Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2225: Cuộc nói chuyện không có kết quả (1)

Sáng sớm ở thành phố Auckland tại tiểu vương quốc Osan.

Ở một khách sạn năm sao tại trung tâm thành phố, trong một gian phòng sang trọng ở tầng trên cùng, hai bên cửa có hai người đàn ông đang đứng, nhìn dáng vẻ dường như là vệ sĩ.

Trên cổ của bọn họ có theo thẻ thân phận, hai tay khoanh ở trước ngực, hai chân hơi dạng ra và đứng đó, lưng thẳng tắp, có thể đứng không nhúc nhích trong thời gian dài, hai mắt sáng ngời. Khi đối diện với người khác trong thời gian dài cũng có thể làm cho người ta sợ hãi.

Ở trên người bọn họ có sát khí sắc bén, lại thêm bên thắt lưng của hai người có túi phồng ra, vừa nhìn là biết bọn họ có mang theo vũ khí, đủ khiến cho người ta kính nể, e sợ mà rời xa, không dám tới gần.

Hai người này là bảo vệ đặc biệt chịu sự quản lý của Bộ thương mại phía bên Osan, cả hai đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, được phái tới "bảo vệ" người trong phòng - Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng đã bị dẫn đến đây được ba ngày.

Trong lúc hai bảo vệ hết lòng làm đúng cương vị công tác của mình, từ một góc của hàng lang có đám người đi tới. Dẫn đầu chính là cậu của Alger, Phó bộ trưởng Bộ thương mại phía bên Osan - Wagner.

Thấy ngài Wagner đi tới gần, hai bảo vệ ở cửa lập tức trăm miệng một lời, cung kính cao giọng chào:

- Ngài Wagner!

Wagner khẽ gật đầu và nói với hai người bảo vệ:

- Đã đưa bữa sáng vào chưa? Vẫn thực hiện theo yêu cầu phân phối chứ?

Một bảo vệ nói:

- Một giờ trước đã mời 'khách' dùng cơm xong. Đó là bữa sáng được đầu bếp đứng đầu trong khách sạn nấu, 'khách' biểu thị rất hài lòng.

“Khách” được bảo vệ nhắc tới tất nhiên là chỉ Bạch Tiểu Thăng.

Người Trung Quốc tạm ở nơi này có phải là phạm nhân hay không, so với nói là bị giam cầm còn không bằng nói là tới hưởng thụ. Ở trong phòng đắt tiền nhất của khách sạn năm sao, ăn cơm do đầu bếp đứng đầu trong khách sạn nấu, ngoài cửa có người “bảo vệ” hai mươi bốn giờ.

Nói ra, những người bảo vệ đều cực kỳ hâm mộ.

Nhận được câu trả lời như vậy, Wagner thỏa mãn gật đầu và đẩy cửa đi vào.

Phần lớn đám người đi theo phía sau Wagner đều dừng lại ở ngoài cửa, nhưng có hai nhân viên cao cấp lại đi vào theo.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng đang ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, xem ti vi.

Vẻ mặt anh vẫn thản nhiên, làm gì có chút lo lắng nào.

Wagner thấy vậy, trong lòng không khỏi xúc động. Đây đâu phải là mời cậu ta tới giúp đỡ điều tra, đây rõ ràng chính là nuôi một vị đại gia...

Chỉ có điều trên người có dính dáng tới vụ án lại ảnh hưởng đến danh tiếng địa vị, Bạch Tiểu Thăng thản nhiên như vậy, có thể có mấy phần thật lòng chứ.

Wagner không tin tâm tư của Bạch Tiểu Thăng lớn như vậy, cho rằng đây chẳng qua chỉ là một loại phong thái được cố ý thể hiện ra mà thôi.

Khi Wagner nhìn Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn về phía ông ta, sắc mặt bình tĩnh, thậm chí còn chào hỏi trước:

- Ngài Wagner tới rồi à.

- Ngài Bạch đúng là hăng hái, dậy sớm xem phim hay.

Wagner cười ha hả nói xong liền dẫn người đi qua.

- Nếu không thì sao chứ? Tôi có thể rời khỏi đây sao?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

- Tạm thời còn chưa thể đi được. Chỉ có điều nếu ngài phối hợp điều tra với chúng tôi thì chắc hẳn sẽ nhanh hơn.

Wagner nói với thái độ giải quyết việc chung.

Bạch Tiểu Thăng cầm lấy điều khiển từ xa tắt ti vi, nhìn ba người Wagner tới trước mặt mình.

Ngoại trừ Wagner ra, hai người còn lại chuyển ghế tới ngồi thành một hàng.

Wagner ngồi ở giữa đối mặt với Bạch Tiểu Thăng, hai người khác ngồi một trái một phải, đặt túi công văn trên đùi lên bàn, mỗi người lấy ra laptop và giấy bút.

