Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1275: Tôi sẽ mua 20 năm tuổi thanh xuân của cô ấy (2)

Trong lúc mọi người trò chuyện, rượu thịt cũng rất nhanh được dâng lên.

Những món ăn kia, tuy rằng không phải cao sơn mỹ vị, nhưng cũng là do đầu bếp nổi tiếng làm, làm cho mọi người thèm nhỏ dãi.

Bạch Tiểu Thăng có thể cùng thưởng thức rượu ngon, ăn những món ngon của Ngụy gia cùng với các vị trưởng bối.

"Linh Đình Tiểu Trúc", những tiếng vui mừng vang lên không ngớt.

Giờ khắc này, giữa sườn núi, những người đồng cấp với Ngụy Tuyết Kỳ đang xôn xao ngồi vào vị trí, những tên yêu nghiệt nhà họ Ngụy khó có được cơ hội tụ họp như vậy, đương nhiên có vô số chủ đề để nói. Mà người được thảo luận nhiệt tình nhất, là đứa nhóc ngoại quốc, chạy đến trong nhà đòi theo đuổi Tuyết Liên, lại có thể ngồi cùng với ông nội.

Những cậu ấm cô chiêu của Ngụy gia đều nổi danh, những nhân vật nổi tiếng không kém cũng kìm không được bắt đầu bàn luận, bắt đầu tám chuyện.

Ngồi trên bàn tiệc Ngụy Tuyết Uyên nghe được những lời bàn tán này, vô cùng ngạc nhiên, ngồi yên không nói gì nhưng trong lòng lại hỗn loạn phức tạp.

. . .

Một buổi yến hội, kéo dài đến hai giờ chiều mới kết thúc.

Ngụy Thiên Hà có thói quen nghỉ trưa, xem ra hiện giờ đã qua thời gian đó rồi.

Sau khi ăn xong mọi người sẽ thưởng thức trà đạo, bác Hà liên tục kiên trì cuối cùng Ngụy Thiên Hà cũng đành phải đồng ý về nghỉ ngơi.

La Nguyệt Phong và mọi người cũng theo nhau quay về.

La Nguyệt Phong hứng thú khi đến nhưng mất hứng khi về, xem như không có chút thu hoạch nào, đi bộ cũng có khi có sức có khi không có sức.

Ba vị lão thái thái tuy không có được ấm Tử Sa, nhưng về sau chưa hẳn không có cơ hội, cũng xem như có thêm ý nghĩ.

Trước khi họ đi, còn dặn dò Bạch Tiểu Thăng liên tục, dặn dò Ngụy Thiên Hà liên tục, rồi mới rời đi.

Đợi khi họ đã rời đi, Ngụy Thiên Hà cũng quay về nghỉ ngơi.

Trước khi ông đi, còn cố ý gọi Bạch Tiểu Thăng đến,

- Chuyện ông hứa với con ông đã căn dặn xong, còn lại Trường Tôn sẽ giải quyết. Nhưng việc này không có nghĩa là giữa con và Tuyết Liên không có bất kỳ trở ngại nào. . . Còn có một phiền phức lớn đang chờ con, nhưng ông tin rằng con có thể giải quyết được. . .

Bạch Tiểu Thăng nhất thời không hiểu.

Ngụy Thiên Hà cười vỗ bờ vai của hắn.

- Rồi con sẽ biết thôi, ông có lòng tin với con!

Để lại hai câu không đầu không đuôi, Ngụy Thiên Hà nghênh ngang rời đi.

Chú Hà nhờ người tiễn Bạch Tiểu Thăng xuống núi.

Ở cuối đường đỉnh núi Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tụ hợp lại, cùng nhau đi xuống dưới.

Còn chưa tới giữa sườn núi, bọn họ đã bị người khác mời vào, đối phương nói là chủ nhân cho mời.

