẽ lầm bầm.

Cái tướng mạo này chính là sỉ nhục người họ Bạch như hắn. . .

Bạch Kiêu Thừa đến tìm giám khảo, không cần nghĩ cũng biết hắn muốn nói gì, khẳng định là lôi kéo quan hệ, đi cửa sau. Hắn ta không kiêng kị là đang có mặt mình ở đây sao?

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Nhưng mà Bạch Kiêu Thừa vẫn phớt lờ Bạch Tiểu Thăng.

Có lẽ hắn thấy Bạch Tiểu Thăng chỉ là một học sinh trẻ tuổi, hoặc là thư kí của Phùng Ly, cho nên hắn không kiêng kỵ.

- Không biết Bạch Kiêu Thừa Bạch tiên sinh tìm tôi có việc gì?

Phùng Ly lãnh đạm hỏi.

Nhìn tại mặt mũi của Lý đại sự vụ quan, nàng sẽ chịu đựng.

Nàng cũng không có đổi chỗ, không có kêu Bạch Tiểu Thăng né tránh.

Theo quan điểm của nàng, nếu có người ngoài là Bạch Tiểu Thăng tại đây, Bạch Kiêu Thừa sẽ thu liễm chút ít.

Nhưng Bạch Kiêu Thừa lại hiểu sai ý của nàng, hắn thấy Phùng Ly nói năng trực tiếp, lại không hề kiêng kỵ Bạch Tiểu Thăng, coi Bạch Tiểu Thăng là thân tín của Phùng Ly, nói năng cũng không kiêng nể gì.

Thế là Bạch Kiêu Thừa một mặt thẳng thắn đáp lời,

- Phùng sự vụ quan, thú thật lần này học sinh tới cũng không có chuyện gì, chủ yếu là qua chào hỏi ngài. Mọi người làm quen một chút, thực ra học sinh cũng có người quen trong bộ sự vụ.

Bạch Kiêu Thừa nói người hắn quen, là một người thư ký của sự vụ quan. Hắn nghĩ chắc Phùng Ly đã nghe tên tuổi của người kia, cũng là người quen, vậy khẳng định sẽ cho chút mặt mũi.

- Tôi biết rõ ông nói tới ai.

Phùng Ly gật đầu,

- Hắn đã nói cho tôi nghe về ông.

Câu nói này làm Bạch Kiêu Thừa sững sờ, sau đó cũng cười,

- Thế sao, vậy thì tốt quá!

Nhưng đồng thời trong lòng của Bạch Kiêu Thừa lại lẩm bẩm,

- Họ Trương lần này tử tế như vậy, không cần đưa lễ cũng thay mình làm việc sao?

Tuy Bạch Kiêu Thừa năng lực vẫn rất mạnh, nhưng hắn quá coi trọng quan hệ, nhất là cùng người bên trên giữ mối quan hệ.

Lần này tới cũng giống như vậy.

- Phùng sự vụ quan, hy vọng ngài lần này nhìn vào mặt mũi của vị kia, xin quan tâm học sinh nhiều hơn, học sinh sẽ không bao giờ quên việc tốt của ngài! Nếu như thuận tiện, về vấn đề kiểm tra, ngài có thể cung cấp cho học sinh một số bí quyết hay không, như thế học sinh càng cảm kích ngài!

Bạch Kiêu Thừa luôn miệng nói một tiếng "học sinh" rất là thắm thiết, làm cho Bạch Tiểu Thăng ngồi đấy cảm thấy ớn lạnh, da gà của hắn cũng nổi lên lớp lớp.

Cái tên này đúng là kinh tởm mà.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nhìn Phùng Ly.

Sắc mặt Phung Ly lập tức trầm xuống.

Giống như là băng nổi trên gương mặt xinh đẹp kia vậy!

Lần này đừng nói Vương Tân Thành, liền ngay cả mặt mũi của Lý đại sự vụ quan, nàng cũng không cho ai hết.

- Bạch Kiêu Thừa, tôi đã nhớ rồi.

Phùng Ly chân thành nói, sau đó giọng nói đột nhiên lạnh xuống.

- Hiện tại cho ông một phút đồng hồ, biến khỏi tầm mắt của tôi, nếu không làm được tôi lập tức hủy bỏ tư cách của ông!

Trong lòng Phùng Ly thầm mắng : Họ Bạch, ngươi còn cần mặt mũi hay không!

Bạn cần đăng nhập để bình luận