Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 671: Anh ta đã làm xong hết!



Trước khi nhìn vào phần bài làm của Bạch Tiểu Thăng, Phùng Ly còn đang suy nghĩ xem lần nộp bài sớm này của Bạch Tiểu Thăng có phải là giả tượng để làm rối đối thủ hay không.

Dù sao thì loại đàn ông thông minh nhạy bén như Bạch Tiểu Thăng làm sao có thể không nhìn ra ý đồ chân thực của mình trong lần khảo thí này chứ?

Bốn tờ, tám mặt đề bài.

Câu trả lời cho đề mục là cần phải “Tìm ra”.

Bạch Tiểu Thăng nộp bài sớm, ở trong mắt Phùng Ly thì đây có thể là một chiến thuật tâm lý tạo để tạo áp lực cho đối thủ.

Nhưng khi nàng liếc nhìn phần bài làm của Bạch Tiểu Thăng liền sững sờ.

Bạch Tiểu Thăng đã làm xong hết?

Anh ta điên rồi sao? Hay thật sự không nhận ra ý đồ của mình?

Một đề cũng không bỏ qua, lại còn có thời gian rảnh để làm chuyện khác nữa? Chẳng lẽ là bỏ trống bài sao?

Phùng Ly tranh thủ bỏ qua trang thứ nhất, nhanh chóng nhìn sang mặt sau của tờ đầu tiên. Có làm!

Thậm chí mặt đầu của trang thứ hai, cũng làm.

Đúng là làm tất cả!

Phùng Ly giật mình.

Ba tờ đề thi này, lần đầu Phùng Ly làm cũng mất đến 45 phút.

Vừa rồi nàng giới hạn thời gian là 1h30p nhưng Bạch Tiểu Thăng lại chỉ tốn có 1h15p. Theo đà này mà tính thì Bạch Tiểu Thăng dù nghỉ ngơi thoải mái cũng có thể làm được mặt đầu của tờ thứ ba.

Lật đến tờ thứ 3, Phùng Ly nhìn thấy mặt trước của nó đã tràn đầy đáp án.

Xong, hắn đã không có thời gian làm tiếp rồi! Phùng Ly không nhịn được thở dài một hơi.

Bạch Tiểu Thăng, uổng cho anh thông minh một đời, hôm nay sao lại ngốc như thế!

Trọng điểm của đề bài lần này nằm ở mặt sau của tờ thứ ba cùng mặt đầu tờ thứ tư. Bạch Tiểu Thăng đâu thể còn thời gian để làm đến chỗ ấy!

Trên bục giảng, sự vụ quan Phùng Ly đối với bài làm của Bạch Tiểu Thăng hết cau mày lại thở dài.

Mọi người bên dưới rất sung sướng, khi nhìn về Bạch Tiểu Thăng đều là cười trên nỗi đau của người khác cùng vẻ trào phúng.

Rất nhiều người thậm chí còn cười thành tiếng.

- Tên họ Bạch này bị ngu sao! Lại dám nộp bài sớm, rất có năng lực đó! Giờ thì sao, Phùng sự vụ quan có vẻ rất không hài lòng với bài làm của hắn.

- Đáng đời! Hắn làm náo động nhiều lần rồi, bây giờ lại còn muốn vận khí luôn ở bên mình sao? Hừ, người đi tại bờ sông thì sao có thể không ướt giày! Vận rủi đã tới rồi!

- Đúng rồi! Xem lần này hắn còn có thể được điểm cao không.

- Hắn nộp bài sớm làm cho tôi bị áp lực tâm lý rất nhiều, lần này phải chờ để chế giễu hắn thôi!

Trong một mảnh tiếng nghị luận, Mục Bắc Thần không nhịn được cất tiếng cười khẽ, khóe miệng lộ vẻ đắc ý.

Trịnh Thanh Hồng cũng cười lạnh một tiếng.

Triệu Thiên Trạch nhìn vẻ bình tĩnh, không màng danh lợi của Bạch Tiểu Thăng thì càng thấy tên này thật là hư, tùy tiện liền cho mọi người thấy biểu hiện giả dối.

Không biết khi công bố kết quả thì bọn họ sẽ có biểu hiện gì.

Triệu Thiên Trạch bỗng nhiên rất chờ mong.

Trên bục giảng, Phùng Ly thất vọng lật qua tờ bài làm thứ ba của Bạch Tiểu Thăng, sau khi nhìn thấy mặt đầu tờ thứ tư liền phát ra một tiếng kêu kinh ngạc:

- Ồ!

Dưới bục giảng, đám người thấy cảnh này liền giật mình.

Sự vụ quan Phùng Ly đã nhìn thấy cái gì? Sao hai con mắt lại trợn tròn lên thế kia?

Phùng Ly nhanh chóng lật sang mặt sau của thứ tư liền ngây dại, hai mắt nhìn chằm chằm vào. Nàng quay xuống nhìn Bạch Tiểu Thăng, giọng nói có chút run rẩy vì kinh hãi:

- Bạch… Bạch Tiểu Thăng, anh đã làm xong hết!

Trong phòng vừa rồi còn tràn đầy âm thanh trào phúng, trong giây phút này lại lặng ngắt như tờ.

Đám người cũng mờ mịt nhìn Phùng Ly.

Phùng sự vụ quan nói cái gì? Làm xong hết? Làm xong hết cái gì?