Người đứng đầu Ngụy gia - Ngụy Trường Tôn, là cha của Ngụy Tuyết Liên, cũng chính là cha vợ tương lai của hắn. Bạch Tiểu Thăng không dám thất lễ, cùng với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi theo người này xuống núi.

Đến sân ở giữa sườn núi, người kia dẫn Bạch Tiểu Thăng quẹo trái rẽ phải mà đi vào một cái sân khác, sau đó, người đó ngăn = Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lại, chỉ vào một cái phòng cười nói,

- Tiểu Thăng thiếu gia, nơi kia là phòng sách của lão gia, người ngoài không được tiến vào, ngài được đặt chuẩn, lão gia ở bên trong phòng sách đang chờ ngài.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, cám ơn đối phương, một mình đi vào trong.

Đẩy cánh cửa gỗ ra, Bạch Tiểu Thăng phát hiện Ngụy Trưởng Tôn quả nhiên đang ngồi sau chiếc bàn tròn gỗ lim trong phòng, thấy hắn đã đến, còn mỉm cười.

- Đến đây Tiểu Thăng, ta có vài câu muốn nói với con.

Ngụy Trưởng Tôn ôn hoà nhã nhặn nói.

- Vâng, chú Ngụy.

Bạch Tiểu Thăng không dám thất lễ, quay người đóng lại cửa, rồi đi vào, ngồi vào vị trí mà Ngụy Trường Tôn đã chỉ ở phía đối diện.

Trước khi nói chuyện, Ngụy Trường Tôn dò xét thật kỹ Bạch Tiểu Thăng từ đầu đến chân.

Bạch Tiểu Thăng tuy vẫn không hiểu gì, nhưng vẫn là yên lặng cười.

- Không tệ.

Ngụy Trường Tôn dường như đối với Bạch Tiểu Thăng rất yêu thích, biểu thị tán thưởng.

Ông là chủ nhân của Ngụy gia, đôi mắt uy nghiêm, có thể làm cho những kẻ mạnh cũng phải nhúng nhường, Bạch Tiểu Thăng có thể đối mặt với ông mà không hề lo sợ, khá tốt.

- Cậu muốn theo đuổi Tuyết Liên, ông nội đã đồng ý, mà vợ chồng chúng tôi cũng coi trọng con người của cậu.

Ngụy Trường Tôn nói thẳng.

Ngụy Trường Tôn gọi mình đến chỉ để nói chuyện này? Bạch Tiểu Thăng cảm thấy không đơn giản như vậy.

- Nhưng mà nếu cậu muốn cùng Tuyết Liên ở bên nhau, có thể còn có một vấn đề lớn!

Ngụy Trưởng Tôn cười mỉm, trầm giọng mà trịnh trọng nói.

Nghe đến đây thần sắc của Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc hơn.

Ngụy Trường Tôn tiếp tục nói,

- Ngụy gia ta có thể bồi dưỡng ra một người thừa kế cũng không dễ dàng gì, bắt đầu từ năm mười năm tuổi trải qua sự đo đạc và góp ý cải thiện trong vòng mười năm, sau đó trải qua sự bồi dưỡng đặc biệt trong vòng năm năm! Trong mười năm đó, sẽ chọn ra ba người thừa kế, Tuyết Liên là người đầu tiên! Nếu không có gì thay đổi thì về sau Ngụy gia đều sẽ giao cho nó quản lý !

Bạch Tiểu Thăng nghe xong không kìm được sự kinh ngạc.

- Có phải cậu muốn hỏi, một người phụ nữ thì làm sao có thể trở thành người trụ cột trong gia đình, nếu cô ấy lập gia đình thì sao, hay là Ngụy gia cần tìm một người con rể ở rể.

Ngụy Trưởng Tôn nói.

- Vấn đề này ông nội và các vị chú, bác và ta đã thảo luận qua.

- Tuyết Liên bất luận là có lấy chồng hay không, một khi trở thành chủ nhân gia tộc này, hai mươi năm sau cũng phải thuộc về Ngụy gia !

Ngụy Trường Tôn nghiêm mặt nói,

- Nó nhất định phải làm việc vì Ngụy gia cho đến khi 50 tuổi!

Hai mươi năm sau này của Ngụy Tuyết Liên đều thuộc về Ngụy gia ư?

Vậy cô ấy sau này sẽ không còn sự tự do trong việc hưởng thụ cuộc sống của bản thân, hưởng thụ thanh xuân như người bình thường.

Bạch Tiểu Thăng cũng không muốn nàng bị trói buộc bởi Ngụy gia.

Dường như Ngụy Trưởng Tôn đã nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn, cười nói:

- Nhưng cũng có cách để giúp nó thoát khỏi cục diện này.

- Cách gì?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được mà hỏi.

Ngụy Trường Tôn nhìn cậu cười

- Có ba người thừa kế mà, nếu cậu mua sự tự do trong hai mươi năm của Tuyết Liên, thì chúng tôi sẽ bãi nhiệm cô ấy, để người thừa kế khác lên thay thế.

Mua lại sự tự do ư?

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt.

Cụm từ này đáng lý không nên phát ra từ chính miệng của một người cha - Ngụy Trường Tôn, nhưng Bạch Tiểu Thăng lại phát hiện tuy vẻ bề ngoài của Ngụy Trường Tôn vẫn rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại mang một sự bất lực.

Bạch Tiểu Thăng nhớ đến những lời mà Ngụy Thiên Hà từng nói, liền hiểu ra được vấn đề.

- Chú Ngụy, muốn bán sự tự do của Tuyết Liên như thế nào!

Ngụy Trường Tôn thấy Bạch Tiểu Thăng không hề có bất kỳ sự tức giận nào, không hề có sự bất mãn, mà lại quan tâm đến vấn đề này, liền cảm thấy vui mừng.

Đây mới là người đàn ông yêu con gái của ông, cần phải tỏ thái độ.

- Dựa vào quyền hạn của người đứng đầu gia đình này, ước tính tốc độ tăng bình quân toàn bộ tài sản của Ngụy gia. Nếu cậu có khả năng làm cho Ngụy gia đạt đến, thậm chí là vượt qua mức tăng tài sản đã định, mỗi khi đạt được một năm, thì sẽ giảm đi một năm đảm nhiệm của Tuyết Liên!

Ngụy Trưởng Tôn nhìn chăm chăm vào Bạch Tiểu Thăng, chân thành hỏi,

- Vì Tuyết Liên, cậu có đồng ý thử không? Vì sự phát triển của Ngụy gia, dốc hết sức mình!

Lúc này, ngay tại cửa ra vào, hai anh em Ngụy Tuyết Kỳ, Ngụy Tuyết Liên sớm đã có mặt, đang đứng chờ cuộc đối thoại bên trong kết thúc.

Một lần đứng, là đứng mất mười mấy phút.

Cuối cùng thì cánh cửa cũng mở ra.

Bạch Tiểu Thăng bước ra, nhìn thấy hai anh em Ngụy Tuyết Liên, liền mỉm cười, bước nhanh đi qua.

Theo sau hắn, Ngụy Trường Tôn cũng xuất hiện, khuôn mặt vui cười, dường như rất hài lòng.

Khoé miệng Ngụy Tuyết Kỳ cong lên cười, nói với cô em gái

- Xem ra người đàn ông mà em để ý, rất có tính trách nhiệm. Một lát cậu ta rời đi, em nên tiễn cậu ta một đoạn.

Ngụy Tuyết Liên không đợi nghe xong, thì đã bước nhanh đi qua, trong nụ cười của cô tràn đầy tình cảm.

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người Bạch Tiểu Thăng không ngần ngại ôm chầm Ngụy Tuyết Liên, nói nhỏ bên tai cô

- Anh sẽ mua hai mươi năm thanh xuân của em.

Bạn cần đăng nhập để bình luận