Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 619: Anh thật lợi hại



Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc nhìn khối gỗ đầy tên món ăn kia.

Ở trong đầu hắn, những chữ kia cấp tốc bị phân giải kết cấu phân tích.

- Hoành bình dọc theo, hình thể ngay ngắn, hẳn là giai thư.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Hạ lão đầu mặt không biểu tình, cúi đầu làm một miếng đậu phụ khô ngọt.

Nếu ngay cả cái này là giai thư cũng không nhận ra, thì cũng đừng nói chuyện nữa.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục nói

- Bút lực hiểm kinh, kết cấu độc dị là kiểu chữ u Dương Tuần.

- Cái gì gọi là bút lực hiểm kinh, cái gì gọi kết cấu độc dị? Nói cụ thể một chút a.

Hạ lão đầu uể oải nói

- Cậu không phải là đã hỏi qua đám người trong tiệm rồi mới đến chỗ tôi giương oai đó chứ?

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, một tay nắm mâm gỗ, một tay nhặt lên một cục đá.

Hắn vẽ lên cục đá xanh dưới chân, trong miệng còn nói lẩm bẩm.

- Điểm như đá rơi trên cao xuống, cong như vầng trăng khuyết, dài như mây ngàn dặm, thẳng như dây khô vạn năm …….

Bạch Tiểu Thăng viết liền mười mấy chữ xong cong ngón búng cục đá bay đi.

- Như thế, là bút lực hiểm kính, kết cấu độc dị!

Viết xong, Bạch Tiểu Thăng lại ăn chút bồ câu sữa trong mâm.

Hạ lão đầu lại lập tức ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên nhìn những chữ trên mặt đất.

Bên cạnh, Lâm Vi Vi cũng thật ngạc nhiên, trừng lớn hai mắt.

Nàng nhìn chữ trên mặt đất, lại nhìn chữ trên tấm ván gỗ kia, nhịn không được ngạc nhiên nói.

- Anh Tiểu Thăng, anh thật lợi hại! Hai nét chữ là giống nhau như đúc nha!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Nha đầu, cái gì gọi giống a, không giống nhau, không giống nhau!

Hạ lão đầu lại lắc đầu, trực tiếp phủ định.

Lâm Vi Vi trừng lớn mắt, trái xem phải xem cũng nhìn không ra khác biệt, lập tức không vui.

- Chỗ nào không giống nhau a, rõ ràng như thế, đại gia mắt ngài có vấn đề đúng không?

Nha đầu này vừa giận dỗi, lại lần nữa đại thúc đổi thành đại gia.

Hạ lão đầu thật giống như không nghe thấy, không tức giận không buồn.

Ông ta ngắm nghía những chữ mà Bạch Tiểu Thăng viết ra, trong ánh mắt ẩn ẩn hiển hiện ánh sáng.

- Chữ của anh Tiểu Thăng của cô, so với chữ trên tấm ván gỗ, còn mạnh hơn một mảng lớn!

Hạ lão đầu nhịn không được cảm thán.

- Cái này là thư pháp! Nếu là người nghiệp dư chơi, cái kia có thể xưng đỉnh phong, nếu là viết chuyên nghiệp, có thể gọi là đại sư!

Nói xong, lão đầu dò xét Bạch Tiểu Thăng, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

- Không nghĩ tới cậu còn trẻ như vậy, lại có bút lực như thế, mới vừa rồi còn là lão già tôi xem thường cậu, tiểu huynh đệ!

Hạ lão đầu vậy mà lại khen ngợi Bạch Tiểu Thăng như thế.

Lâm Vi Vi cũng là rất là bất ngờ, còn tưởng rằng vừa nãy là phủ định.

- Thật sao? Đúng rồi, đại thúc, ngài nói như thế, tôi nhìn lại thì xác thực không giống nhau, chữ này so với chữ viết trên tấm ván gỗ kia còn xinh đẹp hơn nhiều!

Lâm Vi Vi lập tức cao hứng.

Xưng hô trong miệng nàng lại đổi trở về.

Cái này để cho Hạ lão đầu nhịn không được liếc mắt.

Đối với sự tán dương của Hạ lão đầu, Bạch Tiểu Thăng chỉ là nhàn nhạt cười một tiếng, đem đồ trong miệng nuốt xuống, rồi mới mở miệng nói

- Đại thúc, ngài quá khen. Tôi chỉ là tài học thô thiển, còn kém xa lắm!

Bạch Tiểu Thăng mặt ngoài khiêm tốn nhưng tâm lý lại đối với lời khen của Hạ Hầu Khải Hạ lão đầu giành cho mình thầm giật mình.

Lão nhân này, ánh mắt thật sắc bén!

Cái tấm ván gỗ kia trải qua sự xem xét của Hồng Liên, phải có trên trăm năm lịch sử, lại vẫn bảo tồn như mới, thời gian trôi qua lâu như vậy, có thể thấy được đối với cửa hàng này mà nói, cũng là trấn điếm chi bảo!

Đồ ăn có phải là đồ ăn của trăm năm trước kia hay không thì không tiện nói.

Bất quá, để những người giàu có như thế này phải chạy theo như vịt, thậm chí không tiếc ngồi ăn ở ven đường, vậy những thứ đồ ăn ngon này cũng xứng với tấm bảng hiệu kia.

Chữ trên tấm ván gỗ kia, chỉ lấy tạo nghệ thư pháp mà nói, đúng là kiểu chữ tác phẩm của u Dương Tuần.

Chỉ bằng vào những chữ kia, Hồng Liên cho ra giá trị của tấm ván gỗ kia là mấy trăm ngàn rồi.

Vừa rồi Bạch Tiểu Thăng nhìn lão nhân này nghe mình giảng thư pháp, sắc mặc hờ hững, lập tức sinh lòng hiếu kỳ.

Hắn để Hồng Liên tra tìm trong thời cổ đại, một vị u gia thư pháp có chút danh tiếng, đem nét thư pháp dung nhập vào trong.

Có thể nói mười chữ rải rác trên đất này, cũng là bút tích của một nhà tiểu thư pháp.

Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng cũng không dám khoa trương quá mức.

Không có đem nét chữ của u Dương Tuân viết ra.

Bất quá, những chữ dung hợp kỹ thuật của cổ đại này, ngay lập tức bị lão đầu này nhìn thấu so với tấm ván gỗ cứng hơn, cũng chứng tỏ lão đầu này thật lợi hại!

- Đến đến đến, anh bạn trẻ, chúng ta nói chuyện thư pháp một chút nào.

Hạ lão đầu bỗng nhiên thật hào hứng.

Bạch Tiểu Thăng không thể từ chối thịnh tình của hắn, đành phải ngồi xuống nói chuyện.

Lão gia tử hiểu rất nhiều, bất quá lại nhiều thì thế nào, cũng không làm khó được Bạch Tiểu Thăng.

Dù sao có sự trợ giúp của Hồng Liên, Bạch Tiểu Thăng có thể gọi là cấp chuyên gia.

Cuối cùng, Hạ lão đầu phải thán phục

- Uổng công ta khổ học mười năm, thỉnh giáo đại sư sắp có một bước tiến lớn, cuối cùng còn không hiểu nhiều bằng cậu! Cậu lợi hại!

Lời nói này để Bạch Tiểu Thăng có chút ngượng ngùng.

Dù sao, mình cũng coi là “gian lận”.

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian khiêm tốn, Hạ lão đầu lại một phen khen ngợi.

Một tới hai đi, hai người trò chuyện rất vui vẻ mãi không đứt.

- Đại thúc, anh Tiểu Thăng, các người mau ăn đi, thức ăn cũng nguội rồi.

Lâm Vi Vi ở một bên bất đắc dĩ nhắc nhỡ hai người.

Mặc dù thời điểm một người đàn ông chăm chú vào một chuyện gì đó rất đẹp trai, nhưng cũng phải có điểm dừng, vừa ăn vừa nói chuyện vốn không tốt cho sức khỏe.

- Không ăn, không ăn.

Hạ lão đầu đặt đĩa xuống, cười nói.

- Ta à, gần đây bị đau dạ dày, ăn hơi nhiều một tí, sau đó nửa đêm liền bị đau nhức khó chịu, có đôi khi đổ mồ hôi toàn thân. Hiện tại, ta ngay cả cơm tối đều không dám ăn. Nhắc tới cũng kỳ, ta cũng đã đi rất nhiều phòng khám, làm rất nhiều kiểm tra, cũng uống rất nhiều thuốc nhưng cũng không hết bệnh. Già rồi, toàn thân từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng là bệnh lạ.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng ăn xong, lau miệng, nói với Hạ lão đầu

- Đại thúc, le lưỡi ra tôi xem một chút.

Hạ lão đầu ngạc nhiên nhìn hắn

- Làm gì?

- tôi biết thư pháp, nhưng mà tôi cũng biết Trung Y nha.

Bạch Tiểu Thăng nói

- Có lẽ tôi có thể xem qua cho ngài một chút. Ngược lại thì cho tôi xem bệnh một chút ngài cũng không tổn thất gì.

Nghe nói như thế, Hạ lão đầu nửa tin nửa ngờ, lè lưỡi ra.

Bạch Tiểu Thăng liếc qua, lại đưa tay vạch mí mắt của lão ra.

Hạ lão đầu mới lúc đầu nghĩ quay mặt đi chỗ khác, nhưng khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng không có ác ý, liền ngừng lại, mặc hắn xem xét.

Xem xong, Bạch Tiểu Thăng vươn tay ấn nhẹ lên mấy chỗ huyệt vị.

- Chỗ này có đau không? Chỗ này, còn chỗ này nữa?

Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng kiểm tra thật thành thạo, thần sắc tự tin, Hạ lão đầu cũng tin sáu bảy phần, phối hợp nói ra.

- Không đau, không có cảm giác.

Lâm Vi Vi ở bên cạnh, nhìn thật lạ lẫm

Anh Tiểu Thăng còn biết cả khám bệnh sao?

- Ai nha.

Hạ lão đầu bỗng nhiên kêu đau một tiếng, giọng có chút lớn, mấy người bên cạnh đều nhìn lại.

Bạch Tiểu Thăng rút tay trở về.

- À cũng không có việc lớn gì.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu

- Nhưng nếu qua một hai năm nữa, ngược lại có thể bị tê liệt.

Hạ lão đầu thần sắc vừa an tâm một chút, lại cứng đờ, lập tức tức giận nói.

- Cái này còn nói không có việc lớn gì!

Bạch Tiểu Thăng cười ha ha

- Vi Vi, cho anh mượn giấy bút!

Ở chỗ Lâm Vi Vi có giấy ghi chú với bút mực, là dùng ghi lên những đặc sản đã mua.

Bạch Tiểu Thăng muốn nàng liền lấy ra đưa cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cầm giấy bút, dùng loại chữ viết u giai vừa rồi nhanh chóng viết, bên trong miệng còn nói lẩm bẩm.

- Đại thúc sau khi trở về, đi mua giấm chua còn có rượu 60 độ trở lên, liều lượng là 3 giấm 1 nước, mỗi đêm ngâm chân trước khi ngủ. Đương quy, hoa hồng, xích thược mười mấy vị thuốc này, theo lượng là ba chén nước nấu lại thành một chén, uống trước khi ngâm chân.

- Một ngày làm dịu đi, một tuần bớt đau nhức, một tháng trừ tận gốc.

Bạch Tiểu Thăng viết thành một mạch, xé tờ ghi chép, đưa tới.

- Thật chứ?

Hạ lão đầu hai mắt tỏa ánh sáng

- Nếu thật có tác dụng, thì tiểu tử cậu là ân nhân của lão già đây!

Bên cạnh, Lâm Vi Vi mắt đầy ý cười, dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Anh Tiểu Thăng thật lợi hại!

Bạn cần đăng nhập để bình luận