- Không phải là Bạch Tiểu Thăng đã làm xong hết bốn tờ tám mặt của đề mục này chứ?

Dưới bục giảng có người kinh hô một tiếng.

- Không có khả năng!

- Làm sao thế được!

- Giả dối!

Trong nháy mắt, đám người đều sợ hãi kêu lên, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

Phùng Ly giơ bài làm trong tay lên, cười khổ nói:

- Anh ta đã làm xong hết!

Người nào có thể làm hết đề mục này trong vòng 1h15p? Sợ rằng chỉ có thầy của nàng – Hoắc Đông mới có công lực cỡ này!

Dưới bục giảng, Trịnh Thanh Hồng chấn kinh, nghẹn họng nhìn trân trối.

- Không có khả năng!

Mục Bắc Thần càng khoa trương hơn, hai tay ấn bàn, cả người nghiêng về phía trước, đôi mắt tròn xoe nhìn lên bục giảng sau đó lại nhìn Bạch Tiểu Thăng, không nói nên lời nữa.

- Làm hết hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là đáp án có đúng hay không.

Trịnh Thanh Hồng nắm chặt tay, trầm giọng nói.

Gân xanh hằn lên trên hai nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Câu nói này của hắn lập tức nhận được rất nhiều sự hưởng ứng, Mục Bắc Thần cũng thở ra một hơi:

- Đúng vậy.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt một cái.

Triệu Thiên Trạch không nhịn được phải liếc hắn một cái, khóe mắt của nàng còn mang theo ý cười xán lạn.

Trên bục giảng, Phùng Ly đang kiểm tra các đề mục, tay cầm bút dò điểm.

- Đúng 75%!

Phùng Ly trầm giọng nói.

Dưới đài lặng ngắt như tờ.

Đề mục rất khó nên tỉ lệ chính xác như vậy đã quá kinh người!

Nhưng tỉ lệ đó lại khiến cho Mục Bắc Thần cùng Trịnh Thanh Hồng thở phào nhẹ nhõm. Theo bọn hắn, tỉ lệ sai của Bạch Tiểu Thăng vẫn còn rất cao, ít nhất là cao hơn mình.

- Tên khốn này lại dọa mình một hồi. Xem ra dù làm hết, làm nhanh nhưng rất nhiều đề cũng là đoán mò mà thôi, chiến thuật này chính là để tạo áp lực cho những người khác.

Mục Bắc Thần mắng thầm.

Thời điểm bọn hắn thở phào nhẹ nhõm lại không thấy ánh mắt kinh hãi của Phùng Ly.

Những chỗ Bạch Tiểu Thăng làm sai cũng chỉ là những vấn đề nhỏ nhặt mà thôi.

Nàng còn để ý thấy những đề mục làm sai cũng rất có quy luật, cách mấy câu lại có một cái.

Làm sai cũng nghịch ngợm như vậy làm cho Phùng Ly sinh lòng nghi ngờ.

Nàng nhìn Bạch Tiểu Thăng, người sau thì bình thản cười với nàng.

Phùng Ly cũng không chắc đây có phải là do Bạch Tiểu Thăng cố ý hay không.

Triệu Thiên Trạch ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng lại mỉm cười cúi đầu. Nàng biết rõ sau khi Bạch Tiểu Thăng làm xong, còn lật lại bài thi cải biến một lần. Không phải sửa sai thành đúng mà là sửa đúng thành sai.

Sau phen ầm ĩ này thì đồng hồ trên bục giảng bỗng vang lên.

- A! Bị giật mình nên tôi còn mấy câu hỏi chưa làm!

- Đáng chết! Đã hết giờ rồi, cũng đều do Bạch Tiểu Thăng làm hại tôi!

- Tên khốn này nếu không làm rộn lên thì tôi cũng không bị phân tâm, đền thời gian cho tôi!

- Phùng sự vụ quan, có thể kéo dài vài phút hay không!

Dưới bục giảng là một mảng kêu rên.

- Nộp bài! Trong 5 phút mà người nào không nộp bài thì sẽ coi là bỏ thi!

Trên bục giảng, Phùng Ly nhìn đám người, lạnh lùng nói.

Nàng đã lên tiếng rồi nên đám người không dám không theo.

Lần này Triệu Thiên Trạch dẫn đầu, nàng đứng dậy cười cười với Bạch Tiểu Thăng rồi cầm bài làm đi lên bục giảng.

Trịnh Thanh Hồng theo sát phía sau, sau đó là Mục Bắc Thần, mấy người bọn họ tất nhiên là khinh thường kéo dài thời gian, mà cũng thật sự là không làm thêm được nữa.

Dưới sự dẫn đầu của mấy người này, những người khác cũng nhao nhao lên nộp bài.

Tiếp đó Phùng Ly cho mọi người nghỉ ngơi, còn nàng thì chấm bài.

Nàng không xem tất cả đề bài. Phùng Ly chỉ nhìn những đề mục đặc biệt, sau khi nhìn một chút rồi lại đổi một bài khác.

Bài thi của mọi người làm mất cả tiếng nhưng nàng chỉ xem có một-hai phút.

Không đến một tiếng nàng đã xem hết tất cả bài thi.

Phùng Ly đứng dậy nhìn mọi người xung quanh, vẻ mặt nghiêm túc:

- Bây giờ sẽ công bố những người đứng đầu cùng với người bị loại!

Bạn cần đăng nhập để bình luận