- Tôi đã nói qua tất cả tình hình rồi, không bằng ngài Wagner nói tôi nghe thử về điều tra của các người đi.

Bạch Tiểu Thăng thoải mái dựa vào ở trên sô pha, hai chân bắt chéo.

Bạch Tiểu Thăng thấy, chuyện anh bị người ta mưu hại không có một trăm cũng có mười mấy chỗ sơ hở, nhưng lúc này anh không những không được cởi bỏ sự tình nghi, ngược lại còn đối mặt với càng lúc càng nhiều chứng cứ bất lợi.

Muốn nói đám người Wagner biếng nhác, bọn họ lại một ngày tìm tới mình không mười lần cũng có tám lần, hơn nữa mỗi lần nói chuyện đều bố trí vô số cạm bẫy, tất cả đều không phải là người ngu dốt.

Vậy chỉ có thể nói bọn họ căn bản muốn mình bị cuốn vào trong rắc rối.

Bạch Tiểu Thăng chỉ cần kiểm tra tin tức, tiến hành liên tưởng một chút là biết được mình bị cuốn vào trong đó mới có lợi cho Wagner và ban ngành của ông ta.

Điều này có thể giúp cho ban ngành của bọn họ tạm tránh phải đối mặt với trận gió bão thẩm vấn của quốc hội nước mình.

Trước đây, Wagner tìm anh nói chuyện kinh doanh, trên gương mặt rõ ràng đang sốt ruột đã nói rõ ban ngành bọn họ vô cùng lo lắng.

Nói vậy bây giờ, bởi vì chuyện của mình đã giúp cho ban ngành của bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ có tâm trạng này là không sai.

Hiểu rõ điểm ấy, trong lòng Bạch Tiểu Thăng lại rất khó chịu.

Trong chuyện này, anh hoàn toàn bị dùng để cản súng.

Hơn nữa sau vài lần nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng luôn nghi ngờ, rắc rối của anh càng lúc càng nhiều, chắc không thoát khỏi có liên quan với ngài Wagner và ban ngành của ông ta. Anh không dám nói là bọn họ cố ý vu oan, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không nhanh chóng điều tra để giúp mình lấy lại sự trong sạch được.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng tức giận, thái độ này cũng khó tránh khỏi trở nên "ngạo mạn".

Đối mặt với Bạch Tiểu Thăng dựa nghiêng trên sô pha và bắt chéo chân, ba người Wagner tự nhiên biến thành người muốn tới gặp anh để báo cáo công việc.

Hai người bên cạnh Wagner nhất thời có phần khó chịu, lại không thể làm gì.

Dù sao, ngay cả ngài Wagner cũng không tỏ thái độ thì sao tới lượt bọn họ được.

- Nếu ngài Bạch Tiểu Thăng muốn nghe tiến độ điều tra của chúng tôi, vậy tôi đương nhiên sẽ thỏa mãn mong muốn của ngài rồi.

Wagner có vẻ không để ý, mỉm cười nói.

Sau đó, ông ta nhận lấy một tài liệu do cấp dưới đưa qua, vừa xem vừa chà chà nói:

- Oa, ngài Crow lại có công bố mới. Ngài ấy cung cấp nội dung cuộc nói chuyện với ngài Bạch trong thời gian gặp mặt trước.

- Có video giám sát không?

Bạch Tiểu Thăng còn có tâm trạng hỏi như thế.

- Thật đáng tiếc, lúc đó camera giám sát đúng lúc đang sửa nên không quay được.

Wagner nhún vai, mỉm cười nói:

- Chỉ có điều chúng tôi tìm được bằng chứng của nhân viên phục vụ lúc đó.

- Ngoài ra, ngài Marvin của công ty vận tải Marvin trước đó cũng đồng ý đứng ra làm chứng.

- Mà tài liệu có liên quan do đảo Đảo Lunge ở Châu Á gửi đến, chứng minh người đăng ký mấy công ty ảo này thực tế là người Trung Quốc, đồng thời mang họ Bạch.

Wagner thả tờ giấy trong tay xuống và nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Chúng tôi còn nắm giữ nhiều chứng cứ hơn, chỉ có điều bây giờ không tiện nói cho ngài Bạch. Đương nhiên, nếu như ngài bằng lòng chủ động thành khẩn khai ra với chúng tôi, chúng tôi cũng rất muốn nghe.

Wagner nhìn chằm chằm vào hai mắt Bạch Tiểu Thăng, muốn thấy sắc mặt anh trở nên khiếp sợ, phẫn nộ bị oan uổng hoặc lo sợ không yên, cái gì cũng tốt.

Kết quả, Bạch Tiểu Thăng chỉ hơi nhíu mày.

Đương nhiên, có phản ứng này là tốt rồi, tối thiểu tốt hơn so với vẻ không quan tâm ngày hôm trước.

- Tôi muốn gặp người của chúng tôi một lần.

Bạch Tiểu Thăng mở miệng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận