Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1609: Khám và chữa bệnh toàn diện

Cát Thiên Thanh có phần không phục khi thấy Bạch Tiểu Thăng người thế hệ sau được nâng cao, thậm chí danh tiếng có phần ép mình. Cho nên, ông ta muốn lập tức chứng minh thực lực của Bạch Tiểu Thăng cho mọi người thấy. Ông ta cảm thấy mình cũng có tư cách đó.

Kết quả, Bạch Tiểu Thăng căn bản không tranh luận với ông ta, một ánh mắt lại lấy ra pháp bảo Đổng Thiên Lộ này.

Đổng Thiên Lộ lên tiếng, lời lẽ khá lịch sự, nhưng ánh mắt lộ ra sát thương không cho phép phản đối.

Đây là Đổng Thiên Lộ khách sáo, nể mặt ngài Cát khám bệnh cho cha mình nên không lộ ra sự sắc bén.

Nếu thật sự chọc giận cô ta, không quan tâm Cát Thiên Thanh là thánh thủ trung y gì đó, ở giới thượng lưu có bao nhiêu người quen biết trong quan trường với giới kinh doanh, cô ta đều có cách làm cho ông ta khó có thể đứng vững ở Thiên Hỗ!

Đây là khí phách, khí phách của người quản lý tập đoàn Bắc Phong Holdings!

Làm cho ông hiểu rõ ông đang ở chỗ nào, ông tỏ uy phong ở trước mặt ai.

Cát Thiên Thanh nhìn thấy ánh mắt Đổng Thiên Lộ, cảm nhận được thâm ý trong lời nói của cô ta thì lập tức có cảm giác sau lưng ớn lạnh.

“Người càng già thì lá gan càng nhỏ", đây là một câu nói đùa trong dân gian.

Người lão thành tinh, càng hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, biết nhân vật nào không thể trêu chọc, càng hiểu được cách tìm lợi tránh hại, không gây họa cho người thân.

Trong lòng Cát Thiên Thanh này lập tức sắp xếp lại vị trí của mình.

Trong lòng những người khác, những bác sĩ, quản sự kia và cả Tư Mã Quốc Doanh cũng cảm thấy run sợ.

- Thiên Lộ, sao con lại nói với ngài Cát như vậy được.

Bà chủ nhà họ Đổng thản nhiên, khẽ trách Đổng Thiên Lộ một câu.

- Vâng, con biết rồi.

Đổng Thiên Lộ nhìn về phía mẹ, lập tức lại tươi cười, vẻ hung hăng kia lập tức biến mất.

Cát Thiên Thanh lặng lẽ thở ra một hơi, cười theo nói:

- Bà chủ, là tôi già rồi nên hồ đồ, thường ngày tôi luôn dạy học sinh, lúc này nhất thời đầu óc mê muội, không phân biệt rõ trường hợp. Cô Thiên Lộ nói có một điểm không sai, đây cũng không phải là trường hợp để tôi cùng thế hệ sau trao đổi.

Trong khi nói chuyện, Cát Thiên Thanh còn lùi sang bên cạnh, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng với ý nhường đường.

- Anh Bạch, mời.

Đổng Thiên Lộ khách sáo dùng tay ra hiệu mời Bạch Tiểu Thăng.

Phần thái độ này đã trấn áp tất cả mọi người ở đó.

Người trẻ tuổi kia có lai lịch gì khiến ngay cả người chủ của nhà họ Đổng này cũng phải đối xử khách sáo như vậy!

Ngay cả Tư Mã Quốc Doanh đều thu lại sự khinh thường với Bạch Tiểu Thăng, cố gượng cười.

Bọn họ làm sao biết được, Đổng Thiên Lộ có phong thái như vậy, không chỉ bởi vì trình độ y thuật của Bạch Tiểu Thăng.

Đổng Thiên Lộ là người rất thực tế, cô ta tôn kính Cát Thiên Thanh, Tư Mã Quốc Doanh nhưng có hạn. Cô ta không quan tâm đối phương là chủ nhiệm bác sĩ, thánh thủ trung y gì, chỉ biết là mình bỏ ra đủ tiền, bọn họ mới có thể tới đây, chính là quan hệ người thuê và người làm, chữa được, cô ta sẽ trả tiền không keo kiệt, nhưng nếu muốn tự cao tự đại ở trước mặt cô ta, vậy thì đừng có mơ!

Dù sao, bệnh này của ông cụ không phải một lát là có thể trị hết, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, trong nước ngoài nước, chỉ cần đập tiền là có người tài giỏi tới cứu chữa thôi.

Một triệu không được thì mười triệu, mười triệu không được thì trăm triệu, với số tiền lớn như vậy, có người tài giỏi nào mà không mời được chứ?

Có lẽ đây là tư tưởng mà Đổng Thiên Lộ đã tiếp nhận từ nhỏ, cô ta cũng quán triệt tư tưởng này tới tận xương tủy.

Theo Đổng Thiên Lộ, Bạch Tiểu Thăng lại khác, anh không vì tiền tài ép buộc mà đến đây, hai người lại cùng một cấp bậc.

Thậm chí, trong tay Bạch Tiểu Thăng nắm thực lực còn hơn cả cô ta.

Bởi vì vậy, Đổng Thiên Lộ mới càng khách sáo hơn.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng, Mặc Tử Nhạc đi cùng chị em Đổng Thiên Lộ, Đổng Thiên Tú vào phòng trong.

Bà chủ nhà họ Đổng tất nhiên cũng muốn đi theo.

Hai người Cát Thiên Thanh, Tư Mã Quốc Doanh thử đi cùng, không thấy có người nào ngăn cản nên cũng đi vào theo. Bọn họ cũng muốn xem thử người trẻ tuổi kia có năng lực tới mức nào, có thể khiến cho Đổng Thiên Lộ có thái độ như thế.

Về phần những người khác đều không dám đi vào trong nửa bước, mà cũng không chỗ của bọn họ, dù sao đã có bảy người đi vào trong, như vậy là đủ nhiều rồi.

Những người này chỉ có thể ở bên ngoài phòng khách, thò đầu ra nhìn vào trong.

Lúc này Quản sự Vương thật có chút ủ rũ, thậm chí lo lắng bất an,

Bản thân "Vương" thật sự đã lên tiếng, thậm chí không giữ mặt mũi cho ngài Cát, vì chỉ vì tăng tư thế cho người trẻ tuổi kia, mà mình còn từng ở trước mặt mọi người giễu cợt người ta.

Mặt Quản sự Trần lại tươi cười, càng thấy họ Vương lo lắng không yên thì tâm tình càng vui vẻ, thậm chí không quên ở bên cạnh lửa cháy đổ thêm dầu:

- Quản sự Vương thật giỏi, vừa rồi rất có khí thế, còn muốn chế giễu những người tôi dẫn đến, tôi thật sự phục ông!

Quản sự Vương quả thật sắp khóc rồi:

- Anh Trần, là tôi có mắt không tròng. Anh Trần, em đây thật sự sắp có chuyện rồi, anh có thể cầu xin giúp em với người anh dẫn tới được không, anh Trần!

Trong phòng trong, Bạch Tiểu Thăng và Mặc Tử Nhạc đi tới trước giường bệnh, ông cụ nhà họ Đổng nằm ở phía trên, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẻ mặt vẫn tính là bình thản.

Bên cạnh có dụng cụ theo dõi các chỉ số sức khỏe của ông cụ.

Mặc Tử Nhạc lại lấy cách thức của mình, nhẹ chân nhẹ tay kiểm tra cho ông cụ.

Người nhà họ Đổng cũng không ngăn cản, ngược lại còn tích cực phối hợp.

Mặc Tử Nhạc không chỉ xem qua bệnh án của ông cụ, còn xem qua các chỉ số theo dõi bằng điện tử trong thời gian dài, anh cũng trao đổi với Bạch Tiểu Thăng về những điều này.

Bạch Tiểu Thăng không nói một lời, tập trung tinh thần xem tỉ mỉ gương mặt của ông cụ, cũng xem Mặc Tử Nhạc vạch mí mắt của ông cụ, thậm chí đi bắt mạch.

Người ngoài nhìn vào, coi như anh làm vậy là thực hiện "vọng, văn, vấn, thiết" trong trung y, nhưng thật ra Bạch Tiểu Thăng đang để Hồng Liên kiểm tra cẩn thận, kỹ hơn cho ông cụ.

Hồng Liên so với những dụng cụ nặng nề kia, quả thật chính là thần, từ bất kỳ chi tiết nhỏ nào cũng có thể mô phỏng ra các loại tình hình trong cơ thể của ông cụ.

Cuối cùng, Mặc Tử Nhạc kiểm tra xong, nhìn Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu, Bạch Tiểu Thăng hoàn thành còn nhanh hơn hắn.

Hai người lặng lẽ ra hiệu cho mọi người lùi ra cửa và đóng cửa lại, mới khẽ nói.

- Thật ra trước khi tới, tôi đã xem qua kỹ càng tỉ mỉ về bệnh án của ông cụ, bao gồm các loại báo cáo kiểm tra điện tử.

Mặc Tử Nhạc mở miệng nói trước:

- Tôi và anh Tiểu Thăng đây đã trao đổi qua, ông Đổng không chỉ bị một căn bệnh, khi trị liệu thì không thể tách ra để giải quyết từng cái một, không thể đau đầu chữa đầu, đau chân chữa chân, mà phải theo liên hệ và thứ tự giữa các căn bệnh mà có phương diện khám và chữa bệnh cụ thể, đó cũng sẽ là một quá trình khá dài, cần phải có một đoàn đội chữa cao cấp, lần lượt trị liệu theo từng bước.

Mặc Tử Nhạc nói làm cho người nhà họ Đổng nhìn nhau, Cũng khiến cho Tư Mã Quốc Doanh đứng bên cạnh có chút không được tự nhiên. Tư Mã Quốc Doanh không có khả năng nói như vậy, ông ta nói, có thể bảo đảm ở trong vòng hai năm chữa trị tốt về phương diện tim phổi cho ngài Đổng, đồng thời tích cực xúc tiến khôi phục. Đó là vấn đề lĩnh vực cá nhân của ông ta, ông ta rất có lòng tin vào điều đó.

Ban đầu, bác sĩ chính của khoa nào thì trị căn bệnh đó, ông Đổng bị mắc bệnh tim phổi nghiêm trọng, tất nhiên mời ông ta tới, chữa trị tốt là được, chẳng lẽ mình còn vượt qua phân khoa để trị liệu à?

- Cơ thể chồng tôi có rất nhiều bệnh, điều này tôi có biết, hai năm trước dạ dày ông ấy đã không tốt, chúng tôi mời bác sĩ chữa trị dạ dày tốt nhất, năm ngoái ông ấy xuất huyết não, chúng tôi cũng mời chuyên gia tốt nhất về phương diện đó. Từ trước đến nay đều phân ra chữa, tự nhiên lại không nghĩ tới chuyện giải quyết chỉnh thể!

Đổng bà lão lẩm bẩm nói, vẻ mặt có chút kích động, giống như được thức tỉnh vậy.

Đổng Thiên Lộ, Đổng Thiên Tú cũng khẽ gật đầu, cảm thấy có lý!

Giới kinh doanh còn phải có ánh mắt toàn cục, không thể nào xảy ra vấn đề ở đâu thì giải quyết chỗ đó, phải có được có bỏ.

Thật ra cũng có thể áp dụng đạo lý này trên phương diện chữa bệnh!

- Anh Mặc xuất thân từ gia đình nổi tiếng, quả nhiên danh bất hư truyền!

Bà lão vui mừng, khen ngợi.

Mặc Tử Nhạc có chút ngượng ngùng, vội hỏi:

- Thật ra tất cả đều là do anh Bạch Tiểu Thăng đây dẫn dắt tôi, hơn nữa ông cụ có rất nhiều căn bệnh, anh ấy từng phân tích qua, tôi cũng thấy rất chính xác!

Mặc Tử Nhạc vừa nói như vậy, ánh mắt bà chủ nhà họ Đổng và Đổng Thiên Lộ, Đổng Thiên Tú đều tập trung vào Bạch Tiểu Thăng.

Hóa ra là quan điểm của cậu ta!

Bạn cần đăng nhập để bình luận