Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 354: Mây gió nổi lên!



Đến gần giữa trưa của ngày tiếp theo. Bạch Tiểu Thăng đang ở trong phòng làm việc cùng người khác gọi video call. Cơm trưa hắn cũng gọi Lâm Vi Vi mang cho, dù sao cô gái này mỗi lần mua đều rất hợp khẩu vị của hắn.

Cùng Bạch Tiểu Thăng gọi video call là Ron.

- Hôm qua, chúng tôi đã tổ chức một cuộc họp liên quan tới sự tình của đoàn đội ông, nó đã được báo lên tập đoàn, theo tôi thấy thì vấn đề cũng không lớn.

Bạch Tiểu Thăng nói đùa.

- Đoàn đội cố vấn thương nghiệp đỉnh cấp tại Châu âu sẽ trở thành thuộc hạ của tôi, nghĩ lại thật kích động a.

- Cái này thì có gì mà kích động chứ.

Ron lườm hắn một cái, sau đó chân thành nói.

- Tôi đã cùng cách thành viên trong đoàn đội thảo luận qua, người có thể đến bên này tính luôn cả tôi thì có tổng cộng năm người, sáu người khác không muốn rời xa nhà. Nhưng mà điều này cũng không có ảnh hưởng gì đến việc hợp tác của chúng tôi. Bây giờ internet phát triển như vậy bọn họ có làm việc ở đâu cũng giống nhau thôi.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

- Một lát nữa tôi sẽ gửi tư liệu đoàn đội của tôi cho cậu, nội dung có tất cả thông tin của từng người bao gồm lý tưởng, hứng thú, yêu thích, nó là bộ tư liệu đầy đủ nhất đó!

Ron cảm khái.

- Bọn họ giống như người nhà của tôi, tôi hi vọng cậu có thể cẩn thận nghiên cứu, ngoại trừ tiền thì cần cho bọn bọ sự quan tâm chân thành.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy thì trịnh trọng gật đầu.

Hắn hiện giờ có chút khâm phục, không lạ sao khi không có bất kỳ người nào có thể kích động được đoàn đội của Ron!

Đoàn đội của Ron có lợi thì cùng hưởng, mỗi một thành viên đều có sự tin cậy, coi trọng, tôn trọng lẫn nhau. Dạng đoàn đội này đúng là bền chắc như thép!

- Xin thụ giáo!

Bạch Tiểu Thăng lập tức trả lời.

- Còn nữa, không biết vì cái gì mà tôi luôn có một cảm giác lo sợ.

Trong video, sắc mặt của Ron có chút ngưng trọng nói.

- Cậu lúc đó có nhắc đến vị Trần Cửu Tranh kia, tôi chưa có gặp qua, nhưng mà Kevin của Collison thì tôi hiểu rất rõ! Ông ta là dạng người rất cố chấp, nếu đã quyết định làm gì thì sẽ không bao giờ từ bỏ, ông ta là con người làm việc không từ thủ đoạn nào. Tôi nghĩ, bây giờ ông ta đang ở Trung Kinh nhìn chằm chằm vào đoàn đội của chúng tôi, nhất định sẽ giống như linh cẩu nhìn chằm chằm con mồi, rất phiền phức!

- Huống hồ giờ còn có thêm một đại nhân vật trong tập đoàn như Trần Cửu Tranh, nếu bọn họ ở cùng một chỗ. . . Sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra chứ?

- Thả lỏng đi, mọi chuyện còn có tôi mà!

Bạch Tiểu Thăng an ủi Ron một chút.

Chuyện này dính đến điểm số của hắn, nếu ai ngăn cản thì hắn sẽ đấu đến cùng với người đó! Coi như là Trần Cửu Tranh, cũng giống vậy!

Ron nghe thấy thế thì cũng im lặng gật gật đầu, trong ánh mắt lộ ra một tia tin cậy.

Điện thoại riêng trên bàn của Bạch Tiểu Thăng bỗng reo lên, hắn làm một cái thủ thế im lặng cho Ron rồi cầm điện thoại lên nghe.

- Bạch tổng đó sao? Tôi là Tống Trường Không đây.

Tống Trường Không lại gọi điện cho mình sao.

Bạch Tiểu Thăng lẳng lặng nghe Tống Trường Không nói xong, trên mặt chậm rãi hiện lên ý cười.

- Tốt, tôi đã biết!

Bạch Tiểu Thăng cúp điện thoại, quay mặt, hướng về Ron cười nói.

- Vừa nhận được điện thoại, tập đoàn đã đồng ý chiêu mộ các ông, thông tin chính thức thì ngày mai hoặc ngày kia sẽ truyền xuống, ông có thể yên tâm được rồi!

Ron thở phào một cái, sau đó nhìn Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Chuyện này rất đáng để chúc mừng, buổi tối chúng ta đi ăn tôm cay nhé?

- Ông có thể đổi món được không hả!

Bạch Tiểu Thăng vừa bực mình vừa buồn cười mắng.

- Suốt ngày cứ tôm cay, ông không sợ bị bệnh trĩ sao!

. . .

Bây giờ, ở văn phòng tổng giám đốc Truyền thông Trung Kinh, sau khi cúp điện thoại thì trên mặt của Tống Trường Không cũng hiện lên ý cười. Một giờ trước, ông ta đã nhận được tin tức từ tập đoàn, tập đoàn đã đồng ý cho đoàn đội của Ron gia nhập vào truyền thông Trung Kinh, đồng thời đối với điều này cũng có lời khen ngợi.

Cái đoàn đội này rất có giá trị!

Cao tầng của tập đoàn làm ra ước định thử, sau đó cho rằng chấp nhận đoàn đội này gia nhập vào thậm chí còn tốt hơn sự hợp tác cùng với công ty truyền thông ở Châu u.

Đây là đánh giá rất cao!

Đạt được tán thưởng của tập đoàn làm cho Tống Trường Không rất thoải mái vì thế cũng nhanh chóng gọi điện thông báo cho Bạch Tiểu Thăng, dù sao đoàn đội của Ron có thể tới đây hoàn toàn là công lao của Bạch Tiểu Thăng.

- Xem ra, tên này cũng không chỉ biết làm cho người ta ngột ngạt, ít nhất cũng có thể mang đến một chuyện tốt!

Tống Trường Không tâm tình không tệ còn nói ra lời khen ngợi Bạch Tiểu Thăng. Những oán khí của ông ta dành cho Bạch Tiểu Thăng từ xưa đến nay cũng vì chuyện này mà giảm đi không ít.

Bỗng nhiên cửa phòng làm việc bị gõ vang năm tiếng, sau đó trợ lý đi vào.

Cậu ta cầm trong tay một trang giấy, đi tới đưa cho Tống Trường Không.

- Tống tổng, đây là thực đơn của nhà hàng hôm nay, giữa trưa ngài muốn ăn chút gì không, tôi mang đến cho ngài?

Ở truyền thông Trung Kinh có một nhà hàng, món ăn ở đó rất phong phú mà lại còn cung cấp miễn phí cho nhân viên.

Thường ngày, Tống Trường Không rất bận bịu nên để trợ lý lấy thực đơn ở đó, còn ông ta xem rồi chọn vài món để trợ lý đưa đến trong văn phòng ăn.

- Đã đến giờ rồi sao, hèn gì tôi cảm thấy đói bụng như vậy.

Tâm tình của Tống Trường Không đang rất tốt, khẩu vị cũng tăng, đem thực đơn để qua một bên nói.

- Hôm nay tôi sẽ qua đó ăn, nhìn trên thực đơn sẽ thấy không được tốt lắm.

Hôm nay Tống tổng tâm tình không tệ a! Trợ lý cười một tiếng.

- Vậy tôi cùng ngài đi qua đó?

- Không cần, cậu trưa nay phải ủy khuất một chút rồi, tối nay tôi sẽ đãi cậu ăn ngon. Bây giờ cậu ở trong phòng canh giúp tôi, tôi có một chút tài liệu quan trọng một lát nữa sẽ được gửi tới, không thể để xảy ra sơ xuất được.

Tống Trường Không cười nói.

- Nếu không tôi mang về cho cậu nhé?

- Tôi không dám nhận đâu, ngài cứ đi ăn cơm đi, tôi ở chỗ này trông chừng giúp ngài.

Trợ lý cười nói.

Tống Trường Không cười gật gật đầu, nhẹ nhàng rời đi.

Trợ lý ngồi xuống ghế sô pha nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Khoảng nửa giờ trôi qua, điện thoại trên bàn của Tống Trường Không vẫn không có động tĩnh gì, nhưng ngược lại diện thoại di động của hắn lại vang lên.

- Alo?

Tin tức từ trong điện thoại làm cho sắc mặt của hắn chậm rãi biến hóa, trước là kinh ngạc, sau đó là khẩn trương.

- Vâng, tôi đã biết, tôi lập tức báo cáo cho Tống tổng!

Giọng nói của người trợ lý trở nên gấp gáp.

Sau khi cúp điện thoại, hắn vội vàng gọi cho Tống Trường Không.

Nhưng khi gọi xong thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng nhạc chuông điện thoại, lúc này hắn mới phát hiện Tống Trường Không để quên điện thoại ở văn phòng!

Có lẽ là do Tống Trường Không cố ý không mang theo, dù sao ông ta cũng muốn hưởng thụ một bữa cơm trưa yên tĩnh.

Vẻ mặt của hắn rất lo lắng, gấp gáp chạy ra ngoài, hắn muốn lập tức tìm Tống Trường Không.

Đã xảy ra chuyện rồi!

Tầng năm của cao ốc truyền thông Trung Kinh chính là nhà hàng dùng để phục vụ cho nhân viên.

Nó được phân ra làm bốn sảnh lớn, đông, tây, nam, bắc. Mỗi phòng khách có thể cung cấp cho ba trăm người dùng cơm với hình thức tự phục vụ.

Vào giờ cơm trưa có rất nhiều người đến đây làm không khí rất náo nhiệt.

Lâm Vi Vi đang bưng một khay cơm vừa đi vừa lựa chọn.

Thời gian dài, nàng cũng đã thăm dò được khẩu vị của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng thích ăn các loại thịt, đồ ngọt, ưa thích ăn các loại rau nhưng không thích cà rốt, hành tây, bông cải, không quá thích ăn cay.

Lâm Vi Vi chọn cho hắn thịt vịt nướng, cơm chiên hải sản, cà hầm khoai tây, lại cho thêm cá thu hơi cay, thêm hai cái bánh gatô nhỏ tinh xảo.

Chọn một lát thấy đã đủ rồi Lâm Vi Vi mới cầm hộp cơm rời đi, đi được nửa đường trong lúc vô tình nhìn thấy ở trong góc có một thân ảnh quen thuộc thì lập tức sững sờ.

Thật hiếm thấy a, đó không phải là Tống tổng sao!

Tống tổng vậy mà lại tự mình xuống đây dùng cơm, còn ngồi ở phòng khách nữa, đúng là sự việc trăm năm khó gặp nha, Lâm Vi Vi cầm theo khay cơm tươi cười đi qua chào hỏi cùng Tống tổng.

- Đem cơm cho Bạch tổng à, thế thì tranh thủ thời gian đưa đi a.

Tống Trường Không nhìn thấy Lâm Vi Vi đang cầm hộp cơm thì cười hóa ái nói vài câu xã giao, nhìn cũng biết tâm tình không tệ.

- Vâng! Tôi đi ngay đây.

Lâm Vi Vi quay người muốn rời đi thì nhìn thấy nơi xa có một trận rối loạn, nàng ngạc nhiên nhìn sang thì thấy trợ lý của Tống Trường Không đang hướng về bên này chạy tới, thần sắc tràn đầy lo lắng.

Đã xảy ra chuyện sao? !

Lâm Vi Vi mặc dù rất hiếu kỳ nhưng cũng nhanh chóng rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận