Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1240: Nguyên liệu được giải quyết

“Ba thông suốt và một bằng phẳng” chính là một thuật ngữ ở trong bất động sản.

Nói đơn giản, chính là trước khi hạng mục chính thức thi công, hiện trường phải đạt được nước thông suốt, điện thông suốt, con đường thông suốt cùng với sân bãi bằng phẳng mấy hạng điều kiện.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng và Lý Nê ngồi trước mặt lão Hàn, tên đầy đủ là Hàn Đại Bắc, nhậm chức với một công ty công trình không lớn không nhỏ, chuyên môn tiếp nhận ở công trình bên ngoài. Cái này vẫn là do người nắm giữ mảnh đất này trước đây đã thuê bọn họ đến, làm “Ba thông suốt và một bằng phẳng”.

Mảnh đất này trước khi rơi vào túi áo của Tôn Bạch Trí Thắng thì bởi vì tồn tại tranh chấp quyền sở hữu tài sản, vì lẽ đó tạm dừng khởi công.

Hàn Đại Bắc bọn họ cũng là đã biến thành những người trông coi sân bãi.

Tôn Bạch Trí Thắng nắm được mảnh đất này, cũng không có đơn vị thi công của chính mình, vì lẽ đó liền tiếp tục thuê nhóm người Hàn Đại Bắc này tạm thời duy trì hiện trạng.

Đương nhiên, Ron cũng đang phái người tích cực liên hệ với đơn vị thi công công trình lớn.

Có điều trong thời gian ngắn, vẫn là đám người Hàn Đại Bắc này định đoạt ở đây.

Hàn Đại Bắc làm phó tổng giám đốc của công ty, thực tế là người đứng thứ hai, tự nhiên rõ ràng sau khi làm xong “Ba thông suốt và một bằng phẳng”, chính đám người của mình này khó mà nói liền phải rút lui.

Nhưng trước mắt cái tên Lý Nê này, bọn họ không biết được là ai.

Vậy thì trước khi đi, không bằng giở công phu sư tử ngoạm, mạnh mẽ kiếm lời nó một bút thật lớn!

Hàn Đại Bắc chính là có dự định như thế.

Phải nói, cũng kỳ quái, loại nguyên liệu bùn Tiểu Hồng kia, lại chỉ có ở trong vùng đất này, lại ra bên ngoài một ít, xới ba tấc đất cũng tìm không thấy.

Tuy nói bình thường không ai xem loại bùn này làm bảo bối, sau khi hạng mục chính thức khởi công, nói không chừng còn phải kéo chở cát đất vào làm nền, nện nền đất vững chắc, cho chúng nó chôn sâu lòng đất, thế nhưng bây giờ cái Lý Nê này "Biết hàng" nha, coi nó quý giá như thế, còn chịu bỏ tiền ra để mua!

Vậy Hàn Đại Bắc hắn không cố định giá khởi điểm, chẳng phải là lần này sẽ phụ lòng Lý Nê "Biết hàng"!

Hàn Đại Bắc cũng là người chủ nhìn xuống món ăn dưới đĩa, tại chỗ đến rồi cái giở công phu sư tử ngoạm. Hắn là người tinh ý, nhìn thấy Lý Nê bị sợ hết hồn, thậm chí có biểu hiện kinh hãi, nhưng còn muốn xem ý kiến của bạn, đương nhiên là không muốn từ bỏ.

Hàn Đại Bắc liền an lòng, cười híp mắt chờ đợi.

- Hàn tổng, tại sao ông có thể khuếch đại như thế đây, lúc này giá cả đều nói thật tốt rồi! Tăng giá ba phần mười chúng tôi còn có thể tiếp nhận, ông tăng giá gấp ba lần, cũng hơi quá mức đi! Ông bán vàng, cũng không phải bán bằng cách đấy đi!

Lý Nê vội vàng nói với Hàn Đại Bắc,

- Lại nói, cái này chúng ta rõ ràng là đã nói chuyện xong rồi mà!

Lý Nê rất không quen đàm phán, nhiều lần cường điệu là trước đây đàm phán giá cả tốt rồi.

Bạch Tiểu Thăng ở bên, đều nghe mà không nói gì.

Quả nhiên, Hàn Đại Bắc cười lạnh một tiếng, hỏi.

- Đàm phán tốt hả, cái kia hai ta có ký hợp đồng hay không?

Lý Nê ngẩn ngơ.

Chuyện cười, chuyện như vậy làm sao có khả năng ký hợp đồng!

- Nói chung, giá cả bây giờ chính là tăng gấp ba, cũng chính là gấp bốn lần ban đầu. Muốn, cậu liền phải đồng ý. Không muốn thì dẹp đi!

Hàn Đại Bắc mười phần kiên cường.

- Thị trường chỗ người bán loại bùn độc này chỉ có một nhà, không còn chi nhánh!

Dứt lời, Hàn Đại Bắc nở nụ cười gian trá nói.

- Không phải vậy, Đại Trình lớn như vậy, cậu cũng sẽ không mãi chạy về nơi này, có phải là. Nơi khác cũng không có!

Hàn Đại Bắc xem như là bắt bí lấy bảy tấc của Lý Nê.

Mặt mày của Lý Nê nhất thời có chút ủ rũ.

Loại biến hóa vẻ mặt này rất rõ ràng, cũng là điều tối kỵ trên trận đàm phán.

Đáng tiếc, quả thực là Lý Nê rất yếu kém ở trên phương diện này!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh hai người nhận thấy ở trong mắt, cũng đều không nói gì.

Lý Nê là một người thành thực như thế, nếu như sờ soạng lần mò ở giữa chỗ làm việc, sợ là bị ăn tới mức xương vụn đều không chừa lại.

- Chúng ta làm người thì phải nói quy củ, nói thành tín. Hàn tổng, ông nói xem có đúng không, ông cũng không thể tàn nhẫn như thế.

Lý Nê đã cạn lời, càng là nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút giống như cầu viện, hi vọng Bạch Tiểu Thăng mở miệng bênh vực.

- Nói quy củ hả, bây giờ không phải tôi là đặt ra quy củ à. Có tiền, thì bùn đấy các anh liền lấy về, không có tiền hả, vậy tôi không giúp đỡ được các anh.

Hàn Đại Bắc liếm hàm răng vàng của mình, rõ ràng là một bộ mặt vô lại.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau, không ngừng lắc đầu.

Biết sớm như vậy, vừa bắt đầu đã không nên để cho Lý Nê đi đàm phán.

Lý Nê thuần túy là đồng đội con heo.

- Tôi đến nói chuyện cùng Hàn tổng đi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn Hàn Đại Bắc ở phía đối diện, ngăn lại Lý Nê còn muốn phân bua.

Lý Nê âm thầm thở dài một hơi.

Hắn cũng biết, chính mình là thật sự không am hiểu việc đi đàm phán với người khác.

Hay là, để Bạch Tiểu Thăng làm đi!

Lý Nê rất tin tưởng đối với Bạch Tiểu Thăng.

- Giá cả tăng thêm gấp ba, thực sự là quá không hợp lí, nếu như Bạch Tiểu Thăng có thể thuyết phục cái người Hàn Đại Bắc này, quay về tăng thêm ba phần mười, mình ngược lại thật sự có thể tiếp nhận!

Lý Nê thầm nói.

- Hoặc là, Bạch Tiểu Thăng là một tên lợi hại như vậy... có thể, có thể, sẽ thuyết phục Hàn Đại Bắc... Đừng tăng giá!

Lý Nê cũng thật không dám hy vọng xa vời, nhưng trong lòng vẫn là ôm mong đợi.

Hắn chờ mong Bạch Tiểu Thăng dựa vào miệng lưỡi không quá ba tấc, sáng tạo kỳ tích, giống như một ngày ở Tuyết Liên Vạn Hòa kia.

Nhưng nhìn đến thái độ cứng rắn cân xứng của Hàn Đại Bắc, Lý Nê chột dạ một trận, lại không dám hy vọng quá xa vời.

- Thằng nhóc, cậu muốn nói chuyện gì với tôi đây? Ít thêm chút tiền? Vậy cậu hãy tỉnh lại đi!

Hàn Đại Bắc nhìn Bạch Tiểu Thăng, nhất thời nở nụ cười.

- Chuyện này, không thương lượng!

Hàn Đại Bắc nhìn Bạch Tiểu Thăng xem ra còn trẻ hơn so với Lý Nê.

Ở trong mắt chính mình, cái tên kia càng lộ vẻ non nớt!

Coi như cậu có thể nói hay hơn so với Lý Nê, nói đến miệng phun hoa sen, thiên hoa loạn trụy!

Ông đây cũng là giữ cái giá này!

Hàn Đại Bắc là quyết tâm nhanh chóng khiến Lý Nê nhượng bộ mà chịu bỏ tiền ra.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Hàn Đại Bắc, chưa mở miệng, chợt nở nụ cười.

- Cậu cười cái gì?

Hàn Đại Bắc sững sờ.

- Hàn tổng, các ông làm cái công trình này, kiếm tiền rất khá chứ hả?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi, vỡ không đề cập tới chuyện bùn Tiểu Hồng.

Hàn Đại Bắc lại sững sờ, không đoán ra Bạch Tiểu Thăng hỏi câu này là có ý gì, nhưng vẫn là trả lời.

- Hừm, còn có thể, có điều tiền kiếm được đều là của công ty. Nơi này tôi chuyển chút bùn, cũng chỉ là kiếm lời được ba quả dưa hai quả táo đi, thực sự không đáng nhắc tới.

Bạch Tiểu Thăng cười cợt, tiếp tục nói.

- Tôi nghe nói Hàn đều là phó tổng giám đốc, vậy này ba quả dưa hai quả táo, người đứng đầu của các ông, vị ông chủ Trần Hào Hà Trần tổng kia, có biết không?

Trên đường tới đây, Lý Nê đã giới thiệu cho Bạch Tiểu Thăng nghe về họ tên những người có quan hệ với đối phương đến tinh tế rồi, trong lòng của Bạch Tiểu Thăng cũng đã có bài bản.

Hàn Đại Bắc hơi nhướng mày, nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Cậu có ý gì đây hả? Sẽ không phải là uy hiếp tôi đấy chứ, người anh em, là cậu muốn đi báo cáo tôi cho Trần tổng của chúng tôi sao?

Bạch Tiểu Thăng cười không nói.

Nhưng Hàn Đại Bắc xem ra, ý của hắn chính là như vậy!

Sắc mặt của Hàn Đại Bắc nhất thời chìm xuống, rõ ràng là không thích.

Lý Nê nghe lời này, nhất thời giật mình, lo lắng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Không phải Tiểu Thăng muốn người ta giảm giá, sẽ không phải thật sự muốn uy hiếp hắn đi... Cái tên Hàn Đại Bắc này đã đi theo Trần Hào Hà mười năm rồi! Mười năm! Làm sao có khả năng chỉ bởi vì một ít vấn đề nhỏ như thế mà đi khai trừ hắn! Tiểu Thăng uy hiếp như thế, người ta sẽ không sợ, ngược lại sẽ làm cho đối phương tức giận nha! Đạo lý đơn giản như vậy, mình còn hiểu, tại sao Tiểu Thăng lại không hiểu!

Lý Nê còn đang hồi hộp, âm thầm “chọc” Bạch Tiểu Thăng, hi vọng hắn có thể rõ ràng.

Bạch Tiểu Thăng ngoảnh mặt làm ngơ đối với ám chỉ của Lý Nê, làm như không thấy với sự tức giận của Hàn Đại Bắc, tiếp tục cười nói.

- Hàn tổng, ông ở lại công ty của các ông mấy năm rồi, ông chủ của các ông đối với ngươi như nào? Có phải là coi ông là người đáng tin không? Hạng mục này, không tính là hạng mục nhỏ ở công ty của các ông đi. Nếu như về sau cái công ty lớn kia, cho thêm ông chủ của các ông một ít công trình, dù cho chỉ là công trình đơn giản, tôi tin tưởng số tiền kia cũng đủ làm cho ông chủ của các ông vui mừng vụng trộm đi.

Bạch Tiểu Thăng vốn là ở trên đường lệch khỏi chủ đề, càng đi càng xa.

- Cậu đến cùng muốn nói cái gì?

Giọng nói của Hàn Đại Bắc rét run, ánh mắt phát ra hung tợn.

Hắn nhìn người trẻ tuổi trước mắt này, rõ ràng trước đây còn không lọt vào mắt chính mình, nhưng lại nói ra lời nói này khiến cho hắn đều có chút không yên lòng.

- Tôi chính là muốn hỏi một chút, ông chủ tốt của các ông đến tột cùng có bao nhiêu rộng lượng khoan dung đối với công nhân viên tốt. Hắn có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, ngầm đồng ý cho ông trộm đường kiếm lời cái cái gọi là ba quả dưa hai quả táo kia. Nhưng nếu như bởi vì ông, mà ảnh hưởng đến một hạng mục lớn có thể kiếm tiền…

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Hắn còn cho phép ông à!

Câu nói cuối cùng của Bạch Tiểu Thăng như đao như kiếm.

Hàn Đại Bắc đột nhiên biến sắc.

- Cậu!

Hàn Đại Bắc chỉ vào Bạch Tiểu Thăng, đối mặt với cái người trẻ tuổi đang mỉm cười kia, dường như trong nét mặt đó ẩn giấu đi cái gì đó đáng sợ, lại có mấy phần cảm giác nhút nhát.

Vì lẽ đó, sau khi nói chuyện, Hàn Đại Bắc trực tiếp đập tay quát lên với Lý Nê.

- Đàm phán như thế thì thôi không nói chuyện chuyện nữa! Buôn bán này không làm tiếp được!

Lý Nê nhất thời kinh hãi.

Không nói chuyện làm sao xong được!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lại làm mặt không hề cảm xúc mà nhìn.

Bạch Tiểu Thăng chưa bao giờ nói suông, càng sẽ không bằng chứng mà nói chuyện pháo doạ người.

Hắn uy hiếp, chính là thật sự uy hiếp, thanh đao gác ở trên cổ đối phương, lúc này mới mở miệng như vậy.

- Hàn tổng, Hàn tổng. Ông, bình tĩnh đi.

Lý Nê có chút hoảng rồi, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Tiểu Thăng, cậu, cậu có chút quá rồi. Mọi người đều không nên kích động, phải tỉnh táo, phải lý trí chứ!

Lý Nê thật sự sợ.

Vốn là có một loại quáng liêu chưa tìm được, nguồn cung cấp bùn Tiểu Hồng này lại bị đứt đoạn mất, tâm huyết kia của hắn liền muốn như nước chảy về biển đông.

- Tôi vốn là nghĩ kỹ sẽ nói chuyện thật tất với các cậu, kết quả là thằng nhóc này hắn trả lại. Mẹ. Uy hiếp tôi!

Hàn Đại Bắc nhìn thấy thái độ của Lý Nê này, kiêu ngạo lại lập tức tăng vọt, cười gằn nói với Lý Nê.



- Tôi rất sợ nha, vậy việc buôn bán này đơn giản cũng đừng làm nữa!

- Đừng nha đừng nha, hắn đây không phải là uy hiếp, người anh em này của tôi không cố ý nói vậy.

Lý Nê vội vàng nói, nhanh chóng nháy mắt về phía Bạch Tiểu Thăng.

Ý của Lý Nê là để Bạch Tiểu Thăng cái bậc thang mà bước xuống.

- Tôi thật không phải uy hiếp ngài đâu, Hàn tổng.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Đúng đúng, thật không phải uy hiếp.

Lý Nê gật đầu thật mạnh mẽ.

- Tôi có bạn nhậm chức Tôn Bạch Trí Thắng là chủ mới của mảnh đất này, tôi chào hỏi, phỏng chừng hắn sẽ xử lý chuyện này với Trần tổng của các ông. Đến lúc đó, Hàn tổng ông cảm giác mình sẽ phải đi con đường nào?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Đúng đúng…

Lời nói của Lý Nê dừng lại, vẻ mặt cứng đờ lại, kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Đây không phải là uy hiếp sao, hơn nữa là uy hiếp càng lớn hơn!

Có điều...

Bạch Tiểu Thăng có bạn nhậm chức trong công ty lớn ở Lâm Hải - Tôn Bạch Trí Thắng sao?

Trước đây, chưa từng nghe nói gì nha!

Lý Nê nháy mắt mấy cái.

Sớm biết còn có tầng quan hệ này, vậy thì có thể bàn bạc kỹ càng mà.

- Cậu xem, cậu xem một chút! Hắn đây còn không gọi là uy hiếp tôi sao!

Hàn Đại Bắc nhất thời tức giận, trừng mắt về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Người bạn kia của cậu là ai vậy? Còn trực tiếp liên lạc với Trần tổng của chúng tôi, trâu đó nha! Còn có, hắn nói chuyện, Trần tổng của chúng tôi phải nghe sao? Cậu cho rằng người bạn của cậu là người đứng đầu cái công ty lớn kia sao?

Hàn Đại Bắc cười gằn.

- Vậy thì tôi càng sợ, lại không dám làm cuộc mua bán này với các cậu!

Sắc mặt của Lý Nê càng trắng nhợt.

Tình hình làm sao càng ngày càng nát!

- Đừng, đừng! Hàn tổng, tôi liền theo giá cả mà ông nói, tăng gấp ba thì gấp ba!

Lý Nê âm thầm cắn răng, chuẩn bị đổ máu thêm.

- Chậm rồi, bây giờ phải tăng năm lần!

Hàn Đại Bắc cười gằn.

Lý Nê kinh sợ không nói được gì.

Giá cả khởi điểm lúc xác định cũng không có nhiều đến như vậy, chuyện này quả thật chính là tăng vọt như cưỡi tên lửa.

Ban đầu cứ nghĩ để Bạch Tiểu Thăng tham gia thì có thể giúp giảm giá cả xuống phần nào, không nghĩ tới càng giảm lại càng cao đây!

Lý Nê đã không biết nói cái gì cho tốt.

Bạch Tiểu Thăng nghịch ngợm điện thoại di động, cũng không ngẩng đầu lên, cười ha hả nói.

- Năm lần làm sao mà đủ, Hàn tổng có thể tăng thêm một chút, đến tăng gấp mười lần nữa đi!

Cái thằng này lại còn đổ thêm dầu vào lửa...

Lý Nê thực sự là nói không ra lời.

- Tôi, mẹ nó cũng là điên rồi, đấu võ mồm với các cậu, thuần túy là lãng phí thời gian!

Hàn Đại Bắc trực tiếp đứng dậy đi tới cửa, mở cửa ra chỉ tay hướng ra phía ngoài.

- Xin mời, mấy vị! Có tiền thì quay lại, mua không nổi thì cút đi!

Nói chuyện đã đến nước này, gần như cũng là không còn nể mặt mũi nữa.

Có điều Lý Nê vẫn là muốn xin tha thứ một phen, nhưng lúc hắn nhìn về phía Hàn Đại Bắc, đột nhiên con ngươi đột nhiên co rụt lại.

- Hàn Đại Bắc, ông để ai cút đi đây!

Một giọng nói trầm thấp rét run truyền đến.

Xuất hiện một thân hình ục ịch chân tay đều ngắn từ ngoài cửa bước vào, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Hàn Đại Bắc quay mặt nhìn sang, nhất thời giật mình, nở nụ cười bồi đầy mặt.

- Trần tổng, ngài đã về rồi!

Ngoài cửa Trần Hào Hà ục ịch căn bản không để ý tới Hàn Đại Bắc, ánh mắt quét qua, so sánh Bạch Tiểu Thăng với Lý Nê một phen, tiện thể trên mặt mang theo nụ cười với Bạch Tiểu Thăng.

Ở đằng sau Trần Hào Hà còn có một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da, đeo mắt kiếng gọng vàng, mang theo túi công văn màu đen.

Hàn Đại Bắc nhìn vô cùng lạ mắt, dường như không phải người trong công ty của bọn họ.

Sau khi người kia đi vào, cũng là đi thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thăng.

- Xin hỏi, ngài có phải là họ Bạch không?

Cái kia Trần Hào Hà đầy mặt phun cười, nói lời cực kỳ khách khí.

Lý Nê ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng nhìn mà thấy choáng váng.

Người này hắn từng gặp rồi!

Lúc đó là Hàn Đại Bắc cúi đầu khom lưng hầu ở bên cạnh hắn, nhớ tới lưng của hắn rất thẳng đều dựa về phía sau, cái bụng rất cao, hơn nữa đối xử với người phía dưới rất uy nghiêm.

Làm sao bây giờ người này đối mặt với Bạch Tiểu Thăng lại khách khí như thế!

Trái ngược thế này khiến Lý Nê giật mình.

Tình hình thế nào...

- Bạch tiên sinh, bạn của ngài bảo tôi tìm tới Trần tổng... Tất cả, bàn giao rõ ràng!

Gã đeo kính mỉm cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười từ trên ghế sa lông đứng lên, chủ động bắt tay với đối phương.

- Vậy thì thật là vất vả cho anh.

- Phải vậy mà!

Gã đeo kính mỉm cười nói.

- Cũng vất vả cho Trần tổng.

Bạch Tiểu Thăng duỗi tay tới, Trần Hào Hà vội vàng bắt tay, nở nụ cười tha thiết.

- Cần phải vậy, cần phải vậy mà, kỳ thực ngài có nhu cầu ở mặt này, chỉ cần lên tiếng dặn dò với tôi là được rồi.

Trần Hào Hà vô cùng nhiệt tình.

Hàn Đại Bắc và Lý Nê ở bên cạnh đều nhìn ngây ngốc.

Vào giờ phút này, hai người với lập trường khác biệt nhưng kỳ lạ là trong lòng lại nghĩ giống nhau:

Tình huống thế nào, chẳng lẽ cái tên Bạch Tiểu Thăng này còn thật sự có bạn làm quản lý cấp cao ở cái công ty lớn kia!

- Trần tổng, tôi với bọn hắn, chuyện này tôi…

Hàn Đại Bắc không nhịn được muốn nói chen vào, cũng không biết nên nói bắt đầu từ đâu.

Có lúc ông chủ mở một con mắt nhắm một con mắt, có thể.

Nhưng muốn bắt được giải thích ở bề ngoài giảng, người làm ông chủ sẽ nói là chính mình hoàn toàn bị giấu diếm.

Nhưng kỳ thực, nếu như làm ông chủ bị lừa gạt dễ dàng như vậy, bọn họ cũng không thành cái gì ra hồn.

- Lão Hàn này.

Lúc Trần Hào Hà nói chuyện với hắn, thái độ lập tức thay đổi giọng nói cũng biến thành vừa lạnh lại vừa cứng.

- Tôi để ông ở chỗ này trông coi sân bãi, làm sao có thể tự mình trao đổi cá nhân như vậy được, quả thực là làm hỏng danh tiếng của công ty rồi!

- Tôi…

Hàn Đại Bắc muốn giải thích, lại phát hiện gã đeo kính đang bình tĩnh nhìn mình.

Trong lòng hắn chột dạ một cái.

- Ông theo tôi lâu như vậy, tôi cũng không thể bạc đãi ông, như vậy đi, chính ông đến bên tài vụ kia cách chức, tôi coi như công ty khai trừ ông, bồi thường cho ông theo đúng năm thời hạn.

Trần Hào Hà tiện tay vung lên, giống như xua đuổi con ruồi.

Hàn Đại Bắc há hốc mồm.

Vẻ mặt của Lý Nê thật khó có thể tin.

Khai trừ!

Đây là vì chút chuyện lén lút này mà khai trừ Hàn Đại Bắc ở trước mặt người ngoài!

Phải biết rằng hắn chính là phó tổng!

- Trần tổng…

Hàn Đại Bắc có chút gấp.

- Bây giờ lập tức đi ra ngoài cho tôi!

Trần Hào Hà trừng mắt, lập tức ngắt lời của Hàn Đại Bắc.

- Chớ ép tôi coi như là ông tự động từ chức, như vậy, một xu tiền ông cũng không lấy được!

Sử dụng thủ đoạn khiến cho công nhân tự động nghỉ việc, cũng không phải lần đầu xảy ra ở công ty bọn họ, trong đó có rất nhiều chiêu nham hiểm, vẫn là Hàn Đại Bắc phát minh, được xưng là nhắc nhở cách chức hợp lý. Nếu như ông chủ đem một bộ kia, dùng ở trên người hắn...

Sắc mặt của Hàn Đại Bắc cũng đã tái nhợt đi rồi.

- Cút!

Trần Hào Hà quát lên bằng giọng trầm thấp, ánh mắt thì hung ác.

Hàn Đại Bắc bị doạ đến run run một cái, nhanh chóng lảo đảo rời đi.

Nghiêng đầu qua chỗ khác, vị Trần tổng Trần Hào Hà lại rạng rỡ, cười ấm áp như ánh mặt trời, nói với Bạch Tiểu Thăng và với Lý Nê.

- Hai vị muốn bùn đất ở nơi này, cứ tùy tiện lấy mà dùng, bao nhiêu cũng có thể! Nếu không, dứt khoát lần sau, các vị cũng không cần đến đây, trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, tôi phái người đưa tới cho hai vị!

Lý Nê trố mắt ngoác mồm, lòng tràn đầy một câu nói: Đây không phải là mình đang nằm mơ đi!

...

Nửa giờ sau.

Lý Nê một đường đi từ công trường đi ra, một đường si ngốc ngơ ngác.

Lúc nhanh chóng lên xe rốt cục hắn không nhịn được hỏi Bạch Tiểu Thăng.

- Bạn của cậu làm gì ở cái công ty lớn kia, khiến cho nói chuyện thành tốt như vậy!

Bạch Tiểu Thăng cười ha ha, vỗ vỗ vai của Lý Nê.

- Cái chỗ bùn Tiểu Hồng ở hạng mục này, tôi bảo hắn giữ lại cho anh. Nếu như anh cảm thấy chuyển sang nơi khác sẽ không tiện bảo tồn. Vậy tôi bảo hắn để lại mảnh đất này hai năm không dùng đến, được không?

- Cậu thôi khoác lác đi nha!

Lý Nê xùy xùy nói, nhưng cũng hiểu ý mà nở nụ cười.

Ít nhất bây giờ bùn Tiểu Hồng đã không thành vấn đề, cũng coi như nhẹ được một nỗi lòng.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở phía sau nhìn nhau nở nụ cười.

Lý Nê có thể không nghĩ tới, chuyện này, Bạch Tiểu Thăng đúng là không có một chữ nào là khoác lác.

Dù sao, mảnh đất này đều là của hắn!

Sau khi Bạch Tiểu Thăng lên xe, vừa mới ngồi vững vàng, trong đầu của hắn liền vang lên giọng nói của Hồng Liên.

- So sánh hàng mẫu với nguyên liệu quáng trên toàn cầu đã xong! Độ khớp đáp ứng yêu cầu trên 80% có bốn mươi lăm loại! Độ khớp trên 90% có hai mươi bốn loại! Độ khớp chín mươi tám phần trăm, có một loại!

Cuối cùng nguyên liệu đã tìm được rồi à!

Con mắt của Bạch Tiểu Thăng trong nháy mắt sáng ngời.

Nói cách khác, cái bình tử sa độc nhất vô nhị lập tức có thể bắt đầu chế tạo rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận